Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 405:




Đường Niệm Niệm kéo cậu ta lại, ấn cậu ta xuống, nghiêm giọng nói: “Ngồi vững vào!”
Emir cười he he, vừa hay thuyền con băng qua từng chùm lá sen, từng đóa hoa sen nở xuất hiện trước mặt, cậu ta đưa tay hái, đưa cho Đường Niệm Niệm: “Mượn hoa dâng Phật.”
Đường Niệm Niệm nhận lấy, tiện tay đưa cho Beauvoir, cũng có cái nhìn khác về Emir.
Chàng trai này rất tinh thông văn học Hoa Hạ, biết rất nhiều thành ngữ điển cố, chỉ là có hơi tăng động.
Cô nhét hạt sen đã bỏ tâm sen vào trong miệng Beauvoir, tuy đứa trẻ này sợ đắng nhưng vẫn quật cường nhai, kết quả càng nhai càng ngọt, không có vị đắng.
“Cái này ngon, tại sao có cái ngọt, có cái đắng? Chúng biết biến vị sao?”
Beauvoir rất tò mò, lại hái một đài sen, bóc hạt sen ra, muốn xem thử có gì khác biệt.
“Nói cô ngốc cô còn không thừa nhận, cái đắng là cái này, bóc cái này ra sẽ ngọt.”
“Lần đầu tiên tôi tới Hoa Hạ mà, không biết rất bình thường, cậu ở Hoa Hạ nhiều năm rồi, biết cũng không có gì đáng kiêu ngạo!”
“Cho dù cô sống ở đây mười năm cũng có thể không biết, dù sao thì IQ của cô…”
Emir nhún vai, không nói hết, nhưng ý tứ rất rõ ràng.
“Cậu muốn chết sao?”
Beauvoir tức anh ách, ra sức đẩy một cái, Emir không kịp đề phòng, ngã ra sau, ngã vào trong nước.
“Mau cứu người!”
Sở Hùng Hùng trên thuyền phía trước sợ khiếp, to tiếng gọi cứu người, nhưng Louis lại rất bình tĩnh, ông ấy rất rõ khả năng bơi lội của cháu trai, cái ao nhỏ này không là gì.
Còn chưa đợi người cứu hộ nhảy xuống nước cứu người, Emir đã từ trong nước nổi lên, tạt nước lên mặt Beauvoir, thế là Beauvoir cũng nhảy vào nước, hai thiếu niên tăng động chiến đấu trong nước, chơi rất vui vẻ.
Mấy cán bộ như Hùng Sở Sở đều vô cùng lo lắng, ngược lại phụ huynh đều rất bình tĩnh, đều không quan tâm đ ến hai đứa này, chỉ lo ngắm cảnh đẹp.
Du ngoạn hơn một tiếng trong ao sen, các thương nhân nước ngoài đều rất tận hứng, Beauvoir và Emir còn vui hơn, ở trong nước không chịu lên bờ, cuối cùng bị phụ huynh kéo lên.
Tuy chuyến tham quan ngày đầu tiên có chút ngoài ý muốn nhưng vẫn rất viên mãn, hai bên đều rất mãn nguyện.
Ngày hôm sau, Đường Niệm Niệm dẫn thương nhân nước ngoài đến Ô Thành, tham quan nhà máy kẹp tóc, lãnh đạo ở Ô Thành đã đợi từ sớm, đợi các thương nhân nước ngoài tranh nhau ký đơn đặt hàng, các lãnh đạo đều cười đến tê mặt.
Nhà máy kẹp tóc ký được đơn đặt hàng năm mươi vạn, nhiệm vụ sản xuất xếp tới cuối năm năm sau.
Hôm đó, các thương nhân nước ngoài tham quan xong, trực tiếp về Thượng Hải, khi đi lần lượt ôm Đường Niệm Niệm.
Emir và Beauvoir lại sống chết không chịu đi, muốn ở lại, để bày tỏ sự quyết tâm của họ kiên định cỡ nào, hai người đều liều mạng ôm cửa xe, hai người lớn cũng không tách được tay của chúng.
“Không muốn, con muốn ở nhà Niệm Niệm, con không về Thượng Hải!”
Beauvoir ra sức lắc đầu, cô ấy không thích Thượng Hải chút nào, Đường Thôn vẫn vui hơn, cô ấy thích Niệm Niệm, thích em gái Cửu Cân, còn thích Bách Tuế và Phúc Bảo.
“Con muốn học phi hoa trích diệp với sư phụ!”
Lý do của Emir càng ngang hơn, thực ra cậu ta chỉ là không muốn quay về đi học, ngồi trong phòng học nghe giảng quá đày đọa, cậu ta thích sông núi Đường Thôn, còn có thể ngủ nướng, cuộc sống như thần tiên.
Cuối cùng, phụ huynh hai bên chỉ có thể đồng ý cho họ ở thêm một tuần, Đường Niệm Niệm cũng bày tỏ sau một tuần cô sẽ đích thân đưa người về.
Louis và chú của Beauvoir đều gửi tiền sinh hoạt, một người cho bà cụ Đường một xấp tiền, cộng lại trên một nghìn.
“Không cần nhiều như vậy, một tuần ăn được bao nhiêu đâu, mau lấy về đi!”
Bà cụ Đường muốn trả tiền cho họ, nhưng Emir và Beauvoir đều giữ tay của bà cụ lại.
Hai đứa đều chớp mắt nhìn bà cụ, miệng cực kỳ dẻo: “Bà ơi, nấu đồ ngon cho bọn cháu ăn đi, muốn ăn cái bánh đậu đỏ ngọt ngọt đó.”
“Còn muốn ăn há cảo xanh xanh đỏ đỏ, còn có bánh rán, cháu đều muốn ăn.”
Tuy hai đứa này không hợp nhau nhưng khẩu vị lại giống nhau vô cùng, đều thích ăn đồ ngọt.
Bánh đậu đỏ mà họ nói chính là bánh gạo dẻo, há cảo xanh ngọt ngọt là bánh Thanh Minh, bánh rán là nem rán.
Bà cụ Đường không hiểu tiếng tây, Đường Niệm Niệm phiên dịch cho bà ấy, bà ấy sảng khoái cười nói: “Bà chắc chắn sẽ làm cho các cháu, muốn ăn bao nhiêu làm bấy nhiêu.”
Đưa nhiều tiền như vậy, cho dù là hoàng đế cũng dư sức ăn, bà ấy chắc chắn sẽ nấu món ngon mỗi bữa.
Thôn dân khác đều cực kỳ ngưỡng mộ, nhưng cũng chỉ có ngưỡng mộ, ai bảo họ không có đứa cháu gái giỏi giang chứ?
Không chỉ lãnh đạo thích, ngay cả người tây cũng thích, Tiểu Niệm quá được yêu thích rồi.
Beauvoir và Emir đều sống ở nhà họ Đường, Đường Niệm Niệm cũng không đặc biệt chăm sóc, chỉ là dọn dẹp sạch phòng, chăn đệm cũng giặt sạch sẽ, phơi nắng một chút là bố trí ổn thỏa cho hai người họ.
Bà cụ Đường nhận số tiền sinh hoạt lớn, cực kỳ nhiệt tình hiền từ với hai đứa, ngày nào cũng nấu đồ ngon cho họ ăn, tuyệt học cả đời đều dùng hết, người nhà họ Đường cũng hưởng phúc theo, bữa nào cũng có món ngon.
Một tuần trôi qua, Đường Niệm Niệm đích thân áp giải hai người đã tròn trịa hơn không ít về Thượng Hải, giao tận tay phụ huynh.
Beauvoir lưu luyến không nỡ, ôm cánh tay cô không chịu buông.
“Nghe lời, Dương Thành có rất nhiều đồ ăn ngon, đến đó rồi ăn!”
Đường Niệm Niệm vô tình tách tay của cô ấy ra, trải qua khoảng thời gian sống chung, cô đã có thể xác định Beauvoir chính là lão tổ tông của Beauvoir mà cô quen.
“Cố gắng học tập, đừng yêu sớm!”
Đường Niệm Niệm không nhịn được nhắc nhở, kiếp trước cô từng nghe Beauvoir nói, lão tổ tông của cô ấy là một người yêu đương bất chấp, mười bảy mười tám tuổi đã gả cho một tên tra nam, bị lừa tiền lừa sắc còn suýt chút mất mạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.