Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 539:




Mục Anh Liên cười lắc đầu, "Không phải, là lao công, người làm lâu nhất được nửa năm, ngắn nhất còn chưa được nổi một tháng."
"Bào Liên Sinh có bệnh sạch sẽ ạ? Hay do yêu cầu cao?"
Đường Niệm Niệm có hơi bất ngờ, hoàn toàn không ngờ được là lao công.
Cô nghĩ tới kiếp trước từng nghe nói một ngôi sao tuyến đầu tai to mặt lớn nào đó có bệnh sạch sẽ siêu cấp kh ủng bố, đạt tới mức bệnh hoạn luôn ấy chứ, người giúp việc trong nhà cũng làm không lâu được, thường xuyên thay đổi người.
"Bệnh sạch sẽ thì không có, yêu cầu lại thật sự rất cao, ông chủ Bào nói giấy vệ sinh hai lớp quá lãng phí, bảo lao công tách từng tờ giấy vệ sinh ra rồi mới bở vào nhà vệ sinh, giao thêm bao nhiêu là việc như thế, tiền lương lại không chịu tăng, lao công cũng không chịu làm."
Mục Anh Liên cười nói ra nguyên nhân, Đường Niệm Niệm nghe được thì nghẹn họng nhìn trân trối.
Bào Liên Sinh này và ‘con quỷ keo kiệt đến chết vẫn còn quan tâm bấc đèn có dư ra đoạn nào không’ trong lịch sử hoàn toàn trùng khớp luôn.
Mục Anh Liên còn nói: "Ông chủ Bào này keo kiệt với người khác, đối với chính mình cũng keo kiệt luôn, hai vợ chồng bọn họ đều keo kiệt, ông chủ Bào từng bị bắt cóc, con biết chuyện đó chứ?"
Đường Niệm Niệm gật gật đầu.
"Lúc ấy ông chủ Bào và bà Bào bị bắt cùng nhau, bọn bắt cóc trói ông ta lại, sai bà Bào về nhà gom tiền, con đoán xem kết quả thế nào, bà Bào này sốt ruột hoang mang, vội vàng đi báo nguy mà vẫn không nỡ bắt taxi, chuyển hai chuyến xe buýt mới đến được cục cảnh sát, may mắn là không bị chậm trễ, ông chủ Bào được cứu ra rồi."
Mục Anh Liên vừa nói vừa lắc đầu, bà ấy sống bốn, năm mươi năm cũng là lần đầu tiên nhìn thấy loại người kỳ quái như vậy.
Kiếm nhiều tiền như thế lại không nỡ tiêu, kiếm tiền về làm gì nữa?
"Trời cao biển rộng bao la, quả nhiên không thiếu cái lạ mà, hai vợ chồng nhà này cũng là trời sinh một cặp rồi!" Đường Niệm Niệm cảm khái nói.
Đôi vợ chồng này có thể thực hiện hai chữ ‘hẹp hòi’ triệt để đến thế, tìm kiếm khắp toàn vũ trụ phỏng chừng cũng chẳng tìm ra được mấy đôi, hai vợ chồng này ở giữa biển người mênh mông mà có thể gặp nhau, hiểu nhau, yêu nhau cuối cùng kết thành vợ chồng, đúng là mối duyên ti tỉ năm mới có được.
"Chẳng qua, Bào Liên Sinh lại cực hiếu thuận với mẹ ông ta, cũng sẵn lòng tiêu tiền, mấy năm nay sức khỏe của mẹ ông ta không được tốt, mới 87 tuổi mà ông ta đã lo liệu đại thọ chín mươi rồi, muốn làm tiệc cơ động ba ngày ba đêm, người bình thường không hào phóng được như vậy đâu." Mục Anh Liên nói.
Đường Niệm Niệm nhướng mày, tiệc cơ động?
"Mẹ ơi, mẹ của Bào Liên Sinh khi nào mới mừng thọ?"
"Chính là mấy ngày này này, cha con còn nhận được thiệp mời rồi, đến lúc đó cả nhà chúng ta đều đi uống rượu." Mục Anh Liên cười nói.
"Được ạ."
Đường Niệm Niệm gật đầu đồng ý, còn hỏi tình hình của mẹ Bào Liên Sinh, biết được bà cụ là quả phụ nuôi nấng con trai, thời thơ ấu và niên thiếu của Bào Liên Sinh đều cực kỳ nghèo khổ, còn thường xuyên bị người trong thôn ức hiếp, sau khi làm giàu, ông ta sửa đường xây cầu cho thôn bên cạnh, một xu cũng không muốn chi cho thôn nhà mình, chính là vì căm ghét người trong thôn.
Về sau vẫn là do lão phu nhân khuyên bảo nên Bào Liên Sinh mới cho sửa từ đường ở quê nhà, quan hệ cũng dịu đi không ít.
Chỉ là Bào lão phu nhân hồi trẻ phải chịu khổ quá nhiều rồi, thân thể vẫn luôn không tốt, may mắn là Bào Liên Sinh có tiền, dùng các loại thuốc bổ sang quý, còn có đoàn đội khám chữa bệnh cao cấp phục vụ nên bà cụ mới có thể chống đỡ nhiều năm như vậy.
"Nghe nói bà cụ chống đỡ không được bao lâu nữa rồi, ngay cả cháo đều nuốt không trôi, Bào Liên Sinh ngày nào cũng tự mình hầu hạ mẹ, ôi, có đứa con trai hiếu thuận như vậy, bà cụ nhất định là vô cùng có phúc."
Mục Anh Liên hết sức cảm khái, làm con trai mà làm được như Bào Liên Sinh, thế gian này chẳng có mấy người.
Đường Niệm Niệm không khỏi đổi mới cách nhìn về Bào Liên Sinh, hẹp hòi chỉ là một loại tính cách, tuyệt đối không phải là thiếu đạo đức, Bào Liên Sinh hiếu thảo với mẹ mình như thế, hẳn ông ta cũng là một người không tồi.
Nhà họ Đặng.
Đặng Trường Quang nhìn mấy thuộc hạ chật vật không chịu nổi, tức không có chỗ trút, mắng: "Phế vật!"
"Ông chủ, bên cạnh người phụ nữ kia có một cao thủ cực kỳ lợi hại, một bàn tay có thể nhấc tôi lên, xoay còn nhanh hơn cánh quạt quay, lúc đó tôi đã đặt nửa bước chân vào quỷ môn quan rồi."
Người đàn ông vạm vỡ có hình xăm ở bắp tay hết sức ủy khuất, đến bây giờ anh ta còn chóng mặt vô cùng.
Đặng Trường Quang tức giận trừng mắt nhìn anh ra, nếu không phải tên phế vật trước kia từng cứu ông ta thì ông ta đã sớm đuổi anh ta ra ngoài.
"Người phụ nữ kia nói tôi phải bày tỏ thành ý? Còn muốn làm đúng phép tắc?"
"Đúng vậy, cô ta hung dữ cực luôn, còn nói tôi không có mẹ nuôi không có cha dạy, chưa từng đi học, cô ta xấu xa lắm!"
Người đàn ông vạm vỡ có hình xăm ở bắp tay càng ấm ức hơn, ba điểm này đều là vết thương cả đời của anh ta, người phụ nữ kia trông thì đẹp mà tim thì độc ác, toàn đâm dao vào tim người ta thôi.
"Đi ra ngoài đi!"
Đặng Trường Quang dùng sức xoa bóp huyệt Thái Dương, không muốn nghe phế vật này lãng phí thời gian nữa.
Mấy người đàn ông vạm vỡ ngoan ngoãn lui xuống.
Đặng Trường Quang ngồi một lát, bảo quản gia mang Đặng Mạt Lị tới đây.
Đứa cháu gái này ông ta còn chưa thèm nhìn lấy một lần, đứa con gái do thằng con phế vật sinh ra mà thôi, không đáng để ông ta tốn nhiều tâm tư, chờ nuôi thêm mấy năm rồi gả ra ngoài, còn có thể tăng trợ lực cho nhà họ Đặng.
Nhưng đứa cháu gái không đáng chú ý đó lại liên hợp với người ngoài cắn ngược lại ông ta một miếng thịt lớn như vậy.
Con nhạn ông ta bắt cả đời lại bị hai đứa tiểu bối mổ mất mắt.
Đặng Trường Quang cười lạnh một tiếng, bốn ngàn vạn đấy, hai đứa này cũng quá tham lam rồi.
Đặng Mạt Lị bị đưa tới, cô ấy cũng không cảm thấy sợ hãi, bình tĩnh nhìn người nắm quyền Đặng Trường Quang.
Ông già này chính là ông nội ruột của cô ấy, nhưng lại không phải là chỗ dựa của cô ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.