Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 344:




Thẩm Bằng tức tới mức xanh mặt, nghiến chặt răng, ánh mắt như muốn ăn thịt người. Thẩm Kiêu nhìn anh ta chế giễu, tiếp tục độc miệng: “Khách của Phó Bạch Lan còn nhiều như lông trâu cũng chẳng phải bí mật gì ở Bắc Kinh, cũng chỉ có Thẩm Chí Viễn kia mới ngu ngốc tới mức coi một con đi*m thành báu vật, cam tâm tình nguyện nuôi con hoang giúp bà ta, mang họ Thẩm chung với bọn dơ bẩn các người khiến tôi thấy ghê tởm, nếu sau này còn xuất hiện trước mặt tôi lần nữa, tôi bẻ gãy cổ anh!”
Trên người Thẩm Kiêu b ắn ra sát khí, Thẩm Bằng sợ tới mức lùi về sau một bước, vẻ mặt sợ hãi, vừa rồi anh ta thật sự cảm thấy tên tạp chủng kia muốn giết mình.
Minh Chấn Hưng lắc đầu, biểu cảm khinh thường, tên mềm yếu vô dụng, còn thua ngón chân Thẩm Kiêu nhà ông ấy.
Mấy năm nay lão Thẩm đều chỉ ăn phân nhỉ, nếu không sao trong đầu toàn chứa phân vậy?
“Thẩm Kiêu, dù mẹ tôi không sinh cậu, nhưng cũng là phụ huynh của cậu, còn nuôi nấng cậu, cậu nói năng lỗ mãng, còn hất nước bẩn lên người mẹ tôi, cậu có phải là người không vậy?” Thẩm Bằng tức giận mắng, trong lòng nổi lửa giận.
Bởi vì anh ta cũng đã từng nghe những lời Thẩm Kiêu vừa nói.
Hơn nữa anh ta còn biết đó là sự thật.
Bởi vì khi mẹ vẫn chưa được gả vào nhà họ Thẩm, nhà họ Cố xảy ra chuyện, ba mẹ con bọn họ thật sự rất khó khăn, nhưng cuộc sống khổ cực đó chỉ kéo dài nửa tháng, sau đó bọn họ nhanh sống trải qua ngày tháng yên bình.
Thẩm Bằng biết, do mẹ mình leo lên những người đàn ông quyền thế, anh ta tận mắt nhìn thấy những người đàn ông đó ra vào phòng mẹ mình, sau đó mặt mày tươi cười rời đi, ngày hôm sau, sẽ có gạo, mì, ngũ cốc, dầu và cả thịt được đưa tới.
Cuộc sống như vậy kéo dài được nửa năm, chú Thẩm cưới mẹ anh ta, anh ta và em gái cũng sửa thành họ Thẩm, từ đó không còn ai khinh thường bọn họ, cuộc sống còn tốt hơn cả lúc ở nhà họ Cố.
Bởi vì đó là sự thật, nên Thẩm Bằng mới tức giận như thế, hai mắt đỏ bừng, còn muốn lao tới dạy dỗ Thẩm Kiêu.
Thẩm Kiêu khống chế Thẩm Bằng chỉ trong một chiêu, đẩy ngã anh ta xuống đất, mãi hồi lâu sau vẫn không thể đứng dậy được.
Thẩm Bằng vừa xấu hổ vừa tức giận, ánh mắt còn hung ác hơn cả ăn thịt người, nhưng anh ta lại bật cười rồi nói: “Thẩm Kiêu, tôi tới để truyền lời thay bố, bố nhìn trúng Tư Khiết của nhà họ Chu, bố nói, cô Chu có gia thế tốt, thông minh có năng lực, tư tưởng giác ngộ cao, tốt hơn gái nhà quê gấp trăm lần, hơn nữa cô Chu cũng ở quân khu Thượng Hải, hai người chắc chắn sẽ có tiếng nói chung, bố nói, cho các người kết hôn trước tết!”
Đường Niệm Niệm mặt không cảm xúc đứng phía sau Thẩm Kiêu, giật giật lông mày, ánh mắt nhìn Thẩm Bằng dần trở nên lạnh lùng.
Thế mà lại dám đoạt đàn ông của cô, muốn chết!
Thẩm Bằng không khỏi rùng mình, thấy Thẩm Kiêu tức giận tới mức đen mặt thì không khỏi cười to đắc ý, cho dù có nhảy nhót thế nào thì tới cuối cùng cũng bị bọn họ đè bẹp.
“Muốn cưới tự cậu đi mà cưới!”
Thẩm Kiêu nhấc cổ áo Thẩm Bằng, chuẩn bị ném người đi.
Người cha kia của anh càng già càng hồ đồ, bây giờ còn muốn thể hiện uy phong người làm cha trước mặt anh, thật không biết phải nói gì!
“Thẩm Kiêu cậu đừng quên, bài vị của mẹ cậu vẫn còn đặt trong nhà!”
Thẩm Bằng chật vật bị nhấc lên, hai cái đùi quơ quơ giống như cóc ghẻ, còn không quên lấy bài vị của mẹ Thẩm Kiêu ra uy hiếp.
Anh ta biết, điều Thẩm Kiêu để ý nhất chính là mẹ mình.
Quả nhiên Thẩm Kiêu đã ngừng lại, lạnh lùng nhìn anh ta, Thẩm Bằng cho rằng anh đang sợ hãi nên càng đắc ý hơn, kiêu căng ngạo mạn hất cằm, cao ngạo nói: “Thả tôi xuống.”
“Muốn xuống dưới? Được.”
Giọng của Thẩm Kiêu rất bình tĩnh, nhưng Đường Niệm Niệm lại biết anh đang ra sát chiêu, vội kéo cổ áo anh, Thẩm Bằng không được chết trong quân khu, hiện tại không nên động thủ.
“Bịch”
Thẩm Kiêu buông tay ra, Thẩm Bằng rơi xuống đất, rơi một tiếng rất giòn giã, còn có tiếng xương kêu răng rắc.
Trật eo!
Thẩm Bằng đỡ eo, vẻ mặt đau khổ, từ từ bò dậy, cả người nghiêng về một phía, anh ta không đứng thẳng được.
“Quay về nói cho Thẩm Chí Viễn biết, nếu bài vị của mẹ tôi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ khiến cả nhà họ Thẩm phải chôn cùng!”
Thẩm Kiêu lạnh lùng cảnh cáo, anh dự định lần này trở về Bắc Kinh sẽ mang bài vị của mẹ rời khỏi nhà họ Thẩm, cả của hồi môn của mẹ anh nữa.
Năm đó mẹ anh gả tới, mặc dù ông ngoại không yêu thương mẹ, nhưng cũng cho không ít của hồi môn, dù không phô trương trước công chúng nhưng cũng lén cho thêm không ít đồ trang sức, anh phải lấy hết những thứ đó về.
“Thẩm Kiêu cậu thật to gan, bất kính, bất hiếu với phụ huynh, cậu đợi đấy, bố sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!”
Thẩm Bằng một tay đỡ eo, mạnh miệng nói vài câu tàn nhẫn rồi chật vật chạy đi.
“Cậu ta nhất định sẽ tới trước mặt bố cậu thêm mắm dặm muối để méc, vừa rồi cậu quá kích động!” Minh Chấn Hưng nhíu mày nói.
“Sợ gì vài câu của anh ta, không sao cả!”
Thẩm Kiêu cười lạnh, từ nhỏ đến lớn, anh em Thẩm Bằng bắt nạt anh là chuyện thường ngày, cha anh có thấy cũng làm như không thấy, trước đây anh còn tìm cha nói ra nỗi bất bình của mình, nhưng lần nào cha anh cũng không phân đúng sai mà chỉ dạy dỗ anh.
Sau vài lần bị dạy dỗ, anh không còn tìm cha nữa mà yên lặng phản kháng, bởi cho dù anh có thể nào, cuối cùng vẫn phải bị phạt, không bằng cứ trút giận trước.
Minh Chấn Hưng thở dài, ánh mắt đau lòng, trong lòng lại càng oán hận cha Thẩm hơn.
Sao trước kia lại không nhận ra họ Thẩm kia là thứ mặt người dạ thú như vậy, thật không xứng làm chồng, làm cha, làm đàn ông, phi!
“Sức khỏe ông cụ Chu bây giờ càng ngày càng yếu, chỉ sợ không qua nổi mùa thu, không biết ông ta câu kéo quan hệ với cha cháu thế nào, ông cha già hồ đồ của cháu còn đồng ý chuyện kết hôn, Chu Tư Khiết vừa được điều tới từ tháng trước, chú thấy cô gái này không dễ lừa gạt, cháu phải cẩn thận một chút.”
Minh Chấn Hưng nhắc nhở, ông ấy nhìn người cũng khá tốt, trong mắt cô gái Chu Tư Khiết kia đầy dã tâm.
Tuổi không lớn nhưng dã tâm lại không hề nhỏ, nhất định sẽ không dễ dàng từ bỏ chuyện kết hôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.