Lão chiến hữu này của ông ấy còn nghi ngờ Đường Niệm Niệm, bởi vì Vu Thiết Cường cố ý nhắm tới Đường Niệm Niệm, người đứng sau là Từ Lai Phụng và xưởng trưởng Đông Phương, Đường Niệm Niệm có động cơ gây án.
“Không thể nào, con bé không có thời gian gây án, tối qua nó ở nhà nghỉ, hơn nữa một cô gái như nó, sao có thể trong vòng một tiếng, khiến ba người đàn ông to xác tự nguyện nhảy lầu?”
Chủ nhiệm Giải biện giải thay Đường Niệm Niệm, thực ra ông ấy cũng có chút hoài nghi.
Dù sao thì cô gái Đường Niệm Niệm này rất thần bí, biết y thuật vô cùng kỳ diệu, còn biết nhiều bản lĩnh như thế, ông ấy nghe bộ trưởng Ngưu nói, thân thủ của cô gái này cũng rất tốt.
Nhưng ông ấy sẽ không nói những điều này với công an, Đường Niệm Niệm là ân nhân của nhà ông ấy, hơn nữa ba người Vu Thiết Cường, nói một câu khó nghe, đáng chết!
Cho dù thật sự là do Tiểu Đường làm, đó cũng là thay trời hành đạo!
May mà bên phía công an không tra được tới Đường Niệm Niệm, vụ án này quá nhiều điểm nghi ngờ phi lý, cuối cùng chỉ có thể chốt là mộng du, sa chân nhảy lầu.
Ngoài lý do này, không có lời giải thích nào hợp lý hơn.
Sau khi hết tiết, chủ nhiệm Giải gọi Đường Niệm Niệm lại nói chuyện.
“Vu Thiết Cường, Từ Lai Phụng, xưởng trưởng Đông Phương, trong vòng hai giờ tới ba giờ sáng, nhảy lầu bỏ mạng!”
Chủ nhiệm Giải đi thẳng vào vấn đề, lúc nói chuyện còn quan sát biểu cảm của Đường Niệm Niệm.
“Đều nhảy lầu rồi? Họ chán sống rồi?”
Đường Niệm Niệm nhíu mày, tỏ ra kinh ngạc.
“Có lẽ vậy.”
Chủ nhiệm Giải cắn răng, con nhỏ này giả vờ cũng giống thật, ông ấy cố ý hỏi: “Tối qua Tiểu Đường ngủ ngon không?”
“Không ngon, Lý Phương Phương trong phòng cháu thích nghiến răng, giống như chuột vậy, ồn đến mức cháu không ngủ được, có thể đổi phòng đơn không ạ? Cháu tự bỏ tiền.”
Đường Niệm Niệm tỏ ra ai oán, lời cô nói là thật, Lý Phương Phương quả thực thích nghiến răng, nhưng không khoa trương như vậy, cô chỉ đơn thuần không muốn ở chung với người ngoài.
Chủ nhiệm Giải vừa tức giận vừa buồn cười, nhưng cũng có kiêng dè nhiều hơn với cô, một đêm xử lý ba người, còn có thể tươi cười vui vẻ, tâm trí này mạnh hơn ông ấy gấp trăm lần.
Đúng là một hạt giống tốt để làm lính!
“Cháu nghĩ đẹp thật, còn muốn sống ở phòng đơn, chú còn không có!”
Chủ nhiệm Giải cười mắng, đuổi cô ra ngoài.
Đường Niệm Niệm đứng dậy đi tới cửa, vươn tay muốn mở cửa, chủ nhiệm Giải đột nhiên nói một câu: “Đến chỗ hội quảng giao, cháu đừng gây chuyện cho chú!”
“Người không đụng vào cháu, cháu không đụng vào người!”
Đường Niệm Niệm đáp lại một câu, mở cửa đi ra ngoài.
Nguyên tắc của cô xưa nay vẫn vậy, chỉ cần không chủ động tới trêu chọc cô, cô cực kỳ dễ sống chung.
Chủ nhiệm Giải cười, yên tâm hơn một chút.
Thời gian trôi qua rất nhanh, một tuần đào tạo kết thúc, bọn họ phải xuất phát tới Dương Thành.
Chủ nhiệm Giải dẫn đội, bao một toa xe, thương nhân nước ngoài là một toa xe giường nằm khác, một đoàn người đi tàu lửa đến Dương Thành, hơn nữa đều là ghế cứng, chỉ có thương nhân nước ngoài có giường nằm.
Oán niệm của Đường Niệm Niệm cực sâu, cô muốn ngủ giường nằm, bây giờ là tàu lửa vỏ xanh, Thượng Hải tới Dương Thành phải mất hai ba ngày, ngồi hết chặng đường, mông của cô cũng tê luôn.
“Chú Giải, cháu tự bỏ tiền đi giường nằm, được không?”
Đường Niệm Niệm tìm tới chủ nhiệm Giải, cô không phải không nguyện ý chịu khổ, chỉ là không muốn chịu khổ không cần thiết, rõ ràng có thể ngủ giường nằm, tại sao cô phải ngồi mấy chục tiếng đồng hồ?
“Tiểu Đường, cháu thiếu tinh thần chủ nghĩa tập thể quá, mọi người cùng nhau ra ngoài, cháu không thể tách biệt!”
Chủ nhiệm Giải nhìn ra sự tự do tản mạn của Đường Niệm Niệm, cô gái này cái gì cũng tốt, chỉ là không hòa hợp đám đông.
“Đúng, chú nói đều đúng, cháu chỉ muốn ngủ giường nằm!”
Đường Niệm Niệm thừa nhận, cô quả thực sống một mình quen rồi, cũng không hợp đám đông, việc này có liên quan gì tới giường nằm?.
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Cô chỉ là muốn ngủ một giấc ngon, thế thì sao?
Chủ nhiệm Giải hơi đau đầu, cô bé này quá cá tính, đương nhiên bản lĩnh cũng lớn, chỉ là không thích bị quản giáo, ông ấy phải từ tốn nói chuyện với cô gái này.
Ông ấy nói một tràng dài mười mấy phút, Đường Niệm Niệm đau đầu vô cùng, tai cũng ù ù, oán khí ngất trời nhìn chủ nhiệm Giải, rất thành thật nói: “Chú Giải, Tôn Ngộ Không may mà không bái chú làm sư phụ, nếu không hắn còn chưa tới Tây Thiên, đã bị niệm chết rồi.”
“Nếu cháu là con gái chú, chú đã sớm đánh mông cháu rồi, ngoan ngoãn quay lại ghế của cháu, giường nằm không thể nào.”
Chủ nhiệm Giải nghiêm mặt, ngữ khí rất nghiêm túc.
Nếu là chuyến đi cá nhân, ông ấy chắc chắn sẽ móc tiền túi mua giường nằm cho cô bé này, nhưng lần này là công vụ, không thể nào làm khác loài.
Mọi người đều ngồi ghế cứng, người lớn tuổi chức vị cao hơn cô bé này đều ngồi ghế cứng, không oán than tiếng nào, nếu ông ấy mua giường nằm cho cô bé này, mọi người làm sao phục được?
Đường Niệm Niệm phồng má, oán niệm nhìn ông ấy.
Sớm biết vậy cô đã tự đến Dương Thành trước, đỡ phải chịu khổ này.
“Nhìn chú cũng vô dụng, đi về đi.”
Chủ nhiệm Giải vừa tức giận vừa buồn cười, vẫy tay, đợi sau khi Đường Niệm Niệm đi, ông ấy không nhịn được bóp lưng, nói thật, ngồi ghế cứng lâu như vậy, cái lưng già của ông ấy cũng không chịu nổi.
Nhưng bây giờ kinh tế nhà nước khó khăn, cán bộ bọn họ ra ngoài đều thống nhất ngồi ghế cứng, không ai ngủ giường nằm xa xỉ, ông ấy không thể tạo ra ngoại lệ.
Sau khi Đường Niệm Niệm quay lại chỗ ngồi, không ngồi, mông của cô đã tê rồi, phải đứng một chút.
“Niệm Niệm em nằm ngủ một lúc.”
Đường Kiến Thụ đứng dậy, Chu Quốc Khánh và Đường Mãn Đồng cũng đứng dậy, họ ngồi trên hàng ghế ba người.
“Không cần, em đứng một lát.”
Đường Niệm Niệm từ chối, cô phải nghĩ cách, ngủ giường nằm một cách hợp tình hợp lý, cô cũng không phải không có tiền, hà tất phải chịu nỗi khổ này.
“Niệm Niệm!”
“Sư phụ!”
Beauvoir và Emir tung tăng chạy tới, họ đều ngủ ở giường nằm, Emir vốn phải đi học, nhưng cậu ta lấy Beauvoir làm ví dụ, còn nói đọc chục nghìn quyển sách không bằng đi chục nghìn dặm đường, thành công thuyết phục cha mẹ, đồng ý cho cậu ta tới tham gia hội quảng giao.