Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 413:




Đường Niệm Niệm nhìn họ, không nói gì.
“Niệm Niệm, cô đến chỗ tôi ở đi, tôi ở bên đó nhàm chán.” Beauvoir ôm cánh tay cô làm nũng.
“Cô không chơi với Emir?” Đường Niệm Niệm hỏi.
“Không muốn, cậu ta ấu trĩ lắm!”
Beauvoir ghét bỏ bĩu môi, Emir ngay cả lông còn chưa mọc đủ, quá trẻ con.
“Cô nói ai ấu trĩ chứ? Tôi đã có ba mối tình rồi đấy!”
Emir ưỡn ngực, biểu cảm kiêu ngạo rất gợi đòn, Beauvoir hừ nhẹ, hỏi thẳng: “Cậu từng hôn môi chưa?”
“Đương nhiên…”
Emir vốn muốn nói đương nhiên là hôn rồi, nhưng dưới đôi mắt xanh lam nhìn chằm chằm của Beauvoir, không nói ra được lời phía sau, tựa như nói dối dưới đôi mắt xinh đẹp này là một chuyện đại nghịch bất đạo, thượng đế tuyệt đối sẽ không tha cho cậu ta.
“Tóm lại tôi đã có ba mối tình rồi.”
Emir lẩm bẩm.
Beauvoir xì một tiếng, lười để ý tới tên ấu trĩ này, vẫn làm nũng với Đường Niệm Niệm: “Niệm Niệm, cô đến chỗ tôi ở đi mà, còn có rất nhiều giường trống, tôi bảo chú đi nói với nhân viên.”
Đường Niệm Niệm động tâm tư, hỏi: “Trống rất nhiều giường?”
“Đúng, có một toa xe đều trống.”
Đường Niệm Niệm nhếch khóe môi, cô có cách rồi.
“Làm giúp tôi một chuyện…”
Đường Niệm Niệm dặn dò vài câu bên tai Beauvoir, Beauvoir ra sức gật đầu: “Yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho tôi.”
Người xung quanh đều ngưỡng mộ nhìn cô nói chuyện với hai đứa trẻ nước ngoài, nhìn dáng vẻ đó, giống như là bạn thân quen biết rất lâu, chỉ mấy phút như vậy, mọi người đều không dám coi thường nhóm người Đường Niệm Niệm nữa.
“Đồng chí Tiểu Đường, cô quen với thương nhân nước ngoài?”
Đợi sau khi Beauvoir và Emir đi, một người đàn ông ngồi bên cạnh không nhịn được hỏi thăm.
Những người khác đều vểnh tai lên.
“Có qua lại nghiệp vụ.”
Đường Niệm Niệm nói ngắn gọn, không muốn nói nhiều với những người này.
Lần này cô tới hội quảng giao là kiếm tiền của người nước ngoài, không cần phải lãng phí tinh lực vào các nhà máy trong nước.
Hơn nữa những người này vênh vang đắc ý, cô cũng không ưa.
“Đơn vị các cô đã bàn nghiệp vụ với thương nhân nước ngoài rồi? Nhanh như vậy đã bắt đầu rồi?” Giọng nói của người đàn ông không khỏi tự chủ cao lên, tai của những người khác cũng vểnh nhọn hơn.
Họ đến hội quảng giao đều có nhiệm vụ ngoại hối, không hoàn thành nhiệm vụ phải bị phê bình, hội quảng giao còn chưa bắt đầu, Đường Niệm Niệm này đã bàn được nghiệp vụ rồi, thế này bảo họ làm sao chịu nổi?
Họ đều là nhà máy lớn quốc doanh, nếu thua một doanh nghiệp cấp thôn nhỏ bé, mất mặt biết bao!
Đường Niệm Niệm nhàn nhạt nhìn anh ta, trào phúng hỏi: “Không có quy định không thể bàn nghiệp vụ với thương nhân nước ngoài ngoài thời gian hội quảng giao nhỉ?”
“Thế thì không có, tôi chỉ hỏi thử, đồng chí Tiểu Đường, có thể truyền thụ chút kinh nghiệm không, chúng tôi cũng học hỏi một chút, đều là vì sự phát triển phồn hoa của đất nước mà, cô nói có phải không?”
Người đàn ông cười khan mấy tiếng, còn muốn dò la sâu hơn, anh ta cũng là xưởng đồ thủ công, ngoại hối những năm trước đều không lý tưởng, nghĩ có thể đào góc tường của Đường Niệm Niệm, cướp nghiệp vụ từ chỗ cô hay không.
“Muốn nghe kinh nghiệm?”
Đường Niệm Niệm nhìn thấu tâm tư của người đàn ông, bàn tính đã khảy trên mặt cô rồi.
Người đàn ông ra sức gật đầu, mừng thầm, cảm thấy Đường Niệm Niệm còn quá trẻ, anh ta chỉ dùng mấy câu ngon ngọt đã dỗ được.
“Anh ghé tai tới, tôi chỉ nói cho một mình anh nghe!”
Đường Niệm Niệm khều ngón tay, sự vui sướng của người đàn ông lộ hết trên mặt, nửa người ghé sát tới, chỉ nghe thấy tiếng nhẹ nhàng bên tai: “Ba phần trời định sẵn, bảy phần dựa vào bản thân.”
Người đàn ông nghe không hiểu, bởi vì Đường Niệm Niệm nói bằng tiếng Mân Nam.
“Nhớ kỹ đó, đây chính là kinh nghiệm quý báu tôi bàn nghiệp vụ bách chiến bách thắng!”
Đường Niệm Niệm tỏ ra rất chân thành, lúc nói câu này, tiếng rất lớn, người trong cả toa xe đều nghe thấy, mọi người nhìn chằm chằm người đàn ông, ánh mắt vô cùng nóng rực.
Họ cũng muốn biết kinh nghiệm quý báu này là gì?
“Không phải, đồng chí Tiểu Đường, câu này có nghĩa gì?”
Người đàn ông sốt ruột, anh ta vốn không nghe hiểu.
“Từ từ lĩnh ngộ, nếu dễ hiểu như thế thì không còn quý báu nữa rồi.”
Đường Niệm Niệm tỏ ra cao thâm khó lường, Beauvoir tung tăng đi tới, trực tiếp chạy tới chỗ chủ nhiệm Giải, vừa nói vừa kèm ngôn ngữ cơ thể với ông ấy, chủ nhiệm Giải dẫn theo phiên dịch viên, nghe hiểu lời của cô gái này, lập tức nhìn sang Đường Niệm Niệm.
Ông ấy dám khẳng định, chuyện này không thoát khỏi liên quan tới cô bé này.
Đường Niệm Niệm tỏ ra vô tội nhún vai.
“Hai mươi giường, giữ ba giường cho Niệm Niệm nhà tôi, mười bảy giường còn lại tùy ý chủ nhiệm Giải bố trí, các người có thể luân phiên nghỉ ngơi, đây là tâm ý của chú tôi, mong chủ nhiệm đồng ý.”
Beauvoir đặt hai mươi giường nằm, thực ra là tiền do Đường Niệm Niệm bỏ ra, lần này người tham gia hội quảng giao tổng cộng hai toa xe, bố trí toàn bộ nằm giường nằm chắc chắn không được, một khoản tiền rất lớn.
Hai mươi giường cô vẫn nguyện ý, cô chiếm ba giường, còn lại để những người này luân phiên nghỉ ngơi, tốt hơn ngồi ghế cứng bốn năm ngày.
Cô cũng không phải làm việc thiện, chỉ là thương cho mông của mình.
Không đợi chủ nhiệm Giải đồng ý, Beauvoir liền chạy tới chỗ Đường Niệm Niệm, kéo cô đi tới toa giường nằm: “Lãnh đạo của cô đã đồng ý rồi, đi thôi.”
“Đi.”
Đường Niệm Niệm còn vẫy tay với Đường Kiến Thụ và Đường Mãn Đồng vẫn chưa kịp phản ứng, bảo họ mau đi theo.
Lại nói với chủ nhiệm Giải: “Chú Giải, đây không phải là cháu tự do tản mạn, cháu là lời mời khó từ chối!”
Chủ nhiệm Giải dở khóc dở cười, chỉ đành tới tìm lãnh đạo khác thương lượng, có muốn tiếp nhận ý tốt của thương nhân nước ngoài không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.