Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 46:




Đường Niệm Niệm đứng dậy từ trong góc tường, móc lỗ tai, cô không phải cố ý nghe lén, ai bảo hai mẹ con họ bùng nổ cảm xúc quá nhanh, chuyện nên nghe hay không nên nghe, cô đều nghe thấy hết rồi.
Tuyên Xuân Vinh?
Tên này có hơi quen tai.
Cô nhớ lại, là một nhân vật phụ trong truyện, phần diễn có chút nặng nề, Tuyên Xuân Vinh có xuất thân không tốt, lúc trẻ chịu không ít khổ cực, lại còn bị tổn thương nặng nề về mặt tình cảm, mối tình đầu vì bị gia đình phản đối, ép cô ấy gả cho người đàn ông khác nên cô gái đó đã nhảy sông tự tử.
Tuyên Xuân Vinh cũng vì vậy suốt đời không cưới vợ, thủ thân như ngọc vì mối tình đầu.
Hơn nữa Tuyên Xuân Vinh còn dựa vào kỹ năng nghề mộc gia truyền để mở một công ty nội thất sau khi cải cách mở cửa, sau này còn đưa ra thị trường, ngày càng lớn mạnh, vươn ra khỏi Châu Á, hướng tới quốc tế, trở thành tỷ phú.
Sở dĩ trong truyện có nhắc đến, là vì Tuyên Xuân Vinh cũng là bạn bè của nữ chính Liễu Tịnh Lan, công ty của Liễu Tịnh Lan gặp nguy hiểm, phải mượn tiền Tuyên Xuân Vinh mới vượt qua cơn khủng hoảng.
Hai người họ có thể trở thành bạn bè, cũng là vì Liễu Tịnh Lan và mối tình đầu của anh ta là bạn bè của nhau trước khi chết, sau khi mối tình đầu chết, Tuyên Xuân Vinh đau khổ tột cùng, không còn sức sống, sốt cao 40 độ, là Liễu Tịnh Lan đưa thuốc, an ủi anh ta suốt một đêm mới khiến anh ta vượt qua được nỗi buồn, vực dậy một lần nữa.
Theo Đường Niệm Niệm, truyện miêu tả mối quan hệ của hai người này có chút ái muội, cảm giác giống như hồng nhan tri kỷ, Tuyên Xuân Vinh nghĩ thế nào thì cô không biết, nhưng Liễu Tịnh Lan chắc chắn có ý đồ đó.
Nếu không thì có cô gái nào lại ở một mình trong nhà với một người đàn ông, còn chăm sóc anh ta cả đêm, cho dù ở mấy chục năm sau, hành vi này cũng đủ ái muội.
Đường Niệm Niệm đã xác định Liễu Tịnh Lan trọng sinh, cho nên người phụ này có khả năng đã sớm biết Tuyên Xuân Vinh sẽ trở thành tỷ phú trong tương lai, nên mới kết bạn từ trước, muốn anh ta trở thành một trong các thành viên của hậu cung.
Nhưng Tuyên Xuân Vinh lại có tình cảm sâu nặng với mối tình đầu, chỉ coi cô ta là bạn bè.
Dù thế vẫn còn một điểm đáng ngờ, nếu Liễu Tịnh Lan trọng sinh, nhất định biết chuyện mối tình đầu nhảy sông, vì sao không ngăn cản?
Đường Niệm Niệm nhíu mày lại, có lẽ người phụ nữ này không muốn cứu mối tình đầu, chỉ muốn phát triển hậu cung.
Cô không phải lòng dạ tiểu nhân, mà là hành động lẳng lơ của Liễu Tịnh Lan trong truyện chính là vì muốn bồi dưỡng hậu cung, gần như người đàn ông nào có máu mặt cũng đều có thiện cảm với cô ta, còn có quan hệ thân thiết, đây không chỉ là nhân duyên tốt.
Không sao cả, kiếp này cô sẽ giải tán toàn bộ hậu cung đó.
Đầu tiên là giải tán Tuyên Xuân Vinh!
Trong phòng truyền ra tiếng khóc lóc của Đường Hồng Hạnh, còn có tiếng răn dạy của bác ba gái, Đường Niệm Niệm rút một ngọn cỏ bên đường, đưa vào miệng nhai, chậm rãi bước về phía nhà.
Trong truyện nói, Đường Hồng Hạnh nhảy sông vào đầu tháng Ba, không chừng chính là hai ngày này, cũng rất có thể là đêm nay, cô phải chú ý một chút.
Trong nhà không có ai, ngoại trừ Đường Ngũ Cân, đồ ngu này còn dám cạy cửa sổ, ngay lúc đang nhảy xuống, Đường Niệm Niệm quay về.
“Chị muốn đi gặp Mắt Kính Nhỏ?”
Đường Niệm Niệm túm người lại, Ngũ Cân thành công khiến cô quên mất tên Hà Quốc Khánh, chỉ nhớ mỗi Mắt Kính Nhỏ.
“Buông tao ra, mày không quản được chuyện của tao đâu!”
Đường Ngũ Cân liều mạng giãy giụa nhưng vô ích, cô ta ở trong tay Đường Niệm Niệm chẳng khác nào gà con.
“Bà ơi!”
Đường Niệm Niệm kêu lên một tiếng, Đường Ngũ Cân sợ tới mức xoay người chạy vào nhà, cô còn sút thêm một phát, đá người vào nhà.
Cửa sổ đóng rầm lại, cô còn cầm đinh, búa và hai tấm ván gỗ bịt kín cửa sổ.
Cho dù Đường Ngũ Cân có mọc cánh cũng không bay ra được.
“Đường Niệm Niệm, sao mày không chết đi, lẽ ra mày nên chết vào mười bảy năm trước rồi, mày thả tao ra, đồ phụ nữ ác độc, mày không muốn nhìn thấy tao sống tốt...”
Đường Ngũ Cân đứng trong nhà mắng, mắng rất ác độc.
Nhưng Đường Niệm Niệm không để tâm.
Dù sao tối nay cô cũng muốn đi cáo trạng với bà cụ Đường, còn phải thêm mắm dặm muối.
Cô lấy một con gà rừng từ trong không gian ra, nhổ lông, loại bỏ nội tạng, lòng gà xào dưa cải, một nửa gà hầm khoai tây, một nửa còn lại đem đi hầm canh nấm.
Các bào tử nấm được đưa vào không gian hai ngày trước đó đã phát triển một lượng lớn, có thể ăn được rồi.
Lại xào một tô lớn rau xanh với mỡ gà, nấu một nồi cơm lớn, bữa tối đã sẵn sàng.
Trời sập tối, Đường Cửu Cân về nhà trước, cắt được một sọt lớn cỏ heo, còn nhặt một bó củi, cô bé vừa về tới nhà đã nghe thấy mùi thịt, vô cùng vui vẻ.
Cuộc sống hiện tại còn sung sướng hơn cả thần tiên, từ giờ trở đi mỗi ngày cô bé sẽ nhặt thêm một bó củi, nếu không rất có lỗi với số thịt mình đã ăn.
“Mãn Kim, sao ngày nào nhà anh cũng nấu thịt hết vậy?”
Bên ngoài truyền tới giọng ghen tị, mấy ngày nay nhà họ Đường khiến người ta thèm thuồng muốn chết, ngày nào cũng nấu thịt, lần nào đi ngang qua nhà họ Đường cũng chảy nước miếng ròng ròng.
“Niệm Niệm học được kỹ thuật đi săn từ cha tôi nên lên núi bắt gà rừng.”
Đường Mãn Kim thành thật giải thích, ông ấy nói thật nhưng không ai tin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.