Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 543:




Nhưng ông ta không thừa nhận cũng không được, Đường Niệm Niệm nói không sai.
Ông ta thật sự không yên tâm giao cho sáu đứa phế vật.
"Thật sự là quan niệm cũ kỹ kia của ông phải thay đổi, giao cho cháu gái càng có thể bảo đảm sự ổn định gắn kết của nhà họ Đặng."
Đường Niệm Niệm không đợi Đặng Trường Quang hỏi, chủ động nói luôn nguyên nhân: "Bởi vì chỉ có đứa bé chui ra từ bụng người phụ nữ mới có thể cam đoan nó mang dòng máu của nhà họ Đặng, ông giao cho mấy đứa cháu trai phế vật kia, dựa vào bộ óc heo của bọn họ thì còn không biết đứa bé là con nhà ai đâu!"
Quản gia run lẩy bẩy, ông ta chỉ muốn chọc thủng màng nhĩ cho xong, không muốn nghe những lời kinh khủng thế này.
"Cô và Đặng Mạt Lị thật đúng là vật họp theo loài, nói chuyện cũng nói y như nhau!"
Đặng Trường Quang đột nhiên không tức giận nữa, ông ta sáu, bảy mươi tuổi rồi, hà tất phải tức giận với đứa nhóc con.
Hơn nữa, con nhóc này nói chuyện tuy rằng đại nghịch bất đạo, nhưng có mấy phần đạo lý đấy, con bé Đặng Mạt Lị kia quả thật có phong thái năm đó của ông ta, nếu là một đứa con trai, ông ta khẳng định sẽ không do dự.
Đường Niệm Niệm cười cười, không hề che dấu sự thưởng thức dành cho Đặng Mạt Lị, "Tôi với cô ấy là gió tầng nào gặp mây tầng ấy, tư tưởng lớn gặp nhau!"
Đặng Trường Quang tức đến muốn cười, nói dõng dạc nhỉ, da mặt cũng đủ dày.
"Nể mặt cha cô, bốn ngàn vạn cô chỉ cần trả lại một nửa, thế nào?" Đặng Trường Quang thoái nhượng từng bước.
"Ông chủ Đặng, ông thật sự muốn ở Hồng Kông cả đời à? Chẳng lẽ ông không muốn trở về?" Đường Niệm Niệm đột ngột hỏi.
"Trở về để bị lên án?"
Đặng Trường Quang tức giận.
Ông ta đương nhiên cũng muốn quay về, Hồng Kông dù sao cũng không phải quê hương ông ta, lá rụng về cội, ông ta muốn trở về nơi mình sinh ra và lớn lên để dưỡng lão.
Nhưng hiện tại, tình hình ở nội địa căn bản không có khả năng quay về, trở về sẽ gặp xui xẻo, ông ta không tự tìm đường chết đâu.
"Đương nhiên là vinh quang trở về chứ, nếu ông chủ Đặng tin tôi, cam đoan trong vòng ba năm sẽ giúp ông nở mày nở mặt mà trở về."
Đường Niệm Niệm bắt đầu dụ dỗ.
Đặng Trường Quang “xì” một tiếng, căn bản không tin.
"Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với ông." Đường Niệm Niệm nhìn quản gia một cái.
Đặng Trường Quang khẽ gật đầu, quản gia ngoan ngoãn đi ra ngoài, ông ta cũng không muốn nghe chuyện cơ mật một tí nào, mạng già quan trọng hơn.
"Thực không dám giấu giếm, tôi là người của quốc gia."
Đường Niệm Niệm bình tĩnh thêm thân phận cho mình, ra bên ngoài, thân phận đều là tự mình phong.
Đặng Trường Quang hơi đổi sắc mặt, có chút bán tín bán nghi.
Mãi đến khi Đường Niệm Niệm lấy ra một vật, ra vẻ thần bí đặt ở trước mặt ông ta: "Ông chủ Đặng, mời xem."
Đặng Trường Quang tập trung nhìn vào, là một giấy chứng nhận, bên trong có hình của Đường Niệm Niệm, còn có chức vụ của cô, thuộc đội hành động đặc biệt, còn dán tem thép đại biểu quốc gia. Thẩm Kiêu cũng lấy ra giấy chứng nhận của anh, cũng thuộc đội hành động đặc biệt.
"Lần này chúng tôi đến Hồng Kông là vì nhiệm vụ đặc biệt."
"Nhiệm vụ gì?"
"Một là mua sắm máy tiện tinh vi, hai là đến tìm hiểu một vấn đề, hiện tại hướng gió ở đất liền thay đổi, phát triển kinh tế mới là trùm. Ông chủ Đặng ngẫm lại đi, thị trường lớn như đất liền, ông chủ Đặng ăn trước một miếng, được bao nhiêu thịt thì ăn bấy nhiêu thịt, nhiều hơn bốn ngàn vạn rất nhiều."
Cái bánh Đường Niệm Niệm vẽ ra cực kỳ ngon nghẻ, con cáo già Đặng Trường Quang đã bị động lòng. Ông ta vân vê tem thép bên trên giấy chứng nhận, lại nhìn Đường Niệm Niệm một cái, trong lòng rất băn khoăn.
"Không phải là gạt tôi trở về, sau đó giết thịt[1] tôi?”
[1]Từ gốc là làm thịt heo. Làm thịt là người lừa gạt, heo là người bị lừa gạt.
"Dĩ nhiên không phải, làm thịt vài con heo thì có ích lợi gì, còn không bằng cùng chăn heo, làm giàu tập thể!"
Câu trả lời của Đường Niệm Niệm cực kỳ chắc chắn, sang năm sẽ truyền lệnh văn bản cải cách khai phóng, năm 80 Bằng Thành sẽ được lựa chọn làm đặc khu kinh tế, về sau kinh tế đất liền sẽ như đang ngồi trên tên lửa, chỉ mấy chục năm ngắn ngủi đã đạt được phồn vinh hưng thịnh, trên phương diện quốc tế cũng không cần nhịn nhục bị thất thế.
"Mấy người thật sự là người của quốc gia?"
Đặng Trường Quang vẫn có chút hoài nghi.
"Không thể giả được, ông chủ Đặng không tin cũng dễ hiểu, những lời hôm nay coi như tôi chưa từng nói. Máy tiện tôi đã mua xong rồi, chờ tham gia tiệc sinh nhật của Bảo lão phu nhân xong, chúng tôi sẽ trở về, về sau hữu duyên gặp lại!"
Đường Niệm Niệm nói xong đứng dậy, phất phất tay, rời đi một cách dứt khoát.
Chờ đến khi Đặng Trường Quang kịp phản ứng, hai người này đã chạy tới vườn hoa.
Ông ta vỗ mạnh xuống đùi, mắng: "Bị con bé chết tiệt này dắt đi rồi, bốn ngàn vạn một đồng cũng không trả!”
Có điều Đường Niệm Niệm này thật sự là người của quốc gia?
Trong lòng Đặng Trường Quang hơi rục rịch, ông ta hi vọng là thật, thế này ông ta có thể trở về kiếm được nhiều tiền, còn có thể lá rụng về cội, một mũi tên trúng hai con nhạn.
Con bé này chắc không phải cầm hết bốn ngàn vạn đi mua máy tiện rồi chứ, nếu thật sự là vậy, ông ta cũng không cần bốn ngàn vạn kia nữa.
Ông ta cũng hi vọng quốc gia phồn vinh hưng thịnh, không cần chịu lép vế trước người phương Tây nữa.
Đường Niệm Niệm đứng trong hoa viên, lấy ra một tờ giấy, viết một hàng chữ, xếp thành máy bay giấy, phóng về phía cửa sổ đang mở ở lầu hai, máy bay giấy bay vào trong cửa sổ.
Đặng Mạt Lỵ nhặt lên, mở ra, trên giấy viết ba chữ: "Đã giải quyết!"
Đặng Mạt Lỵ nhếch miệng cười, áp vào bên cửa sổ dùng sức xua tay, Đường Niệm Niệm cũng vẫy một lát, sau đó cùng Thẩm Kiêu rời khỏi nhà họ Đặng.
Hai ngày sau, Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu đi tham gia tiệc sinh nhật của Bảo lão phu nhân, người nhà họ Đường đều đi, người Hồng Kông có mặt mũi gần như đều đã có mặt, Đặng Trường Quang cũng tới, còn dẫn theo Đặng Mạt Lỵ.
Bây giờ Đặng Mạt Lỵ nay đã khác xưa, quần áo mặc trên người chính là hàng đặt cao cấp, không giống trước kia mặc dù quần áo là hàng hiệu, nhưng không vừa người.
Đặng Mạt Lỵ được ăn diện một cách tỉ mỉ, mặc dù không xinh đẹp chói mắt giống Đường Niệm Niệm nhưng cũng là một cô gái cực xinh đẹp, hơn nữa cô ấy không hề luống cuống. Cô ấy đi theo bên người Đặng Trường Quang, không kiêu ngạo không tự ti, tiến lùi có chừng mực, chẳng hề giống là lần đầu tiên tham dự những bữa tiệc này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.