Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 440:




“A…mẹ làm gì vậy? Lạnh chết con rồi!” Đường Mãn Đồng kêu to.
“Bà nội bà đừng lật nữa, con đã lớn rồi!”
Đường Đông Cường vừa xấu hổ vừa giận dữ kéo chăn, cậu ấy đã mười sáu tuổi rồi, bà nội vẫn giống như khi còn nhỏ, tùy tiện vào phòng cậu ấy, còn lật chăn của cậu ấy, không cho cậu ấy chút riêng tư nào.
“Lúc nhỏ bà đây còn xi đái cho con đấy, mau dậy đi!”
Bà cụ Đường phát một cái rõ đau lên mông cháu trai, lại hung dữ trừng mắt, quay người đi giáo huấn những người khác.
Đường Đông Cường bất lực mặc đồ, căn bản không nói chuyện được với bà nội.
Đường Niệm Niệm vẫn đang nằm trong chăn, trời lạnh như vậy, ngoài chăn đều là phương xa, cô ngay cả đi vệ sinh cũng vào trong không gian, lười ra ngoài.
“Nằm thêm năm phút nữa rồi dậy!”
Đường Niệm Niệm hứa năm phút lần thứ ba, trước đó đã nằm hai cái năm phút rồi, cô vẫn không thể chiến thắng ổ chăn.
“Chị hai!”
Đường Cửu Cân đẩy cửa đi vào, hai tay bỏ sau lưng, gương mặt nhỏ đỏ hồng.
Đường Niệm Niệm không phản ứng, trời lạnh, cô cũng lười mở miệng.
“Bà bảo chị dậy, hôm nay đi lên núi thăm ông nội!”
Đường Cửu Cân nằm bò bên mép giường, nói chuyện bên tai cô, hơi nóng cô bé phả ra tiếp xúc vào da liền ngưng thành hơi nước, cực kỳ khó chịu.
“Lát nữa sẽ dậy.”
Đường Niệm Niệm trở mình, bà của cô có một thói quen rất không tốt, mỗi lần muốn làm chuyện gì, rõ ràng là tám giờ xuất phát dư sức, bà cô sáu giờ đã giống như đòi mạng, gọi hết cả nhà dậy, sau đó bận rộn cả buổi, cả nhà ngồi ghế lạnh trong nhà giống như kẻ ngốc.
Cho nên mỗi khi bà cụ Đường đòi mạng, Đường Niệm Niệm đều bất động, phải nằm tới khi thời gian vừa chuẩn mới dậy.
“Chị hai, bên ngoài tuyết lớn lắm, ngày mai có thể không đi học không? Đi đường dễ ngã.”
Nửa người của Đường Cửu Cân đã bò lên, một mực kề sát người nói chuyện.
“Em đừng tới gần chị, lạnh chết rồi!”
Đường Niệm Niệm ghét bỏ đẩy cô bé ra, trên người toàn là hơi lạnh, khiến hơi nóng trong chăn của cô tan hết rồi.
“Chị hai, chị nói với bà, ngày mai em ở nhà làm việc được không?”
Đường Cửu Cân vẫn không từ bỏ ý nghĩ trốn học.
“Ngày mai em có muốn ăn cơm không?”
Đường Niệm Niệm trợn mắt, dựa vào đâu không đi học, trước đây cô bởi vì trốn học, còn bị bà nội đánh mông.
Gió tuyết cô từng chịu, phải để Đường Cửu Cân nếm thử gấp đôi!
Cửu Cân cắn môi, hậm hực vươn tay ra, tuyết trong lòng bàn tay đã tan rồi, bàn tay nhỏ lạnh đến đỏ au, cô bé nhanh chóng vươn tay vào trong chăn, còn bỏ vào trong cổ áo của Đường Niệm Niệm.
Đường Niệm Niệm bị lạnh tới giật mình, linh hồn xuất xác, cơn buồn ngủ cũng hoàn toàn bay biến.
“Ha ha ha ha…”
Cửu Cân đắc ý cười to, linh hoạt bò xuống giường, bước chân ngắn chạy ra ngoài, nhưng cổ áo vẫn bị túm lại.
Đường Niệm Niệm ngay cả áo cũng không mặc, nhảy xuống giường túm lấy cô bé xấu xa này, vốn dĩ cô còn có thể nằm thêm ba phút, toàn bị con nhóc này phá hoại.
Thưởng cho Cửu Cân ba phát vào mông, cơn giận của Đường Niệm Niệm mới miễn cưỡng giảm đi một chút.
“Đi lấy áo cho chị!”
Đường Niệm Niệm đá nhẹ lên mông cô bé, trên giường không có áo của cô, chắc chắn là được bà cụ Đường lấy đi huơ lửa rồi.
“Vâng!”
Cửu Cân cười hi hi phủi mông, chạy ra lấy áo, trong tay còn xách giỏ than, bên trong là củi đã bị đốt tới đỏ hỏn, phủ một lớp tro mỏng.
Giỏ than và “bà súp”
Giỏ than là công cụ đốt lửa chuyên dụng vào mùa đông ở Đường Thôn, lúc nấu cơm, bỏ than củi cháy đỏ vào trong giỏ than, thêm chút củi mới, phủ một lớp tro, lửa sẽ nhỏ đi, rồi thêm một ít củi, có thể huơ cả ngày.
Đường Niệm Niệm mặc đồ xong, lấy bà súp từ trong chăn, được làm bằng đồng, nghe nói là của hồi môn năm xưa của bà cụ Đường, tuổi đời còn lớn hơn Đường Mãn Kim.
Tuy đã lớn tuổi nhưng cực kỳ thực dụng, đổ đầy nước nóng trước khi ngủ, tròng áo vải lên, bỏ vào trong chăn có thể ủ ấm cả đêm, còn hữu dụng hơn túi nước nóng.
Nước trong bà súp vẫn còn ấm, Đường Niệm Niệm đổ một ít vào trong chậu, thêm chút nước nóng rửa mặt.
Đường Mãn Kim bọn họ đã rửa mặt xong hết, ai làm việc nấy, chỉ có Đường Mãn Đồng xách giỏ than ngồi, thi thoảng ngáp một cái.
“Tuyết lớn thật sự, vụ mùa năm sau chắc chắn bội thu!”
Bà cụ Đường nhìn tuyết lớn như lông ngỗng bay trên trời, cảm khái một câu.
“Bà, con muốn ăn bánh trôi rau xanh.”
Đường Niệm Niệm rửa mặt xong, cướp lấy giỏ than của Đường Mãn Đồng, bỗng nhiên thèm bánh trôi.
Cô không thích ăn sủi dìn, nhưng có thể ăn bánh trôi.
Trong phương ngữ của người Đường Thôn, sủi dìn là sủi dìn, bánh trôi là bánh trôi, là hai loại khác nhau.
Sủi dìn là sủi dìn gạo nếp vừng đen xay bằng máy xay nước bán trong siêu thị, dẻo dẻo, có nhân, loại đó Đường Niệm Niệm không thích ăn, cô thích ăn bánh trôi, là bánh trôi do bà cụ Đường xe bằng tay.
Ba phần bột gạo nếp, bảy phần bột gạo, dùng nước nóng nhào thành cục bột, sau đó xe thành viên to cỡ đầu ngón tay, không có nhân, khẩu cảm không phải dẻo, có hơi dai dai.
Loại bánh trôi này có thể trực tiếp dùng rượu ủ nấu, thêm đường, là món đồ ngọt rất ngon, nhưng Đường Niệm Niệm không thích ăn cách chế biến này.
Cô thích ăn bánh trôi nấu rau xanh, nếu bỏ chút thịt muối thì càng ngon.
Bánh trôi thịt muối rau xanh.
“Đợi lên núi về rồi nấu!”
Lần này bà cụ Đường không dùng bánh củi trả lời nữa, khoảng thời gian này, ngoài Đường Mãn Kim, nhà bà ai cũng có lương, đã là nhà giàu của Đường Thôn rồi, về khoản ăn uống, bà ấy cũng không keo kiệt giống như trước nữa.
Quan trọng nhất là trong nhà có thêm hai thai phụ, bữa ăn của nhà họ Đường bây giờ gần như ngày nào cũng có thể nhìn thấy thịt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.