Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 427:




Lúc đầu, cha của Đường Cảnh Lâm có thể nổi bật trong số nhiều người theo đuổi chính là bởi vì người đàn ông này không phải tiểu mặt trắng, quanh năm bôn ba bên ngoài làm ăn, da đen, mày rậm mắt to, còn anh vũ, khí khái, Triệu Phương Hoa thích kiểu như này.
“Chào bà!”
Thẩm Kiêu cung kính chào hỏi.
“Chào ngài Hans, chào chị Thúy!”
Thẩm Kiêu lần lượt chào hỏi.
“Ngồi đi, Tiểu Thúy cô đi pha trà.”
Tinh thần của Triệu Phương Hoa tốt hơn không ít, những ngày qua, bà ấy uống linh tuyền do Đường Niệm Niệm cho, sức khỏe tốt hơn trước nhiều.
Chị Thúy pha trà, cười ha ha đưa cho Thẩm Kiêu, ánh mắt nhìn anh cực kỳ hiền từ, bà ấy một đời không kết hôn, không con không cái, người thân trong nhà cũng mất hết, tình cảm đối với Đường Niệm Niệm giống như với cháu gái ruột, lúc này bà ấy nhìn Thẩm Kiêu cũng như nhìn cháu rể nhà mình.
“Cảm ơn chị Thúy.”
Thẩm Kiêu nhận trà, đặt trên bàn, còn lấy quà ra, là một khối phỉ thúy đỏ xinh đẹp, to cỡ nắm tay, đỏ đến chói mắt, anh kiếm được khi chấp hành nhiệm vụ ở nước láng giềng.
“Thưa bà, lần đầu gặp mặt, biếu bà!”
Thẩm Kiêu hai tay đưa phỉ thúy đỏ cho Triệu Phương Hoa, từ sau khi biết Niệm Niệm thích phỉ thúy, nhiệm vụ anh nhận dạo gần đây về cơ bản đều là ở nước láng giềng, mục đích là thu thập phỉ thúy.
Mắt Triệu Phương Hoa lập tức sáng lên, cầm phỉ thúy đỏ yêu thích không rời: “Sao cháu biết bà thích thứ sáng lấp lánh này, quá đẹp, Tiểu Thẩm mắt nhìn của cháu tốt thật, cảm ơn cháu!”
Bà ấy thích tất cả đá quý, tất cả những thứ sáng lấp lánh, hễ là thứ có giá trị, bà ấy đều thích.
“Niệm Niệm cũng thích thứ sáng lấp lánh.”
Mắt Thẩm Kiêu chứa đựng ý cười, xem ra Niệm Niệm không chỉ có vẻ ngoài giống bà, sở thích cũng giống.
Triệu Phương Hoa mỉm cười, khóe mắt cong cong, tuy đã hơn sáu mươi nhưng trên mặt bà ấy lại xuất hiện vẻ yêu kiều của thiếu nữ, cười híp mắt nói: “Cháu gái bà giống bà, Niệm Niệm, bà đã thu thập rất nhiều đá quý, sau này đều cho cháu!”
“Vâng ạ!”
Đường Niệm Niệm không chút khách sáo nhận lấy.
Triệu Phương Hoa càng vui hơn, nghịch phỉ thúy đỏ một hồi rồi bảo chị Thúy cất đi, Thẩm Kiêu cũng mang quà cho chị Thúy, là một chiếc vòng tay vàng, còn là vàng thuần, Đường Niệm Niệm lấy ra từ trong không gian vừa nãy.
Chị Thúy không thích đá quý, bà ấy giống với bà cụ Đường, chỉ thích vàng.
“Ây da, bà cũng có quà à, cảm ơn Tiểu Thẩm.”
Chị Thúy cũng rất thích quà, nặng trịch, phân lượng không nhỏ.
Ngài Hans cũng có quà, là một lọ thuốc hít bằng ngọc, ông cụ tây này thích sưu tầm những thứ nhỏ nhắn này, ông ấy cũng rất hài lòng với món quà này, vui vẻ nhận lấy.
“Tiểu Thẩm nhận lấy.”
Triệu Phương Hoa lấy ra một bao lì xì dày cộm, bên trong là năm nghìn đô la, lần đầu gặp mặt, trưởng bối phải cho quà gặp mặt.
Hans cũng cho lì xì, chị Thúy cũng cho, nhưng số tiền không nhiều như thế, nhưng cũng không ít.
Lì xì ba người cho, cộng lại cũng vượt hơn mười nghìn đô la.
Hai ngày trước, họ cũng cho Đường Niệm Niệm bao lì xì dày như vậy, bao lì xì của hai người cộng lại, đã có thể làm phú hộ rồi.
Sau khi Thẩm Kiêu nhận lì xì, trở tay liền đưa cho Đường Niệm Niệm, anh đã thành thói quen rồi, tiền kiếm được đều để Niệm Niệm quản.
Triệu Phương Hoa và chị Thúy đều lộ ra ánh mắt vui mừng, điểm này mạnh hơn chín mươi phần trăm đàn ông, rất tốt.
“Niệm Niệm, cháu thật sự không tới chỗ bà sao? Công ty của bà cần cháu tới quản lý!”
Triệu Phương Hoa vẫn chưa chết tâm, từ sau khi bị bệnh, công ty liền giao cho người ngoài quản lý, nhưng bà ấy muốn giao công ty cho cháu gái hơn, Đường Trường Xuyên và Đường Trường Phong là con trai, có thể tự cố gắng, bà ấy cũng sẽ cho hai đứa cháu trai một số tiền.
Nhưng công ty và tài sản lớn, bà ấy muốn giữ lại cho cháu gái.
Tuy bà ấy đều yêu thương ba đứa cháu, nhưng Triệu Phương Hoa có tình cảm sâu đậm với Đường Niệm Niệm hơn.
Có lẽ đây chính là nhãn duyên, lần đầu tiên bà ấy nhìn thấy Đường Niệm Niệm đã cảm thấy vô cùng thân thiết.
“Bà nội, cháu tạm thời vẫn không muốn xuất ngoại, công ty của bà để anh cả quản lý đi, anh ấy có đủ năng lực.” Đường Niệm Niệm khuyên.
Tuy Triệu Phương Hoa có linh tuyền của cô, sẽ không mất sớm, nhưng thân thể của bà ấy đã ảnh hưởng tới gốc rễ, không thể nào hồi phục như trước được, chỉ có thể từ từ điều dưỡng, hơn nữa bà cụ đã có tuổi, cũng không thể quá lao lực.
Triệu Phương Hoa không khuyên nữa, đồng ý với phương án của Đường Niệm Niệm.
“Đợi sau khi bà về sẽ bàn giao công ty, khoảng thời gian cuối cùng bà muốn sống ở Thượng Hải, lá rụng về cội, lúc trẻ bà không hiểu được cảm giác này, bây giờ bà già rồi, cuối cùng cũng hiểu nhưng thời gian quá vội vã!”
Triệu Phương Hoa thở dài, nét mặt phiền muộn.
Lúc trẻ, bà ấy chỉ khao khát tự do, muốn ra ngoài nhìn ngắm thế giới, thậm chí còn coi thường người ở lại quê hương, giống như ếch ngồi đáy giếng, không có chút kiến thức.
Năm đó, bà ấy và cha Đường Cảnh Lâm chia tay, cũng có nguyên nhân này, bà ấy khuyên người đàn ông này chuyển dời việc làm ăn ra nước ngoài, khi đó trong nước chiến hỏa trùng trùng, quân phiệt cắt cứ, muôn kiểu người tây phách lối diễu võ dương uy trên lãnh thổ Hoa Hạ, hoàn cảnh như vậy thực sự không thích hợp làm ăn.
Nhưng người đàn ông đó lại kiên quyết phản đối, còn nói người nhà họ Đường cho dù chết cũng phải chết ở cố thổ, tuyệt đối sẽ không đến địa bàn của người tây sinh sống, hai người vì vậy mà tranh chấp, càng cãi quan hệ càng bế tắc.
Triệu Phương Hoa khẽ thở dài, bây giờ bà ấy có hơi thấu hiểu người đàn ông đó rồi.
Nhưng chung quy nhà họ Đường vẫn ra nước ngoài, bà ấy từng gặp mấy đứa con của vợ lớn ở nước ngoài, tuy cuộc sống vẫn khá giả, nhưng không xa hoa bằng nhà họ Đường trước đây, người vợ lớn cao ngạo đó, sau khi ra nước ngoài không thích nghi khí hậu, chưa tới hai năm đã lâm bệnh qua đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.