Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 446:




Bà cụ Đường chắc chắn Hà Quế Hương không nỡ chết, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, số ngày Hà Quế Hương la lối đòi chết ít nhất phải ba trăm ngày, có lần nào chết được, người cả thôn đều nhìn thấu, chỉ có Vu Tiền Tiến dính chết cái chiêu này của người phụ nữ này, ngay cả đánh rắm cũng sợ va trúng con độc phụ này, còn phải nín chạy ra chuồng heo thả.
Vì sao không ra bên ngoài?
Vì Hà Quế Hương nói rắm béo không thể hời người ngoài, phải thả trong nhà mình.
“Tôi không sống nổi nữa, ông trời mở mắt ra nhìn đi, Trương Mãn Nguyệt này còn độc ác hơn bà địa chủ, một lòng muốn bức chết con, ông mở mắt nhìn đi, đánh chết bà già độc ác này!”
Hà Quế Hương vỗ ngực giậm chân, giống như hát kịch, khoa trương khóc lóc rên la.
Tuy chiêu thức người phụ nữ này dùng rất cũ, cũng không cao mình nhưng rất hữu dụng, các thôn dân vốn dĩ còn la lối muốn đuổi nhà họ đi đều bị làm cho e dè, không thể thật sự nhìn người phụ nữ này đi chết được.
Lỡ như Hà Quế Hương chết thật, Đường Thôn thật sự không còn danh tiếng gì nữa!
Sắc mặt đại đội trưởng vô cùng khó coi, nếu không phải tình huống không cho phép, ông ấy thật muốn đánh chết người phụ nữ này!
Bà cụ Đường đã hành động rồi, xồng xộc đi tới: “Chính vì ông trời mở mắt mới không giúp con đàn bà ác độc mày, nếu thằng ngốc đó đã tốt như vậy, sao không gả con gái ruột của mày sang? Mày còn mặt dày khóc, khóc tang mẹ mày à, đợi bà đây đánh chết mày, mày hãy khóc tang!”
Không đợi bà cụ ra tay, một người khác còn nhanh hơn bà ấy.
Là Đường Niệm Niệm.
Cô túm cổ áo của Hà Quế Hương lên, nhẹ nhàng xách khỏi mặt đất, cổ áo siết chặt cổ, khiến bà ta không thở nổi, càng không khóc nổi.
Hà Quế Hương không ngừng giãy giụa hai chân trong không trung, còn phát ra tiếng kêu ư ử, vô cùng hề hước, có mấy thôn dân đều bị chọc cười ra tiếng.
Đường Niệm Niệm lạnh mặt, một tay xách Hà Quế Hương, sải bước đi tới bên sông.
Các thôn dân sáng mắt lên, ký ức đã chết đi bỗng nhiên khôi phục, lần lượt đi theo.
Không phải Tiểu Niệm muốn vứt Hà Quế Hương xuống sông đó chứ?
Giống như vứt Tề Quốc Tú!
“Tiểu Niệm!”
Đại đội trưởng vừa chạy vừa kêu, Hà Quế Hương này không đáng để Tiểu Niệm bẩn tay, ảnh hưởng tương lai.
Bà cụ Đường chạy nhanh hơn, hai cánh tay quạt ra bóng, chạy với tốc độ như khi bà ấy mười tám tuổi, chỉ sợ Đường Niệm Niệm dại dột, một trăm Hà Quế Hương cũng không bằng được một đứa cháu gái của bà ấy, không đáng dùng phương pháp này dạy dỗ Hà Quế Hương.
“Chị Niệm Niệm, đừng!”
Vu Tịch Mai xa xa chạy tới, cô bé về tới nhà liền xách một thùng đồ đến bờ sông giặt, trời mùa đông, nước sông lạnh thấu xương, đây là cuộc sống mỗi ngày của cô bé.
Mũi của Hà Quế Hương còn thính hơn chó, cô bé và em trai vừa vào nhà liền bị ngửi thấy mùi trứng gà đường đỏ trên người, vu tội cô bé và em trai ăn vụng, em trai không nhịn được lý luận với người phụ nữ này, bất cẩn nói ra nhà bà hai.
Vu Tịch Mai vốn tưởng chuyện này đã kết thúc, nhưng không ngờ Hà Quế Hương sẽ tìm tới gây sự, em trai chạy tới bờ sông thông báo, cô bé mới biết.
“Chuyện này đều là lỗi của em, xin lỗi, đều là lỗi của em!”
Khi Vu Tịch Mai kêu lên, Đường Niệm Niệm đã dừng lại, muốn nghe thử cô bé nói thế nào, cô gái này xông tới, dùng sức kéo người lại, khóc lóc cầu xin.
Cô bé không phải lo lắng sống chết của mẹ kế, mà là sợ gây thêm phiền phức cho Đường Niệm Niệm.
Vu Tịch Mai cũng tưởng Đường Niệm Niệm muốn ném Hà Quế Hương xuống sông, trời lạnh như vậy, ném xuống sông thập tử nhất sinh, cô bé không muốn bất cứ ai bẩn tay vì loại người như Hà Quế Hương.
“Cha, khi mẹ lâm chung, cha đã hứa với bà ấy sẽ chăm sóc tốt con và Tùng Bách, mẹ đợi được cái gật đầu của cha, bà ấy mới tắt thở!”
Vu Tịch Mai vừa kéo Đường Niệm Niệm vừa khóc lóc kể lể với Vu Tiền Tiến, đây là lần đầu tiên cô bé nhắc tới mẹ ruột đã mất sớm.
Cơ thể Vu Tiền Tiến run lên, nhưng vẫn đang ôm đầu.
“Sau khi mẹ kế tới, việc trong nhà đều do con và em trai làm, phòng của chúng con bị gia đình họ chiếm mất, quần áo mẹ may cho chúng con cũng bị cướp đi, cha cũng thành cha của chúng, con luôn nghĩ, cha cũng không dễ dàng, cho nên luôn nhịn, nhưng tại sao các người cứ được nước lấn tới, phải ép con gả cho một người đàn ông ngốc, rõ ràng cha biết rất rõ, tên ngốc đó sẽ đánh chết con, nhưng cha vẫn đồng ý, lẽ nào ở trong lòng cha, con và em trai còn rẻ hơn cỏ cây sao?”
Vu Tịch Mai không nói tiếp được nữa, cô bé không hận mẹ kế nhiều như thế, cô bé hận Vu Tiền Tiến hơn.
Người đàn ông nhu nhược tới cực điểm này!
Căn bản không xứng làm cha của cô bé và em trai, cũng không xứng làm chồng của mẹ chúng.
Nếu không phải Vu Tiền Tiến quá nhu nhược vô năng, mẹ chúng cũng sẽ không vì vất vả quá độ mà chết.
Căn bản không có bệnh cấp tính, mẹ chỉ là bị Vu Tiền Tiến bức chết!
“Nuôi mày lớn tới từng này, mày không kết hôn còn muốn gia đình nuôi mày cả đời chắc? Vu Tịch Mai, mày uống gió tây bắc lớn lên? Cái thứ ngỗ nghịch bất hiếu, nói chuyện với cha mày kiểu gì vậy!”
Hà Quế Hương còn đang ở trong tay Đường Niệm Niệm chửi đổng lên, Vu Tiền Tiến vốn dĩ có hơi dao động bị tràn lời này của bà ta thuyết phục, lại hung hăng trừng con gái.
“Mày tới tuổi thì phải kết hôn, kết hôn với ai không phải là kết hôn? Không nên cho mày đi học, mày học tới hỏng não rồi, nhà bỏ đói mày, hay bỏ rét mày? Mày có gì phải ấm ức!”
Vu Tiền Tiến nhu nhược với người ngoài, dạy dỗ con gái lại rất ghê gớm, không hề nhìn ra vẻ hiền lành.
Ánh mắt Vu Tịch Mai tuyệt vọng, cô bé hoàn toàn tuyệt vọng với cha ruột.
“Được, là con ngỗ nghịch bất hiếu, đều là lỗi của con!”
Vu Tịch Mai vốn cũng không phải người yếu đuối, những năm nay, sở dĩ cô bé nhẫn nhục, phần lớn là vì em trai, cộng thêm bị phẫn nộ ảnh hưởng lý trí, cô bé lại xông về bờ sông.
Cô bé thà đi chết còn hơn gả cho tên ngốc!
Hơn nữa cô bé tự vẫn trước mặt người cả thôn, có lẽ sau này Vu Tiền Tiến sẽ kiêng dè, đối tốt với em trai hơn một chút?
“Vốn dĩ chính là lỗi của mày, một đứa con nít như mày không ngoan ngoãn nghe lời, mày còn dám bướng…a dô!”
Hà Quế Hương mới chửi một nửa liền bị Đường Niệm Niệm tát một bạt tai.
Người khác cũng phản ứng lại, đuổi theo Vu Tịch Mai đã giống như phát điên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.