Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 51:




"Ở trong lòng mày, Tuyên Xuân Vinh quan trọng hơn cả cha mẹ anh trai mày sao? Vì nó mà mày muốn đoạn tuyệt quan hệ với cả nhà?"
Đại đội trưởng đỏ mắt, trong lòng của ông ấy rất đau.
Cả nhà cũng không bằng một người đàn ông, con gái hoàn toàn hướng về bên ngoài!
“Cha, con sẽ tận hiếu, con chỉ là muốn sống bên anh Xuân Vinh, anh ấy cũng không muốn làm địa chủ, cha, không phải trước kia cha cũng từng khen anh Xuân Vinh sao?"
Đường Hồng Hạnh trong lòng cũng rất đau, cô ấy chỉ là muốn ở bên người mình yêu, vì sao ai cũng phản đối cô ấy hết vậy?
"Dù nó có tài giỏi, đội cái mũ địa chủ kia thì không được!"
Đại đội trưởng nghiêm nghị cự tuyệt, ông ấy tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Chàng trai Tuyên Xuân Vinh kia quả thật có năng lực, nhưng ai bảo số anh ấy không tốt, cái mũ địa chủ này chính là một tòa núi lớn, ai ở chung với anh ấy đều sẽ bị ép tới chết, vĩnh viễn đều không xoay người lại được.
"Hồng Hạnh, con đừng làm chuyện hồ đồ, gả cho Tuyên Xuân Vinh, con muốn sống cả đời khổ cực à!" Bác ba gái khóc lóc khuyên nhủ.
"Con không sợ chịu khổ, con bằng lòng chịu khổ cùng anh ấy!"
Đường Hồng Hạnh dùng sức lau nước mắt, chỉ cần có thể ở bên người yêu, chịu khổ cũng là ngọt.
"Chị hai, vì sao chị Hồng Hạnh nhất định phải chịu khổ?"
Đường Cửu Cân nhỏ giọng hỏi.
Cô nhóc nghĩ mãi mà không rõ, khổ có cái gì ngon, cô bé không muốn chịu khổ chút nào, cô bé chỉ muốn ăn thịt ăn kẹo.
"Tình yêu khiến cho người ta mắt mù mà tim cũng mù!"
Đường Niệm Niệm thốt ra, trước mắt mà nói, Đường Hồng Hạnh chính là một người mắc bệnh yêu đương mù quáng giai đoạn cuối.
Mặc dù trong sách nói sau này Tuyên Xuân Vinh sẽ trở nên nổi bật, nhưng trước mắt mà nói, đại đội trưởng quyết định không sai.
Gả cho Tuyên Xuân Vinh, thì giống với là lương dân thân tự do ở cổ đại một hai muốn gả cho tội nô, về sau con cái sinh ra cũng đều là tội nô, vĩnh viễn không thể vươn mình.
Bình thường người có chút đầu óc, cũng sẽ không đưa ra lựa chọn ngu xuẩn như thế.
Nếu không phải vì phá hủy hậu cung của Liễu Tịnh Lan, Đường Niệm Niệm tuyệt đối mặc kệ kẻ yêu đương mù quáng này, thích nhảy sông thì cứ nhảy đi.
"Bác ba!"
Đường Niệm Niệm kêu đại đội trưởng ra ngoài, thành khẩn nói: "Chị Hồng Hạnh mắt mù não tàn, trừ phi bác mỗi ngày đều trói chị ấy, nếu không chị ấy sẽ còn nhảy sông!"
"Để nó nhảy, ông đây còn sợ nó hay sao!"
Đại đội trưởng mặt đen thành than, giọng điệu rất nóng nảy.
"Bác ba, bác đừng nói nhảm, nếu thật sự xảy ra chuyện sinh khẳng định sẽ khó chịu."
Đường Niệm Niệm lười nghe loại lời nói nhảm này, Đường Hồng Hạnh mà chết thật, đại đội trưởng khẳng định sẽ thương tâm đ ến chết.
Đại đội trưởng không có phản bác, biểu cảm rất bất đắc dĩ.
"Bác ba, trước tiên đừng cho chị Hồng Hạnh đi xem mắt làm gì, chờ đến trung tuần tháng Mười, sẽ có tin tức tốt!"
Đường Niệm Niệm không nhớ rõ thời gian cụ thể, nhưng nhớ kỹ chính là trung tuần tháng Mười, quốc gia sẽ tuyên bố bốn người kia sụp đổ, sang năm lại sẽ tuyên bố khôi phục thi đại học, năm sau tuyên bố cải cách mở ra, ba năm sau sau đó phát văn kiện bỏ cái mũ địa chủ phú nông, từ đó về sau, không còn phân biệt thành phần nữa.
Nếu như Đường Hồng Hạnh cùng Tuyên Xuân Vinh thật sự tâm đầu ý hợp, tình bền hơn vàng, vậy thì chờ ba năm đi.
"Tháng Mười có thể có tin tức gì tốt?"
Đại đội trưởng đầy mặt hồ nghi, cái cuộc sống tồi tệ này còn có thể có gì ngọt tới chứ?
"Thiên cơ bất khả lộ, dù sao là tin tức vô cùng tốt!"
Đường Niệm Niệm úp úp mở mở, còn nói: "Tin tức tốt liên quan đến quốc thái dân an, bác ba bác tin cháu, bây giờ bác không phải là Đường Niệm Niệm trước kia."
"Cháu lải nhải cái gì vậy? Những lời này về sau đừng nói nữa!"
Đại đội trưởng càng nghe càng hồ đồ, tức giận trừng mắt nhìn, con bé này làm như người mù biết đoán mệnh, nếu để cho người ta nắm thóp, nói con bé này làm phong kiến mê tín thì sẽ gặp phiền toái lớn.
"Tháng Chín sẽ có chuyện lớn, trung tuần tháng Mười có tin tức tốt mừng vui khắp chốn, bác ba, nhớ kỹ nhé!"
Đường Niệm Niệm nhấn mạnh một câu, liền gọi Đường Cửu Cân về nhà.
Đại đội trưởng mặc dù không để ý, nhưng Đường Niệm Niệm nói nhiều lần, cứ thế in dấu trong đầu ông ấy, cho đến lúc ngủ, còn đang suy nghĩ về việc này.
"Tháng Chín có chuyện lớn, tháng Mười khắp chốn mừng vui? Con bé Niệm này đến cùng muốn nói cái gì, không thể nói hết một lần ư?"
Đại đội trưởng tựa ở đầu giường tự lẩm bẩm, việc này kẹt ở trong lòng khó chịu muốn chết, ông ấy ngủ không được.
Bác ba gái cũng ngủ không được, bà ta đang lo lắng cho con gái.
"Hồng Hạnh tạm thời đừng cho nó đi xem mắt, cùng lắm thì không lấy chồng, chúng ta nuôi con bé!"
Bác ba gái vắt hết óc, mới nghĩ được một biện pháp, dứt khoát nuôi con gái cả một đời, người khác chê cười thì cứ chê cười đi, dù sao cũng tốt hơn là con gái tìm chết.
"Ừm!"
Đại đội trưởng buồn bực đáp một tiếng, ông ấy cũng dự định như vậy.
Mà lại không biết thế nào, ông ấy cảm giác được lời của con bé Đường Niệm Niệm kia thật sự sẽ ứng nghiệm.
"Ngủ đi, ngày mai tôi đưa cho Niệm Niệm rổ trứng gà, nhờ có nó và Cửu Cân thèm ăn đi đánh cá, bằng không Hồng Hạnh..."
Bác ba gái thở dài, hiện tại nhớ tới cũng nghĩ mà sợ, cũng may mắn con bé Niệm thèm ăn, đêm hôm khuya khoắt chạy tới bờ sông tung lưới, bằng không con gái khẳng định sẽ mất mạng.
Xem ra, thèm ăn cũng có lúc tốt.
"Đưa nhiều một chút!"
Đại đội trưởng dặn dò một câu, đây chính là ân cứu mạng, phải cảm tạ thật tốt.
"Biết rồi!"
Bác ba gái ngáp một cái, nhưng bà ta không ngủ, xuống giường đến phòng cách vách, Đường Hồng Hạnh còn chưa ngủ, bà ta nói chuyện một lúc rồi mới trở về ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.