Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 542:




Đặng Trường Quang xụ mặt, cũng không mở miệng mời khách ngồi, Đường Niệm Niệm vào đến nơi liền kéo Thẩm Kiêu ngồi xuống, lại nói với quản gia: "Cho hai chén trà búp Minh Tiền, lại lấy chút bánh trái tới đây, nửa ngọt nửa mặn, lấy nhiều vào nhé!"
"Cô cũng không coi mình là người ngoài nhỉ!"
Đặng Trường Quang hừ lạnh một tiếng, con nhóc này còn to gan hơn cả đứa cháu gái kia của ông ta, còn không thèm để ông ta mắt.
"Ông cứ nói thẳng ra xem, có định chiêu đãi không nào?"
Đường Niệm Niệm trực tiếp hỏi, nếu như không chịu chiêu đãi, cô sẽ ra ngoài tìm cánh săn tin.
Tiêu đề chính là phú hào đệ nhất Đặng Trường Quang hẹp hòi keo kiệt, đãi khách mà ngay cả chén trà cũng không có.
Đặng Trường Quang nhìn quản gia một cái, quản gia đi ra ngoài pha trà ngay.
Không bao lâu sau, hai chén trà búp Minh Tiền, một mâm đầy bánh trái được đưa tới, Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu đều không phải người sẽ khách khí, ăn lia lịa.
"Bánh bao chiên này ngon đấy, đầu bếp là người Thượng Hải à?"
Đường Niệm Niệm ăn mấy cái bánh bao chiên xong thì khen không dứt miệng, hương vị thật sự là ngon, cô ăn không dừng được.
Đặng Trường Quang tức đến vểnh cả râu, hiện tại người trẻ tuổi đều vô liêm sỉ như thế sao?
"Cô Đường, cô cấu kết với cháu gái tôi, lấy ở chỗ tôi bốn ngàn vạn, cô trả lại số tiền này đi, tôi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra."
"Trả không nổi, tiêu hết sạch rồi."
Đường Niệm Niệm ăn hết một đ ĩa bánh bao chiên, lại bảo quản gia mang thêm mấy đ ĩa nữa đến.
"Cô Đường muốn đối đầu với tôi đến cùng đấy à?" Đặng Trường Quang giận tái mặt uy hiếp.
"Bốn ngàn vạn kia tôi kiếm bằng bản lĩnh của mình, sao lại phải trả? Ông chủ Đặng, ông đã làm nhà cái thì phải có chuẩn bị là mình sẽ thua chứ, ông già bằng này tuổi lại còn không chịu thua được à?"
Đường Niệm Niệm cười lạnh trào phúng, bọn họ làm nhà cái cũng ăn của bao nhiêu người rồi, cô chỉ cắt mất một khối thịt của nhà cái mà thôi, hợp tình hợp lý, cũng hợp pháp luôn.
Trả cái rắm!
Mặt Đặng Trường Quang đen như than, ánh mắt cũng trở nên xấu xa, uy hiếp, nói: "Cô đừng có quên, cha mẹ anh em của cô còn ở Hồng Kông!"
Đường Niệm Niệm không nói gì, nhìn Thẩm Kiêu một cái.
Thẩm Kiêu vỗ nhẹ lên cái bàn một cái, cái bàn rắn chắc bị rơi mất một góc, vết nứt ngay ngắn chỉnh tề, không hề có tí giằm gỗ nào.
Vẻ mặt Đặng Trường Quang khẽ biến, chuông cảnh báo trong lòng vang lên, chàng trai trẻ tuổi này còn lợi hại hơn cả sát thủ hàng đầu của Đông Nam Á, có thân thủ như vậy, muốn gi ết chết vài người lặng yên không một tiếng động thì quá dễ dàng rồi.
Đường Niệm Niệm cầm một cái bánh bích quy từ trong đ ĩa lên, b ắn ra ngoài, bánh bích quy giống như một con dao, bắn trúng vào tay vịn của ghế dựa ngay bên cạnh Đặng Trường Quang, cắm thật sâu vào thịt gỗ.
Sắc mặt Đặng Trường Quang càng khó nhìn, hay lắm, người phụ nữ này giết người lại càng đơn giản!
"Ông chủ Đặng, thân nhân của tôi ở Hồng Kông mà xảy ra chuyện gì thì chắc chắn tôi sẽ tìm đến ông đầu tiên, ông yên tâm, cho dù ông chạy trốn tới chân trời góc biển tôi cũng có thể tìm được, diệt sạch cả nhà ông, diệt tận gốc!"
Trên mặt Đường Niệm Niệm còn mang theo nụ cười, lời nói ra lại lạnh lẽo hơn cả Bắc Cực.
Quản gia sợ tới mức sắp tè ra quần, ông ta rất muốn hỏi cái vị cô Đường này, ông ta chỉ là một quản gia thôi mà, hẳn là không tính vào chỗ ‘cả nhà’ nhỉ?
Sắc mặt Đặng Trường Quang lúc xanh lúc đỏ, ông ta tin Đường Niệm Niệm có thể làm được thật, mụ nội nó chứ, về sau ông ta còn phải phái người bảo vệ cả nhà Đường Cảnh Lâm một cơ à?
Đm!
"Ông chủ Đặng thật ra cũng đâu có thiệt, cái ông thấy là bị tổn thất mất bốn ngàn vạn, thực tế còn kiếm được nhiều hơn con số ấy nhiều!"
Giọng Đường Niệm Niệm ấm áp trở lại, cô còn muốn làm ăn lâu dài với Đặng Trường Quang cơ mà.
"Tôi kiếm được cái gì rồi?"
Đặng Trường Quang cười lạnh, nói mà nghe hay hơn cả hát.
"Lãi được một người thừa kế ưu tú còn gì nữa, Đặng Mạt Lị là người thích hợp nhất để kế thừa từ ông, ông không phát hiện ra à?" Đường Niệm Niệm cười nói.
"Tôi có đầy cháu trai ra, còn cần chọn cháu gái làm người thừa kế à?"
Đặng Trường Quang tới tận bây giờ vẫn không nghĩ tới việc cho Đặng Mạt Lị làm người thừa kế, gia nghiệp của ông ta chỉ truyền cho cháu trai.
"Trừ Đặng Hoa ra, ông có sáu người cháu trai, lớn nhất 24 tuổi, nhỏ nhất 15 tuổi!"
"Cháu trai lớn gần đây đang qua lại với một minh tinh, vung tiền như rác, mua cho minh tinh kia căn hộ cấp cao giá cả ngàn vạn, đáng tiếc, minh tinh lại bao nuôi trai ở căn hộ cao cấp đó, sừng của cháu trai ông dài ngoằng cũng không biết."
"Cháu trai thứ hai du học ở nước ngoài, thường xuyên tham gia mấy bữa tiệc điên loạn rồi nghiện ngập, còn mắc cả bệnh đường sinh dục."
"Cháu trai thứ ba cũng ở nước ngoài, ngược lại cũng không tham gia tiệc tùng linh tinh, nhưng chỉ số thông minh không được cao, không đạt yêu cầu."
"Cháu trai thứ tư nhát gan yếu đuối, bị bạn học nữ ở trường học bắt nạt đến mức phải tạm nghỉ học, bị lột quần cũng không dám phản kháng."
"Cháu trai thứ năm......"
"Đừng nói nữa!"
Đặng Trường Quang tức giận đánh gãy lời cô, còn nghe cô gái này nói tiếp chắc ông ta xuất huyết não mất thôi.
Mẹ nó chứ, trước kia ông ta cũng biết cháu trai mình không quá có tiền đồ, nhưng cũng không cảm nhận rõ ràng, hiện tại nghe con nhỏ chết tiệt này nói ra làm ông ta chỉ muốn đào một cái hố mà chui vào.
Đặng Trường Quang không khỏi bi ai, ông ta oai phong một đời, tại sao lại sinh ra một đám vô tích sự thế này cơ chứ?
"Ông thật sự yên tâm giao thành quả phấn đấu cả đời mình cho sáu tên phế vật kia à?"
Đường Niệm Niệm hung hăng đâm một đao, sáu tên phế vật này mà có chút hữu dụng thì đã không đến mức sáu người hợp sức còn không đấu lại một Đặng Mạt Lị rồi.
Sắc mặt Đặng Trường Quang hết sức khó coi, ngay trước mặt ông ta mà dám mắng cháu trai ông ta là phế vật, con nhỏ chết tiệt này to gan gớm nhỉ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.