Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 429:




Sau khi hai vợ chồng nói chuyện với Thẩm Kiêu, càng thêm hài lòng, tuy đứa trẻ này ít nói, nhưng câu nào cũng hợp ý, cũng rất thấu tỏ nhân tình thế thái, từ xa chạy tới còn mang quà cho họ.
Quà cho Đường Cảnh Lâm là một ống đựng bút đời Thanh, quà cho Mục Anh Liên là phỉ thúy tím, quà của hai anh em Đường Trường Xuyên và Đường Trường Phong giống nhau, một con dao găm sắc bén, trên vỏ dao còn khảm đá quý.
Thế là Thẩm Kiêu lại nhận không ít bao lì xì, Đường Cảnh Lâm cho nhiều nhất, Đường Trường Xuyên cũng không ít, Đường Trường Phong hơi ít.
“Em rể, có phải em biết vượt nóc băng tường không? Có thể dạy anh không?”
Đường Trường Phong rất nhanh đã đổi xưng hô, mở miệng là em rể, gọi đến mức Thẩm Kiêu mở cờ trong bụng, ánh mắt nhìn anh ấy cũng thân thiết hơn không ít.
“Biết một chút, anh học cái này, quá lớn tuổi rồi.”
Thẩm Kiêu thành thật nói.
Đường Trường Phong phồng má, có hơi chán nản, nhưng rất nhanh lại phấn chấn, còn hỏi: “Em rể, em học từ lúc mấy tuổi? Có phải phải luyện Mai Hoa Trang không?”
Thẩm Kiêu lắc đầu, nói thật: “Học với sói và khỉ.”
Từ nhỏ sống trong bầy sói hoang, vượt núi băng đèo là kỹ năng sống tất yếu, anh còn kết bạn với khỉ hoang, theo chúng luồn lách trên dây leo, lâu dần liền biết.
Đường Trường Phong chớp mắt, ánh mắt lộ ra sự đần độn trong veo.
“Em rể, có phải em không muốn dạy anh nên cố ý dỗ anh không?”
Đường Trường Phong phồng má càng to, anh ấy giận Thẩm Kiêu kiếm cớ, cũng không kiếm cái cớ giống thật chút, kiểu ký do IQ thấp này, dù là trẻ học mẫu giáo cũng không tin.
Lẽ nào trông anh ấy rất ngốc sao?
“Thật đó, từ nhỏ Thẩm Kiêu đã được sói mẹ nhận nuôi, sống mấy năm trong rừng sâu.” Đường Niệm Niệm chêm một câu, còn giải thích nguyên nhân Thẩm Kiêu được sói hoang nhận nuôi.
Người nhà họ Đường ngơ ngác, đồng loạt nhìn Thẩm Kiêu, ánh mắt dần trở nên thương xót.
Đặc biệt là Mục Anh Liên, mắt ngấn lệ, bà ấy vươn tay ra, vốn dĩ muốn xoa đầu Thẩm Kiêu, nhưng chênh lệch chiều cao quá lớn, cho dù bà ấy nhón chân lên cũng không với tới, chỉ đành đổi sang vỗ vai.
“Con này, cuộc sống sau này sẽ ngày càng tốt đẹp.”
Mục Anh Liên hạ quyết tâm, sau này phải thương yêu Thẩm Kiêu như con trai ruột, đứa trẻ này từ nhỏ đã chịu khổ dưới tay mẹ kế, không cảm nhận được sự ấm áp và tình thương của gia đình, bà đối tốt với Thẩm Kiêu một chút, đứa trẻ này sẽ càng đối tốt với Niệm Niệm hơn.
Biểu cảm của Thẩm Kiêu có hơi quằn quại, không quá quen với sự quan tâm đột ngột, nhưng anh có thể cảm nhận được Mục Anh Liên thật lòng.
“Niệm Niệm, hội quảng giao kết thúc, chúng ta sẽ phải về Hương Giang rồi, cũng không biết khi nào mới gặp lại…”
Vành mắt Đường Cảnh Lâm dần đỏ lên, khó khăn lắm mới tìm được con gái, nhưng rất nhanh lại phải chia ly, ông ấy thật sự không nỡ.
“Chính sách sẽ dần thả lỏng, tới lúc đó có rất nhiều cơ hội gặp mặt.”
Đường Niệm Niệm không có lưu luyến, tình cảm cô đối với gia đình Đường Cảnh Lâm không sâu như thế, hơn nữa cô biết cùng lắm hai năm, hai bờ sẽ có thể thông suốt.
Buổi chiều, Thẩm Kiêu ở lại nhà nghỉ nghỉ ngơi, Đường Niệm Niệm vẫn phải tới sảnh triển lãm.
Vừa tới sảnh triển lãm đã nhìn thấy chủ nhiệm Giải và mấy người đàn ông nói chuyện ở cổng lớn, mấy người trông có vẻ rất nghiêm túc, còn xảy ra tranh chấp.
“Hay là dựa theo giá của thương nhân nước ngoài đi, nếu không đồng ý, doanh số của hội quảng giao lần này không đạt chỉ tiêu được.”
“Không được, giá đó chỉ có thể giữ vốn, căn bản không kiếm được tiền, lẽ nào nhân lực của chúng ta không đáng tiền như thế sao?”
“Nhưng đồ tích trữ trong kho, chỉ sẽ ngày càng mất giá, những người tây đó là nhắm vào điều này mới cố ý ép giá!”
“Mẹ nó, nửa năm trước rõ ràng đã thỏa thuận rồi, cần một lô vải lớn, bây giờ lại biến chứng, tôi thật sự muốn đánh chết chúng!”
“Đừng hành động theo cảm tính, việc này cũng không thể hoàn toàn trách người tây, người ta chỉ là nói miệng, không ký hợp đồng, muốn trách thì trách chúng ta vẫn còn thiếu kinh nghiệm, lô vải này tôi xin chỉ thị lãnh đạo, xem thử phải làm sao!”
Chủ nhiệm Giải khuyên mấy người đang phẫn nộ, ông ấy nói chuyện không nhanh không chậm, như có sức mạnh vỗ về lòng người, mấy người đàn ông đang nóng giận cũng dần bình tĩnh lại.
“Quả thực là chúng ta quá nóng lòng cầu thành, mắc bẫy của đám người tây này!”
“Cùng lắm lần này coi như làm không công, ít nhất giữ vốn, sau này rút kinh nghiệm, không tin lời quỷ của đám người tây này nữa.”
Tuy ngoài miệng mấy người đàn ông nói như vậy nhưng nét mặt vẫn phẫn nộ, không hề thả lỏng như thế, lô vải này là các công nhân tăng ca thêm giờ sản xuất ra, mục đích là có thể xuất khẩu ra nước ngoài, kiếm ngoại hối cho nhà nước.
Nhưng bây giờ lại bị người tây gài bẫy, không kiếm được tiền không nói, còn lỗ nhân công, họ không còn mặt mũi về Thượng Hải nữa.
Đường Niệm Niệm nghe loáng thoáng được vài đoạn, đi tới gần hơn, nhìn thấy bảng đeo của những người này, đều là đại biểu của nhà máy dệt Thượng Hải.
Trước giải phóng, Thượng Hải chính là nơi tập trung của công nghiệp dệt, bây giờ vẫn vậy, mấy nhà máy dệt này rõ ràng là bị người tây tính kế rồi.
“Chuyện gì vậy?”
Đường Niệm Niệm đi tới hỏi.
“Đồng chí Tiểu Đường.”
Mấy đại biểu của nhà máy dệt lần lượt chào hỏi, thái độ rất nhiệt tình.
Mấy hôm nay, bọn họ đều thấy rõ biểu hiện của Đường Niệm Niệm, tâm phục khẩu phục cô.
Họ nói nguyên văn câu chuyện ra, trong hội quảng giao mùa xuân, vải của nhà máy dệt Thượng Hải rất được săn đón, có được một lượng lớn đơn đặt hàng, hơn nữa có rất nhiều thương nhân nước ngoài bày tỏ, hội quảng giao mùa thu nửa năm sau vẫn sẽ tới, hi vọng họ có thể sản xuất thêm.
“Chúng tôi tưởng thật, sau khi quay về liền tăng ca thêm giờ làm, kết quả vải đã làm ra, đám người tây này lại lật mặt, nói lô vải đặt mua ở hội quảng giao mùa xuân bán không được tốt ở nước ngoài, giá không bán được, còn nói họ cũng không nhẫn tâm để chúng ta lỗ vốn, ra một cái giá chỉ có thể giữ vốn, đương nhiên chúng tôi không đồng ý, giá này miễn cưỡng giữ vốn nhưng lại không đủ tiền nhân lực, nửa năm nay chúng tôi làm không công rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.