Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 34:




“Mau buông ra, a... Thịt ăn lúc tối sắp phun ra hết mất.”
Đường Mãn Ngân bị xoay tròn đến hoa mắt chóng mặt, còn muốn nôn mửa, ông ấy cố nhịn xuống.
Khó khăn lắm mới ăn được một bữa thịt, nôn ra quá đáng tiếc, ông ấy không nỡ.
Nhưng ông ấy cũng thật sự tin cháu gái mình có sức lực rất lớn, hiện tại mới đồng ý để một mình cô tiến vào rừng.
“Có chuyện gì thì cháu kêu lên, Niệm Niệm à, rốt cuộc cháu đang làm gì vậy? Đừng liên quan đến chuyện phạm pháp đấy!”
Đường Mãn Ngân không yên tâm, liên tục dặn dò.
“Không phạm pháp ạ.”
Đường Niệm Niệm bảo đảm, cô chỉ bán một chút vải, loại hai năm nữa sẽ được buôn bán hợp pháp, thật sự không phạm pháp.
Lúc này Đường Mãn Ngân mới yên tâm hơn, cháu gái của ông ấy từ nhỏ đã không nói dối, chắc là không lừa ông ấy.
Nhưng ông ấy không biết, bên trong cháu gái đã đổi thành người khác.
Đường Niệm Niệm tiến vào rừng cây, không có một bóng người, đen mù mịt, cô tìm một nơi trống trải rồi thả Bách Tuế ra khỏi không gian, vừa vào thành cô đã bỏ Bách Tuế vào trong không gian, chưa từng thả ra.
Sau khi Bách Tuế uống nước linh tuyền, chỉ số thông minh đã tăng lên rõ ràng, tính cách cũng trầm ổn hơn trước, tao nhã bước đi tuần tra một vòng, rồi gật đầu với Đường Niệm Niệm, tỏ vẻ an toàn.
Đường Niệm Niệm lấy ra một xe tải vải từ trong không gian, bên trên chất đầy một trăm thớt vải.
Cô nhìn đồng hồ đeo tay, cũng thuộc về không gian của cô, đã gần bảy giờ rưỡi.
Ngoài bìa rừng lóe lên vài tia sáng, Đường Mãn Ngân sợ tới mức núp đi, ông ấy vừa thấy rõ khuôn mặt của người dẫn đầu, có một vết sẹo rất dài, nhìn không giống như người tốt.
Ông ấy rất lo lắng cho cháu gái bên trong, do dự vài phút, ông ấy vẫn đi tìm một cái cây, chuẩn bị vào trong cứu cháu gái.
Lại nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong.
“Hàng đều ở đây, kiểm đi.”
Là cháu giá đang nói chuyện, hơn nữa giọng điệu vô cùng lạnh lùng, lúc này Đường Mãn Ngân mới hiểu được, trước đây cháu gái nói chuyện với mình rất dịu dàng.
“Bát Ca, đủ một trăm rồi.”
Thuộc hạ kiểm kê một lượt, chất lượng và số lượng không có vấn đề gì, Bát Ca vô cùng hài lòng, lấy ra một xấp tiền, còn có cả phiếu gạo và một cái hộp.
“5000 tiền mặt, phiếu gạo năm trăm cân và phiếu thịt một trăm cân, có ngày gần ngày xa, còn có mấy thứ này, cô thấy thế nào?”
Bát Ca mở hộp ra, vàng bạc châu báu tràn ra ngoài, bên trong có vàng bạc phỉ thúy, còn có cả ngọc bội, nhưng phẩm chất không tốt cho lắm.
Mặc dù những thứ này đưa tới đời sau sẽ có giá trị rất lớn, nhưng hiện tại không đáng giá, hiển nhiên thành ý của Bát Ca không đủ.
Phiếu gạo năm trăm cân và phiếu thịt một trăm cân, dựa theo giá cả chợ đen hiện tại cao nhất là một trăm năm mươi.
“Bát Ca muốn dùng mất thứ này để đổi một ngàn đồng? Anh cảm thấy tôi ngu ngốc hay là bị mù?”
Đường Niệm Niệm cười lạnh, đóng hộp lại, tiền cũng trả về.
Dùng mấy sản phẩm lỗi này mà muốn thế chấp một ngàn đồng của cô, mơ mộng hão huyền!
“Sao cô dám nói chuyện với Bát Ca như thế hả? Con nhóc kia, làm người đừng nên quá tham lam, ở Chư Thành cũng chỉ có Bát Ca mới dám thu lô vải này của cô, cô còn muốn chọn cái gì nữa?” Một người đàn ông khác hung hăng quát lớn.
Bát Ca khẽ mỉm cười, không ngăn cản thuộc hạ.
Vừa rồi ông ta và thuộc hạ đã quan sát khắp nơi, không có ai, chỉ có một mình cô gái nhỏ này, ông ta không cướp là đã nhân từ rồi.
Đường Mãn Ngân trốn phía sau cây to sợ tới mức run lên bần bật, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thầm mắng Đường Niệm Niệm gây chuyện, thế mà dám trêu chọc đám lưu manh đó.
Ông ấy có thầm nghĩ muốn qua đó chống lưng cho cháu gái, nhưng sợ đánh không lại, muốn gọi người chi viện, lại không dám động đậy, hai chân mềm nhũn.
“Bát Ca muốn đen ăn đen sao?”
Đường Niệm Niệm lạnh lùng hỏi.
“Cô nhóc à, cô chỉ có một mình, nếu tôi muốn đen ăn đen thì đã không mang mấy thứ này đi, làm người phải biết thức thời, tôi cho cô cái gì thì cô nhận cái đó, đừng nghĩ những thứ khác, sau này chúng ta vẫn có thể làm ăn với nhau.”
Bát Ca nói như người từng trải, muốn dạy dỗ Đường Niệm Niệm làm người.
Ông ta cảm thấy bản thân thật sự rất từ bi, nếu là ông ta của mấy năm trước, ông ta chắc chắn không hạ thủ lưu tình.
Hiện tại ông ta cũng lớn tuổi, có mẹ già con thơ, làm việc phải thu liễm hơn so với trước, muốn tích chút đức cho con cháu.
Đường Niệm Niệm lười nói lời vô nghĩa, trực tiếp dùng một tay nắm lấy cổ áo Bát Ca, nhất lên không trung xoay tròn mười tám vòng, những người khác đều trợn tròn mắt, đây là đại lực sĩ gì đây?
Một đám người bao vây Đường Niệm Niệm, e ngại Bát Ca đang ở trong tay cô, bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Cô đừng làm xằng bậy, đây là địa bàn của Bát Ca đấy.” Có người cảnh cáo.
Đường Niệm Niệm cười lạnh, một tay ném Bát Ca ra ngoài, cơ thể cô nặng một trăm cân [1] thì có ít nhất chín mươi chín cân phản cốt, không cho cô làm xằng bậy, cô lại càng muốn làm loạn.
[1] 1 cân = 0,5 kg
“Vút”
Bát Ca giống như diều đứt dây, nhẹ nhàng bay ra ngoài, các thuộc hạ của ông ta đồng loạt ngẩng đầu lên, theo dõi chuyển động của ông ta, mãi cho tới khi—
“Đùng”
Phía xa xa truyền tới tiếng chạm đất, mặt đất cũng rung chuyển, còn có tiếng kêu rên của Bát Ca.
Mọi người đều im lặng.
Sống lưng lạnh toát.
Tất cả mọi người ở đây, không ai có khả năng ném bay Bát Ca cả, con nhóc xinh đẹp này trông có vẻ chân tay mảnh khảnh nhưng sức lực còn mạnh hơn cả gấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.