Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 445:




Vu Tiền Tiến mang gương mặt đôn hậu thật thà, bình thường cũng không dám to tiếng nặng lời, ông ta nhìn Hà Quế Hương, lại nhìn bà cụ Đường, nét mặt đau khổ rối bời, cuối cùng lại nói: “Thím hai, chuyện nhà tôi thím đừng quản!”
Bà cụ Đường tức ngã ngửa, nếu thằng đàn bà này là con ruột bà ấy, đã sớm đánh chết rồi!
Hà Quế Hương càng đắc ý, còn khiêu khích hừ hừ với bà cụ Đường, khiến bà ấy tức anh ách.
“Chúng mày cứ đợi mà gặp báo ứng đi!”
Bà cụ Đường nghiến răng nghiến lợi chửi.
“Không phiền bà bận lòng, bà quản tốt chuyện nhà mình là được, ngày nào cũng dòm ngó nhà người khác, hừ, cũng không sợ bận lòng quá nhiều chết sớm!” Hà Quế Hương trợn mắt, lời nói ra cực kỳ khó nghe.
“Tao đánh chết cái thứ rách nát lòng dạ độc ác mày!”
Bà cụ Đường nhào lên, túm tóc của Hà Quế Hương rồi đánh, tuy Hà Quế Hương trẻ nhưng bà cụ Đường ngày ngày ăn thịt, sức mạnh hơn bà ta nhiều.
Hai người không phân thắng bại, đánh rất dữ dội, Từ Kim Phượng và Tuyên Trân Châu còn muốn lên giúp đỡ, bị Đường Niệm Niệm kéo lại, thai phụ thì bớt một chút, đừng hóng náo nhiệt lung tung.
Đường Niệm Niệm một tay một người, tách hai người dính nhau đánh đấm ra.
Đại đội trưởng cũng nghe tin chạy tới, ông ấy không dám trừng bà cụ Đường, hung hăng trừng Vu Tiền Tiến và Hà Quế Hương.
“Bây giờ Đường Thôn chúng ta là thôn kiểu mẫu tiên tiến, sắp tới còn có ký giả tới phỏng vấn, tới lúc đó sẽ lên ti vi và báo, tuyệt đối không thể có chuyện xấu như bán con gái, nếu có ai dám phá hoại danh tiếng của Đường Thôn, còn liên lụy Đường Thôn không lên ti vi và báo được, đừng trách tôi không khách sáo!”
Giọng điệu của Đường Niệm Niệm uy nghiêm, lạnh lùng nhìn Hà Quế Hương.
Hà Quế Hương lạnh toát sống lưng, không khỏi run lên, trong lòng sợ hãi, nhưng ngoài mặt bà ta vẫn không phục, ngửa đầu hừ lạnh.
Có lên ti vi hay không liên quan gì tới bà ta, bà ta cũng không đi làm trong xưởng, cũng không lấy lương, không lên ti vi mới tốt.
Đại đội trưởng lại hớn hở, vội vàng hỏi: “Tiểu Niệm, thật sự có ký giả sẽ tới phỏng vấn?”
Thôn dân khác cũng rướn dài cổ, mong đợi nhìn Đường Niệm Niệm.
“Đương nhiên, đài truyền hình tỉnh và tòa soạn tỉnh đều sẽ tới phỏng vấn, tới lúc đó Đường Thôn chúng ta không chỉ lên báo, còn lên tivi, nhân dân cả nước đều sẽ nhìn thấy, trong thời gian này, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện, ai dám làm hỏng chuyện trong thôn, tôi sẽ đập nồi nhà người đó.”
Đường Niệm Niệm nói rất nghiêm túc, người cả thôn đều tin là thật, ai cũng hớn hở.
Đặc biệt là đại đội trưởng, miệng sắp nhoẻn tới mang tai, ông ấy làm đội trưởng mấy chục năm, chưa từng được ký giả phỏng vấn bao giờ, không ngờ sinh thời Đường Mãn Sơn ông ấy còn có vinh quang này.
Ha ha ha ha…
“Vu Tiền Tiến, mau chóng hủy hôn sự của Tịch Mai, làm bừa làm bậy, con gái mười sáu tuổi kết hôn cái gì, còn gả cho một tên ngốc, chú có còn là người không?”
Đại đội trưởng chính nghĩa chỉ trích Vu Tiền Tiến, bây giờ cho dù Đường Niệm Niệm không quản, ông ấy tuyệt đối không đồng ý mối hôn sự này.
Bên trên đã sớm hủy bỏ hôn nhân sắp đặt rồi, nếu để ký giả dò la được, thôn kiểu mẫu như Đường Thôn còn tồn tại loại tập tục xấu hôn nhân sắp đặt này, bộ mặt của đại đội trưởng để đâu?
“Đã nhận sính lễ rồi!”
Vu Tiền Tiến rối rắm, còn nhìn Hà Quế Hương, ông ta trước giờ là người không có chủ ý, lúc vợ trước còn sống, vợ trước quyết định, vợ trước chết thì là Hà Quế Hương quyết định, ông ta chưa từng động não, chỉ lo cắm đầu lao lực trong ruộng.
“Hủy!”
Đại đội trưởng đanh giọng nói, ngữ khí không cho từ chối.
“Không hủy được, đã tiêu rồi!”
Hà Quế Hương rất khôn, căn bản không sợ đại đội trưởng.
Thực ra bà ta không tiêu hai trăm tệ đó, bà ta để dành cho con trai cưới vợ.
Đại đội trưởng đen mặt, cười lạnh nói: “Nếu các người đã không tuân thủ quy tắc của thôn, vậy Đường Thôn không dám giữ gia đình các người, các người tìm chỗ khác mà ở đi.”
“Đúng, đến chỗ khác sống, đừng phá hoại danh tiếng của Đường Thôn!”
“Cút mau đi, đừng liên lụy Đường Thôn!”
Các thôn dân đều vô cùng tức giận, họ còn chưa lên ti vi và lên báo bao giờ, nếu ai dám làm hỏng chuyện tốt của họ, họ quyết không khách sáo!
Tuy Hà Quế Hương hoàn toàn không để ý, nhưng đối mặt với sự phẫn nộ của người cả thôn, bà ta cũng không dám nói gì, nhưng bà ta lại không cam tâm nuốt cục tức này, tức đến mức hung hăng đá Vu Tiền Tiến, chửi: “Ông chết ở đâu rồi, đã để người ta cưỡi trên cổ ỉa cứt rồi, ngay cả rắm cũng không dám thả, sao tôi lại gả cho một tên nhu nhược như ông chứ, không trông mong được gì!”
Vu Tiền Tiến há miệng, cuối cùng vẫn không nói gì, còn ngồi xổm xuống, ôm đầu cắm xuống giống như đà điểu.
“Cái đồ phế vật vô dụng, bà đây gả cho ông đúng là xui xẻo tám đời!”
Hà Quế Hương vừa tức vừa ức, bà ta không cảm thấy mình làm sai, hai chị em Vu Tịch Mai vốn không phải cốt nhục của bà ta, dựa vào đâu bà ta phải đối tốt với hai chị em này?
Trong nhà chỉ có chút lương thực và tiền này, bà ta chắc chắn phải ưu tiên cho con ruột của mình.
Hơn nữa, ngay cả người cha ruột là Vu Tiền Tiến cũng không thương hai đứa nhỏ, một bà mẹ kế như bà ta, bao đồng làm gì!
“Được lắm, Đường Thôn các người hợp lại ức hiếp một người phụ nữ như tôi, các người là muốn bức chết tôi, tôi không sống nữa, bây giờ tôi chết cho các người xem!”
Hà Quế Hương dùng ra tuyệt chiêu của bà ta, ngồi phịch xuống đất, bắt đầu một khóc hai quấy ba treo cổ, dựa vào chiêu này, ngay cả bà cụ Đường cũng phải kiêng dè bà ta ba phần.
“Phi, mày đừng nói miệng, đi chết cho mọi người xem, Hà Quế Hương, nếu mày chết bây giờ, bà đây gói bao lì xì một tệ đi ăn cơm chay của mày!”
Bà cụ Đường ra sức phỉ nhổ, nét mặt khinh bỉ, nói chuyện chua ngoa đanh đá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.