Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 436:




Chủ nhiệm Giải nhận được tin vui từ chỗ Thượng Quan Tĩnh, lập tức gọi điện thoại báo cáo tin vui cho cấp trên, đơn đặt hàng ngoại thương ở hội quảng giao mùa thu lần này cao hơn nửa năm trước mấy trăm vạn, thành tích này khiến người ta quá vui mừng.
“Lãnh đạo, tôi tuyệt đối không phải chém gió, thành tích này có một nửa công lao của đồng chí Đường Niệm Niệm, xưởng đồ thủ công Mỹ Lệ và xưởng kẹp tóc Giai Lệ do cô ấy nhậm chức, tuy chỉ là doanh nghiệp cấp thôn nhưng lần này lại lấy được đơn đặt hàng ba trăm vạn, trước hội quảng giao còn có đơn đặt hàng hơn trăm vạn, tổng cộng hơn bốn trăm vạn, nhiệm vụ sản xuất đã xếp tới năm sau nữa rồi!”
Chủ nhiệm Giải khác với vẻ khiêm tốn và nội liễm ngày thường, khen Đường Niệm Niệm không ngớt, tất cả từ ngữ khen ngợi đều gắn lên người cô.
“Đồng chí Đường Niệm Niệm còn biết nhiều thứ tiếng, đảm nhiệm phiên dịch của hội triển lãm lần này, giúp rất nhiều nhà xưởng lấy được một lượng lớn đơn đặt hàng, tổng doanh số đạt tới ba trăm năm mươi sáu vạn, lãnh đạo, hội quảng giao lần này thành công mỹ mãn, một nửa là sự cố gắng của các đồng chí, nửa còn lại tuyệt đối là công lao của đồng chí Đường Niệm Niệm, ngài xem có phải sau khi quay về nên khen thưởng đồng chí Đường Niệm Niệm không?”
“Quay về rồi mở họp thảo luận, lão Giải, ông khen Đường Niệm Niệm này thành thiên hạ vô địch, người không biết còn tưởng là con gái ruột của ông đó!”
Lãnh đạo nửa đùa nửa ghẹo, hội quảng giao lần này mới bắt đầu năm ngày, ngày nào chủ nhiệm Giải cũng gọi điện thoại báo cáo công việc, mỗi lần đều phải khen Đường Niệm Niệm một tràn trong điện thoại, ông ấy đã nghe tới mức chán chê rồi.
Nội tâm chủ nhiệm Giải run lên, vội cười nói: “Tôi thật sự tán thưởng đồng chí Đường Niệm Niệm, tuổi còn trẻ, tài hoa hơn người, là rường cột quốc gia, còn là hạt giống tốt làm ngoại thương, tôi đang tiếc tài!”
“Ông căng thẳng cái gì, tôi còn không biết ông? Chuyện khen thưởng không tiện nói qua điện thoại, quay về họp rồi quyết định, lần này đồng chí Đường Niệm Niệm đã lập công, chắc chắn phải tuyên dương, yên tâm đi!”
Lãnh đạo đảm bảo với ông ấy, kiếm được mấy trăm vạn ngoại hối cho nhà nước, đây là công lớn, chắc chắn phải tuyên dương, không thể để người làm việc chạnh lòng.
Chủ nhiệm Giải lại hàn huyên vài câu với lãnh đạo, lúc này mới cúp điện thoại, lau mồ hôi trán, thở ra một hơi dài.
Vừa nãy ông ấy quá nóng lòng, sau này phải uyển chuyển hơn, cho dù muốn xin công cho Tiểu Đường cũng không thể nóng vội như vậy, phải từ từ.
Chủ nhiệm Giải hơi đau tim, làm việc trong bộ phận chính là như vậy, muốn làm được một chuyện phải quanh co vòng vèo, vòng vô số đoạn cua mới có thể tới điểm đíchs, tuyệt đối không thể đánh bóng thẳng.
Cũng khó trách Tiểu Đường không thích, ông ấy làm việc trong bộ phận mấy chục năm cũng không rèn luyện thành thục được, thường xuyên cảm thấy đau tim.
Mấy ngày náo nhiệt nhất của hội quảng giao, mọi người đều bận luôn tay luôn chân, sau đó liền nhàn rỗi, có không ít thương nhân nước ngoài đã mua được sản phẩm hài lòng, về nước sớm.
Sau khi rảnh rỗi, Đường Niệm Niệm giao công việc cho Đường Kiến Thụ bọn họ, cô thì ra ngoài chơi cùng Thẩm Kiêu.
Gia đình Đường Cảnh Lâm và Triệu Phương Hoa cũng rời đi trước rồi.
Trước khi đi, họ tạm biệt Đường Niệm Niệm, tuy lưu luyến không nỡ nhưng cũng không quá buồn bã, bởi vì Đường Niệm Niệm nói rất nhanh sẽ có thể gặp lại, họ mang theo hi vọng quay về.
Đường Niệm Niệm dẫn Thẩm Kiêu dạo một vòng phố lớn ngõ nhỏ ở Dương Thành, chụp rất nhiều hình, mua không ít đặc sản bản địa.
Trong một con hẻm nhỏ, họ còn gặp được đám người của Kurt, cũng ra ngoài dạo phố.
Một quả bóng da ném ra, suýt chút đập vào người Kurt, sau đó một bé trai chạy ra, không dám đi nhặt bóng, sợ hãi nhìn.
Đường Niệm Niệm dừng lại, xem thử tên này phản ứng như thế nào.
Kurt đen mặt, mở miệng liền muốn chửi.
Nhưng hắn ta rất nhanh lại tỉnh táo, còn sờ cổ, vết thương đó mới vừa đóng vảy, còn đau.
“Là chú không nhìn rõ đường, không liên quan tới cháu, xin lỗi, tiền này cháu cầm đi mua kẹo ăn.”
Kurt nặn ra một nụ cười hiền hòa như gió xuân, khom người, nhét một tờ tiền vào trong túi của bé trai.
Mẹ của bé trai vội vàng chạy tới, nhìn thấy con trai va phải người tây, vội chạy tới xin lỗi nhưng lại bị thao tác của Kurt làm cho ngơ ngác.
“Xin lỗi, tiền tôi không thể nhận, là con tôi không đúng!”
Người mẹ kéo con trai, muốn trả tiền cho Kurt, cô ấy không dám nhận tiền này, sợ có phiền phức.
“Nhận đi, là lỗi của tôi!”
Kurt kiên quyết muốn đưa tiền, vừa nãy hắn ta lại suýt phạm lỗi, thần chết chắc chắn đã nhìn thấy rồi, tiền này không nhận lấy, hắn ta sợ buổi tối thần chết lại tới cắt cổ hắn ta.
Hai người ông nói gà bà nói vịt, người mẹ nghe không hiểu lời của hắn ta, Kurt cũng không nghe hiểu lời của cô ấy, rơi vào giằng co.
“Nhận đi!”
Đường Niệm Niệm đi tới, nhận tiền của Kurt, là một tờ mười đô la, đủ cho hai mẹ con này cải thiện cuộc sống.
Cô nhét tiền vào trong tay người mẹ, trấn an nói: “Sẽ không có phiền phức đâu, yên tâm!”
“Đây là tiền gì? Tiêu được không?”
Tuy người mẹ không quen biết Đường Niệm Niệm nhưng cô ấy cảm thấy cô gái xinh đẹp này mang tới cho cô ấy một cảm giác cực kỳ an tâm, thế là yên tâm nhận tiền, chỉ là cô ấy không biết đô la, không biết phải tiêu như thế nào.
“Đến ngân hàng đổi tiền, có thể đổi được hơn hai mươi tệ, đừng tiêu lung tung.” Đường Niệm Niệm nói cho cô ấy biết.
“Quá nhiều rồi, tiền này tôi không nhận, cô gái, cô trả cho người tây này đi, vốn dĩ là con trai tôi va vào anh ta, tôi đâu thể lấy tiền của anh ta chứ, tiền không nên lấy không thể lấy!”
Người mẹ vừa nghe được đáng giá hai mươi tệ, mặt biến sắc, kiên quyết muốn trả cho Kurt.
Đường Niệm Niệm cũng không khuyên cô ấy, nói với Kurt: “Mẹ đứa trẻ nói không nhận tiền của anh, chị ấy nghèo tiền không nghèo chí, sẽ không nhận số tiền không rõ lai lịch này, hơn nữa chuyện này vốn dĩ là con trai chị ấy sai, chị ấy thay con trai xin lỗi anh!”
“Không cần xin lỗi, đứa trẻ không sai, vừa nãy tôi suýt chút mắng nó rồi, tôi nên xin lỗi!”
Kurt sợ tới lắc đầu nguầy nguậy, hắn ta không dám nhận lời xin lỗi, thần chết sẽ không tha cho hắn ta.
“Cầu xin cô nhận tiền này, làm ơn!”
Kurt nhỏ tiếng khẩn cầu, nếu tiền này không nhận, sợ là hắn ta không nhìn thấy được mặt trời ngày mai nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.