Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 522:




Tất cả mọi người đổi sắc mặt, hành động nhanh chóng. Mọi người cấp tốc mở ra cái nắp ở chỗ ngồi, chui vào, khoang thuyền ngầm phía dưới rất chen chúc, còn có mùi hôi thối khiến cho người ta buồn nôn.
Mã Tam nhanh chóng đổ cá tươi đã chuẩn bị sẵn vào trong thùng, lấy thêm lưới đánh cá ra, ném lên mặt nước, không bao lâu sau, ánh sáng bắn về phía chiếc thuyền, một chiếc thuyền tuần tra tới gần.
"Lãnh đạo, buổi tối tôi tới đây đánh cá, vợ tôi sinh con không có sữa, muốn kiếm thêm chút tiền mua sữa bột."
Mã Tam cúi người cúi đầu cười lấy lòng, còn chủ động để cảnh sát biển lên thuyền kiểm tra, cũng để cho bọn họ nhìn cá đã bắt.
Cảnh sát biển soi mấy lần trong khoang thuyền, ngoại trừ cá nhảy nhót tưng bừng thì không có bất kỳ ai, hơn nữa Mã Tam còn đang thuần thục vung lưới đánh cá, trông quả thật không có điểm đáng ngờ.
"Đừng đi qua!”Cảnh sát biển cảnh cáo, lại đi qua thì đã đến bờ bên kia rồi.
"Tôi bắt mãi bắt mãi nên quên mất, chủ yếu là bên này cá nhiều, bên kia nhiều người bắt quá. Cá chạy trốn hết qua bên này, lãnh đạo yên tâm, tôi sẽ quay lại ngay.”
Mã Tam rất dễ nói chuyện, lập tức quay đầu, thu hồi lưới đánh cá lại, trong lưới còn có tôm cá đang nhảy nhót.
Cảnh sát biển vào trong khoang thuyền nhỏ kiểm tra, đèn pin cầm tay chiếu rọi cả khoang, viên cảnh sát biển kiểm tra rất cẩn thận, Mã Tam đứng bên ngoài khoang thuyền, chỉ cười cười, nhìn như một ngư dân trung thực.
"Lãnh đạo, vợ của tôi không có sữa, con trẻ đói tới mức khóc oa oa, sinh ra năm cân, đã một tháng rồi mà còn chưa nổi sáu cân, gầy giống như con chuột, đều tại tôi vô dụng, ngay cả vợ con cũng nuôi không nổi, tôi là đồ vô dụng…”
Mã Tam nói rất tình chân ý thiết, nước mắt chảy ròng, còn vỗ ngực mình kêu bịch bịch bịch, ánh mắt các cảnh sát biển đều lộ vẻ đồng cảm, trong lòng đều khó chịu.
"Khẳng định sẽ khá hơn, phải có lòng tin!"
Một cảnh sát biển có tuổi hơi lớn lên tiếng an ủi, còn lấy ra mấy đồng từ trong túi, cố gắng nhét cho Mã Tam, nói: "Mang đi mua sữa bột cho đứa nhỏ đi, khổ ai chứ không thể khổ đứa nhỏ." Các cảnh sát biển khác cũng móc tiền ra, nhét cho Mã Tam.
Mã Tam ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời không biết phải biểu diễn tiếp thế nào. Anh ta đã biểu diễn nhiều vở tuồng trên sân khấu thế này, nhưng đây là lần đầu gặp được đồng chí thật tình như thế, tiền này anh ta không tiện lấy.
"Lãnh đạo, tiền lương các vị không cao, đều là tiền mồ hôi nước mắt, tôi không thể nhận, tôi tin tưởng cuộc sống nhất định sẽ càng ngày càng tốt, tôi có lòng tin!”
Mã Tam kiên quyết không chịu nhận, một chuyến thuyền anh ta chở kiếm rất bộn, nhiều hơn cả một năm tiền lương của mấy cảnh sát biển này.
“Nhận đi!"
Mấy cảnh sát biển nhét tiền vào trong túi Mã Tam, chuẩn bị trở về thuyền tuần tra, thuyền anh ta không nhìn có điểm đáng ngờ gì.
Bỗng trong khoang thuyền vang lên một ít tiếng động rất nhỏ, cảnh sát biển cảnh giác quay đầu, trong nháy mắt ánh mắt đã trở nên sắc bén.
Trong lòng Mã Tam căng thẳng, anh ta hiểu, là chàng trai bệnh tật đang ho khan, thiên linh linh địa linh linh, tuyệt đối đừng ho nữa.
Phía dưới khoang thuyền nhỏ.
Chàng trai cố hết sức che miệng lại, khuôn mặt tái nhợt bị ngạt thành màu đỏ tím, chàng trai dùng sức lực toàn thân, nhưng cổ họng lại càng ngày càng ngứa, chàng trai thật sự sắp không nhịn nổi.
Trong khoang thuyền ngầm vô cùng tối mịt, vươn tay không thấy năm ngón, chỉ có thể nghe tiếng th ở dốc càng ngày càng nhanh, tất cả mọi người vô cùng khủng hoảng, lo lắng tiếng ho khan của chàng trai gây chú ý của cảnh sát biển, bọn họ bị bắt đi phải ngồi tù không nói, Hồng Kông còn không đến thành công. Vé tàu lần này đã đào rỗng tiền tiết kiệm trong nhà, trước khi lên thuyền Mã Tam đã nói, mặc kệ thành công hay là thất bại, tiền này sẽ không trả, bọn họ không lấy được thêm tiền mua vé nữa.
Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu đều có thể nhìn xuyên ban đêm, có thể nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của chàng trai, cũng nhìn thấy cô gái đi chung với chàng trai, khuôn mặt cô ấy lộ vẻ lo lắng, nhưng rất nhanh đã có quyết định.
Cô gái cắn môi, kéo đầu em trai đè vào ngực mình, dùng sức rất mạnh.
Chàng trai chỉ vùng vẫy mấy lần, rất nhanh đã im lặng, mặc cho chị gái đè mình, hô hấp cũng càng ngày càng yếu ớt.
Những người khác nhẹ nhàng thở ra, âm thầm cầu nguyện cảnh sát biển không có phát hiện, đi nhanh lên đi.
Cảnh sát biển phía trên đã đi rồi. Cũng đúng lúc, lúc bọn họ nghe tiếng vang thì vừa khéo một con cá bật người nhào ra từ trong thùng, rơi xuống boong tàu, giãy đành đạch vang lên bịch bịch.
Cảnh sát biển tưởng là tiếng động trước đó cũng là do cá làm ra, bèn bỏ đi hoài nghi, bảo Mã Tam quay đầu về đất liền, đừng có tới gần bờ bên kia nữa, Mã Tam khúm núm đồng ý.
Chờ sau khi thuyền tuần tra đã rời đi, nụ cười khép nép trên mặt Mã Tam đã lập tức biến mất, lại trở thành dáng vẻ quả quyết, hung tàn, anh ta không có quay đầu, cũng không gọi người dưới khoang thuyền ra, tăng tốc lái về phía bờ bên kia.
Cô gái dưới khoang thuyền tên Đặng Mạt Lỵ, cô ấy vẫn đang đè chặt em trai, bởi vì cô ấy không biết cảnh sát biển đã rời đi rồi, Mã Tam không có thông báo cho bọn họ đi ra, cô ấy chỉ đành đè thật chặt em trai. Bởi vì nếu như bọn họ bị bắt về, khẳng định chỉ có một con đường chết, sức khỏe em trai phải dùng thuốc nhập khẩu, còn phải uống thuốc bổ cao cấp, ở trong đất liền không mua được thuốc nhập khẩu, cho dù có, cô ấy cũng mua không nổi. Cô ấy muốn dẫn em trai đến Hồng Kông tìm cha, mẹ nói ông nội có tiền, tìm được cha thì sẽ có tiền cho em trai chữa bệnh.
"Cảnh sát biển đã đi rồi, nếu còn không buông ra cậu ấy sẽ ngạt thở chết.”
Đường Niệm Niệm lên tiếng nhắc nhở, sắc mặt chàng trai xanh lét, hô hấp mỏng manh, cô không có nói quá.
"Cô đừng nói chuyện, nếu để cảnh sát biển chú ý thì làm sao bây giờ. Anh Mã không bảo chúng ta ra ngoài, sao cô biết cảnh sát biển đi rồi?"
"Đừng nói nữa, đến bờ bên kia rồi muốn nói gì cũng được, hiện tại phải nhẫn nhịn!"
Những người khác đã im lặng, chỉ tỏ vẻ hậm hực, cảm thấy bọn họ quá xui xẻo, ngồi chung một thuyền với một tên yếu đuối, tuyệt đối đừng liên lụy bọn họ.
Đặng Mạt Lỵ buông lỏng tay ra, cô ấy không nhìn thấy, mò mẫm thăm dò dưới mũi của em trai, thấy hô hấp đã sắp mất rồi, cô ấy nóng vội vuốt ngực em trai cho thuận khí, nghẹn ngào kêu lên: "Tiểu Hoa em tỉnh lại, đừng dọa chị."
Chàng trai nhắm chặt hai mắt, khuôn mặt vẫn là màu xanh tím, không có chuyển biến tốt đẹp.
Thuyền bị va chạm, cập bờ, khoang thuyền bị xốc lên, một luồng gió mặn ướt đã bay vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.