Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 423:




“Bốn phần, anh cả và anh hai con đều sẽ không có ý kiến.” Ngữ khí của Đường Cảnh Lâm kiên quyết, bọn họ đã mắc nợ con gái quá nhiều, bốn phần này cũng không đủ để bù đắp.
Đường Trường Xuyên và Đường Trường Phong cũng đều lên tiếng, bày tỏ họ không có ý kiến, còn bảo Đường Niệm Niệm nhất định đừng từ chối.
Đường Niệm Niệm chỉ có thể nhận món quà nặng trĩu này, trong lòng lại nghĩ, sau này phải đưa thêm hàng mẫu mới được.
“Con về phòng đây, trước khi tham gia trưng bày, con sẽ không tới nữa, đợi gặp lại ở hội trưng bày.”
Đường Niệm Niệm đứng dậy rời đi, ở quá lâu sẽ có phiền phức, mặc kệ ở đâu cũng không thiếu tiểu nhân ăn no rửng mỡ.
Người nhà họ Đường đều hiểu ý của cô, tuy rất không nỡ nhưng không giữ lại, Đường Trường Xuyên còn cố ý tiễn tới cửa, nói to: “Cảm ơn sự giới thiệu nhiệt tình của đồng chí Đường, tôi rất có hứng thú với sản phẩm của quý công ty, tôi cân nhắc mấy ngày rồi liên lạc với đồng chí Đường.”
“Có gì thắc mắc có thể tìm tôi bất cứ lúc nào, tôi ở phòng 306.”
Đường Niệm Niệm cũng trả lời thật to, ngữ khí vô cùng trang trọng, trên hành lang có vài người nước ngoài, nhìn về phía họ, không để ý.
Họ tới tham gia hội quảng giao chỉ là để nhập hàng, tiếp xúc trước với người tham gia trưng bày trong lục địa là điều rất bình thường.
Đường Niệm Niệm về phòng, Đường Kiến Thụ và Đường Mãn Đồng ở phòng của cô.
Chu Quốc Khánh thức thời ở trong phòng, đây là chuyện nhà của người khác, anh ta biết ít thì tốt hơn.
“Niệm Niệm, những người đó có quan hệ gì với em?”
Đường Kiến Thụ vừa vào vòng liền đóng cửa lại, thấp giọng hỏi.
Anh ta không nghe nhầm, mấy người Hương Giang đó gọi Niệm Niệm là em gái, Niệm Niệm cũng không tức giận, rõ ràng quan hệ giữa những người đó với Niệm Niệm không nông.
Nhưng rõ ràng Niệm Niệm ra đời và lớn lên ở Đường Thôn, sao lại có quan hệ với những người bên Hương Giang?
Nhà họ Đường bọn họ không có thân thích Hương Giang, đếm lên trên ba mươi tám đời cũng không tìm ra thân thích nào như vậy.
“Anh ba, em không phải con ruột của cha mẹ.”
Đường Niệm Niệm thành thật nói, Đường Kiến Thụ rất kín miệng, nói cho anh ta biết cũng không sao.
Đường Kiến Thụ vô cùng kinh ngạc, não không vận chuyển kịp, Niệm Niệm sao lại không phải là con ruột của chú Mãn Kim?
“Lúc đầu chị dâu chú sinh thai chết, vừa hay cha mẹ ruột của Niệm Niệm muốn sang bờ bên kia, không tiện dẫn theo Niệm Niệm vừa chào đời không lâu nên đã phó thác con bé cho cha chú, tên của Niệm Niệm cũng là do cha mẹ ruột đặt.”
Đường Mãn Đồng nhắc tới chuyện năm đó, nhưng ông ấy cũng tò mò, cháu gái làm sao liên lạc với cha mẹ ruột ở bờ bên kia?
Đường Niệm Niệm thầm thấy may mắn, may mà cha mẹ ruột đặt tên, nếu không cô phải tên Đường Thất Cân rồi.
Bởi vì lúc cô chào đời là bảy cân hai lạng, để ông nội đặt tên, chắc chắn sẽ đặt là Đường Thất Cân.
Mãi một lúc sau Đường Kiến Thụ mới hồi thần lại, gian nan nuốt nước bọt, hỏi: “Chàng trai trong quán cơm vừa rồi là anh ruột của em?”
“Đúng, anh hai em, người ở hành lang là anh cả và cha ruột em, bà cụ ăn cơm cùng chúng ta là bà nội em, hôm nay rất trùng hợp, cả nhà đoàn viên.”
Đường Niệm Niệm hơi cảm khái, mấy kiếp trước Triệu Phương Hoa đều không xuất hiện, cũng không nhận Đường Cảnh Lâm, có lẽ là sức khỏe không gắng gượng nổi, qua đời sớm rồi.
Tính tình của Triệu Phương Hoa vẫn tính là hợp với cô, năm đó bỏ con trai ra nước ngoài, cũng không thể nói là lỗi của bà ấy.
Cô cảm thấy nếu ông nội cô là một người đàn ông ăn chơi cờ bạc gái gú, chắc chắn Triệu Phương Hoa sẽ không để con trai lại.
Tuy người ông nội đó của cô hơi đê tiện, nhưng vẫn được coi là người cha có trách nhiệm, dạy dỗ Đường Cảnh Lâm rất tốt, Triệu Phương Hoa để con trai lại là chính xác, chỉ là thời cục hỗn loạn, không ai ngờ được mẹ con sẽ chia cắt nhiều năm như vậy.
Đường Kiến Thụ lại nuốt nước miếng, đột nhiên cảm thấy em gái họ trước mắt giống như lập tức cao lớn rất nhiều.
Rất nhiều chuyện trước đây không hiểu được, bây giờ cũng có đáp án.
Ông hai chưa từng để Niệm Niệm làm nông, cũng không cho cô làm việc nhà, Niệm Niệm thân là con gái nông thôn, nhưng mười ngón tay không dính nước, không có gia đình nào nuôi con gái như vậy, chỉ có ông hai và bà hai.
Ông hai còn thường nói cuộc sống tươi đẹp của Niệm Niệm ở trong thành phố, không cần phải làm việc đồng áng, ông ấy còn tìm cho Niệm Niệm sư phụ lợi hại, lén lút học nhiều bản lĩnh như thế, có lẽ chính là tài nguyên do cha mẹ ruột Niệm Niệm để lại nhỉ?
Còn có mười bảy năm trước, thôn làng đói meo, vỏ cây ngọn cỏ trên núi đều ăn trụi, khi đó tuy Đường Kiến Thụ còn nhỏ, nhưng vẫn có chút ấn tượng, bởi vì có đêm khuya, anh ta đói khóc hu hu, trong nhà không còn chút gì ăn, ông hai vác một bao khoai lang và trấu mịn, còn có mấy cân gạo thô tới nhà, chính là số lương thực này đã cứu mạng gia đình họ.
Khi đó chính là lúc Niệm Niệm tới nhà, nhà anh ta và nhà ông hai có thể vượt qua nạn đói, chắc chắn là cha mẹ ruột của Niệm Niệm giúp.
Chẳng trách ông hai và bà hai đối xử với Niệm Niệm còn tốt hơn đối xử với Ngũ Cân Lục Cân, đây là ơn cứu mạng đó!
Đường Kiến Thụ xâu chuỗi tất cả mọi chuyện lại, hoàn toàn hiểu ra, ánh mắt nhìn Đường Niệm Niệm trở nên thương xót, nếu không phải thời cục quá loạn, cô bé này là đại tiểu thư sống trong nhung lụa.
Cho dù ông hai và bà hai dốc hết sức thương yêu Niệm Niệm, cũng không thể cho cô cuộc sống vật chất quá tốt, thực ra Niệm Niệm ở Đường Thôn vẫn ấm ức.
“Nhìn em làm gì? Chuyện này anh đừng nói với cha mẹ anh, họ không kín miệng!”
Đường Niệm Niệm trợn mắt, ánh mắt bực bội, trông như cô muốn đánh người.
“Biết, anh không nói với ai hết.”
Đường Kiến Thụ biết nặng nhẹ, nếu để người khác biết thân phận thật sự của Niệm Niệm, chắc chắn có phiền phức to, anh ta lại hỏi: “Niệm Niệm, có phải em phải tới Hương Giang không?”
Lần này tới Dương Thành, anh ta mở rộng tầm mắt, còn nghe thấy không ít chuyện về Hương Giang, bên đó không lo ăn uống, chỉ cần có tay có chân chịu được khổ là có thể kiếm được tiền ăn cơm no, ngày ngày ăn thịt uống sữa bò, còn có thể thường xuyên mua đồ mới, quả thực là thiên đường chốn nhân gian.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.