Nhìn thấy Đường Niệm Niệm, Đặng Mạt Lỵ nở nụ cười, cái tuổi này của cô ấy là tuổi hoạt bát, Đặng Trường Quang cười nói: "Đi tìm bạn của con chơi đi."
"Dạ được."
Đặng Mạt Lỵ chạy chậm đến đây, vui vẻ cười.
"Xem ra cuộc sống không tệ."
Đường Niệm Niệm nhìn từ trên xuống dưới, xưa đâu bằng nay rồi.
"Nhờ phúc của chị Đường."
Đặng Mạt Lỵ không phải là thuyết khách hay nói nhảm, chỉ là sau khi Đường Niệm Niệm tới cửa, thái độ của ông nội đối xử với cô ấy đã thay đổi, những người khác gió chiều nào theo chiều nấy, không còn dám bắt nạt cô với em trai nữa.
"Chủ yếu còn phải dựa vào chính cô, nhà họ Đặng ngoại trừ ông lão đó thì những kẻ khác đều là đồ vô dụng, cô hãy cố gắng làm đương gia chủ nhân!”
Điều Đường Niệm Niệm xem trọng thật ra là Đặng Mạt Lỵ, Đặng Trường Quang đã già.
"Được!"
Đặng Mạt Lỵ gật đầu, cô ấy sẽ cố gắng.
So với dựa vào một chút thái độ tốt của ông nội để được sống cuộc sống tốt, còn không bằng khống chế nhà họ Đặng ở trong tay mình, cô ấy cũng họ Đặng, vì sao không thể?
Đường Niệm Niệm cười, cô gái này thật hợp tính cô!
"Chị Niệm Niệm, ông nội bảo em nói với chị, Bảo lão phu nhân đã ngày giờ không nhiều, tâm nguyện lớn nhất của bà ấy là có thể ăn được một bát chè trôi nước bột nếp nghiền của quê nhà, ăn xong kể cả lên đường cũng cam tâm tình nguyện, nhưng hiện tại lão phu nhân ngay cả cháo cũng uống không trôi, ông chủ Bào đang cật lực tìm bác sĩ Diệp ở khắp nơi, nghe nói người bác sĩ đó biết thủ thuật kim châm cải tử hồi sinh, có thể để cho Bảo lão phu nhân thực hiện nguyện vọng."
Đặng Mạt Lỵ truyền lời cho Đặng Trường Quang.
Đặng Trường Quang tự kiềm chế thân phận, không muốn chủ động tìm Đường Niệm Niệm nói chuyện này, cố ý dẫn theo Đặng Mạt Lỵ chính là vì lấy lòng.
Ông ta cũng giấu lòng thăm dò, nếu Đường Niệm Niệm thật sự là người của quốc gia thì nhất định có thể mời được thần y Diệp. Nếu như Bảo lão phu nhân không thể khỏe lại, vậy đã nói rõ Đường Niệm Niệm nói dối.
"Thay tôi cám ơn ông nội của cô!"
Đường Niệm Niệm nghĩ một lát đã đoán được tâm tư nhỏ của Đặng Trường Quang, thật sự là con cáo già.
Có điều cũng may mắn vì Đặng Trường Quang đưa tới tin tức này, cô có biện pháp thuyết phục Bào Liên Sinh.
Bữa tiệc sinh nhật bắt đầu, các khách mời đều vào chỗ ngồi, Bào Liên Sinh nói cảm ơn các khách mời đến dự, sau đó nói sự vĩ đại và gian khổ của mẹ ông ta, nói một hồi thì khóc, đã nhiều lần khóc không thành tiếng.
Có thể nhìn ra, Bào Liên Sinh này rất hiếu thuận, hơn nữa quầng thâm mắt rất rõ ràng, trạng thái cũng rất tiều tụy, hiển nhiên ông ta đã tự mình chăm sóc mẹ già, cũng không phải là giả vờ giả vịt vì thanh danh tốt.
Bảo lão phu nhân ngồi trên xe lăn, ăn mặc ung dung hoa quý, chỉ là gầy như da bọc xương, trên mặt có thể nhìn thấy hơi thở chết chóc rõ ràng.
Ngày giờ của bà cụ này đã đến rồi, coi như Đại La Kim Tiên tới cũng cứu không được bà ấy.
Bào Liên Sinh nói hết, cuối cùng đã có thể ăn cơm rồi, thức ăn của bữa tiệc rất phong phú, Bào Liên Sinh ngay cả tiệc sinh nhật của mình còn không nỡ mở tiệc rượu, nhưng mở tiệc mừng sinh nhật cho mẹ thì rất bạo tay, Đường Niệm Niệm ăn như gió cuốn.
Cô chú ý tới, Bảo lão phu nhân lộ mặt xong thì lui xuống, hiển nhiên sức khỏe không chịu đựng nổi, trong bữa tiệc có nhiều thức ăn ngon như vậy nhưng bà cụ không ăn được miếng nào. Tì𝓂 đọc 𝒕hê𝓂 𝒕ại ﹍ T𝐫𝐔𝓂T𝐫𝓊𝓎 en.Vn ﹍
Đường Niệm Niệm ăn rất nhanh, các khách mời khác còn đang nhấm nhấp từng tí, còn cô đã ăn no rồi.
"Tôi có chút chuyện."
Đường Niệm Niệm nói với mấy người Đường Cảnh Lâm một tiếng, dẫn Thẩm Kiêu đi tìm Bào Liên Sinh.
Vợ chồng Bào Liên Sinh giơ ly rượu, mời rượu từng bàn khách, đã kính được một vòng, nghỉ ngơi một lát lại tiếp tục kính.
Cặp vợ chồng nghỉ ngơi một lát, đứng dậy muốn vào vòng mời rượu mới thì bị Đường Niệm Niệm ngăn cản.
"Ông chủ Bảo, tôi có biện pháp khiến bà cụ khôi phục khẩu vị, đạt được ước muốn."
Đường Niệm Niệm nói thẳng.
"Cô là học trò của thần y Diệp?" Bào Liên Sinh thử dò xét, không quá tin tưởng, quá trẻ tuổi.
"Trên đời không chỉ thần y Diệp biết trị, Hoa Hạ tàng long ngọa hổ, thần y còn nhiều, hiện tại ông chủ Bào cũng không tìm thấy thần y Diệp, hay là để tôi thử một lần!"
Đường Niệm Niệm ngậm miệng nhỏ lại kịp thời, vừa rồi chút nói “giúp ngựa chết thành ngựa sống” rồi, may mắn may mắn.
"Ngộ nhỡ cô trị bệnh mẹ tôi nặng hơn thì làm sao bây giờ? Một con bé ất ơ như cô sao có thể có y thuật tốt gì!"
Bào Liên Sinh vốn không tin, ông ta cũng không dám giao mẹ mình vào tay một con bé ất ơ.
"Bà cụ nhiều lắm là còn một tháng nữa, thì có thể xấu tới mức nào nữa?”
Đường Niệm Niệm nói là thật, vẻ mặt Bào Liên Sinh bi thương, mẹ ông ta quả thực không đến một tháng nữa, là đứa con như ông ta quá vô năng, không cứu được mẹ.
Có điều ông ta cũng có thêm chút lòng tin với Đường Niệm Niệm, mặc dù là một con bé ất ơ, nhưng có thể nhìn thoáng qua là biết thọ mạng của mẹ ông ta, hẳn là có chút bản lĩnh nhỉ?
Mặc dù Bào Liên Sinh đã thả lỏng chút, nhưng vẫn do dự, thật sự là tuổi của Đường Niệm Niệm quá nhỏ, không khiến ông ta tin phục.
Những thần y kia có ai mà không phải già vẫn tráng kiện, tiên phong đạo cốt, chưa từng thấy thần y nào là một con bé ất ơ.
"Ông chủ Bảo, tôi là người của quốc gia, sẽ không lừa ông."
Đường Niệm Niệm lại lấy giấy chứng nhận ra, trước khi ra cửa, cô bảo bên trên làm giấy chứng nhận này, giúp hành động dễ dàng.
Bào Liên Sinh mở giấy chứng nhận ra, biểu cảm giống như Đặng Trường Quang, còn dùng tay vân vê tem thép, đúng là thật.
"Cô tới đây là hành động trong âm thầm?”
Giọng điệu của Bào Liên Sinh đã cung kính hơn không ít.
Ông ta giống như Đặng Trường Quang, mặc dù không phải người tốt, nhưng vẫn có lòng ái quốc, cũng nghĩ về cố hương.
"Đúng là hành động trong âm thầm, không tiện nói."
Ngữ điệu của Đường Niệm Niệm bí hiểm khó dò, Bào Liên Sinh vội nói: "Không cần nói với tôi."
Ông ta cũng không muốn nghe, bí mật nếu biết quá sẽ chết rất nhanh.
"Ông chủ Bảo, nguyện vọng lớn nhất của bà cụ ắt hẳn là về quê nhà, ăn được đồ ăn chính cống của quê nhà nhỉ?" Đường Niệm Niệm hỏi.
Chè trôi nước bột nếp nghiền của Hồng Kông cho dù ngon cũng không phải hương vị quê nhà, quê nhà của Bảo lão phu nhân ở Ninh Ba tỉnh Chiết Giang, sau khi tới Hồng Kông thì chưa từng trở về, khẳng định là bà cụ muốn lá rụng về cội.
Câu nói này lập tức đâm vào tim của Bào Liên Sinh, đôi mắt lập tức đỏ lên, ông ta quay lưng lại dụi mắt, nức nở nói: "Là tôi bất hiếu, để bà cụ như bà ly biệt quê hương, nhớ thương quê nhà thành bệnh, hiện tại vẫn không thể lá rụng về cội."
Còn chưa nói xong, ông ta đã che mặt khóc không thành tiếng, phú hào bạc tỷ khóc như một đứa trẻ.