Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 546:




Bào Liên Sinh mừng rỡ đi ra, các khách khứa đều một bụng nghi vấn, lúc tiệc sinh nhật khai tiệc, ông chủ Bào này sầu khổ, sau khi mất tích nửa tiếng với cô gái xinh đẹp nửa tiếng thì trở nên phấn chấn.
Chẳng lẽ nào ông chủ Bào đã nghĩ thông suốt rồi, muốn tìm chút việc vui rồi?
Trong các khách khứa có rất nhiều người không nhận ra Đường Niệm Niệm, chỉ có số ít người nhận biết, đều là các mối mạt chược của Mục Anh Liên. Bọn họ nghe thấy có vài người nghị luận thân phận của Đường Niệm Niệm, lời nói rất quá quắt nên đã ra mặt làm sáng tỏ: "Đừng nói linh tinh, cô gái xinh đẹp đó là thiên kim của Đường Cảnh Lâm, mới trở về từ nước ngoài."
"Đường Cảnh Lâm còn có một thiên kim? Sao trước kia tôi chưa nghe nói qua?"
"Lúc sinh sức khỏe yếu, cao tăng nói phải nuôi dưỡng ở bên ngoài, tròn mười tám mới có thể trở về nhà, đứa bé này được nuôi dưỡng ở chỗ bà nội ở nước Anh, năm nay vừa trở về."
"Nói vậy, cô Đường đã mười tám tuổi rồi, cậu ba nhà tôi vừa tròn hai mươi, phu nhân Tiền, lần sau chơi mạt chược với phu nhân Đường nhớ gọi tôi nhé!”
"Cũng gọi tôi nữa nhé, con trai tôi cũng ở nước Anh, vừa khéo có thể chăm sóc lẫn nhau với cô Đường!"
Nhóm phu nhân giàu có đều coi trọng Đường Niệm Niệm. Có dung mạo xinh đẹp, gia thế lại tốt, nếu làm con dâu nhà mình thì thật thích hợp.
"Đừng nghĩ nữa, tôi còn muốn giới thiệu cho con trai tôi nữa đây, nhưng cô Đường đã kết hôn rồi." phu nhân Tiền cười nói.
"Mười tám tuổi đã kết hôn? Hơi sớm quá rồi đó, chàng trai đó là nhà ai?”
Tất cả mọi người hết sức kinh ngạc, tuổi kết hôn pháp luật Hồng Kông định cũng là mười tám, nhưng gia đình giàu có sẽ rất hiếm khi để con gái mười tám tuổi lấy chồng, cái tuổi này còn đang đi học mà, kết hôn cái gì.
"Hầy, chính là chàng trai bên cạnh cô Đường, gia thế rất thần bí, không phải người Hồng Kông."
Phu nhân Tiền hướng về phía Thẩm Kiêu và nói, mọi người đồng loạt nhìn sang.
Thẩm Kiêu mặc áo sơ mi trắng, vạt áo được nhét vào trong lưng quần, ngồi thẳng lưng. Trên người tản ra khí chất lạnh lùng xa cách, nhưng khi đút tôm đã lọt cho Đường Niệm Niệm ngồi bên cạnh thì vẻ mặt ấm áp giống như mặt trời.
"Chưa từng thấy, khẳng định không phải người Hồng Kông."
"Nhìn lai lịch không tầm thường."
"Nói nhảm, người bình thường sao nhà họ Đường chịu gả con gái đi chứ."
Các phu nhân giàu có bàn luận khe khẽ, chủ đề lại chuyển dời về Bào Liên Sinh: "Khẳng định là ông chủ Bào có việc vui, cười hé hết cả hàm rồi.”
Vừa khéo, Bào Liên Sinh đã đi đến trước micro, lớn tiếng nói: "Các quan khách đến thăm, hôm nay là ngày cực vui mừng của mẹ tôi, cảm ơn mọi người đã dành chút thời gian tới tham gia bữa tiệc sinh nhật, tôi sẽ mang thêm cho mỗi bàn khách mời mấy món ăn, mọi người hãy ăn vui vẻ nhé!”
Rất nhanh, nhân viên phục vụ đã bưng vây cá, bào ngư, tổ yến đỏ tới, đây đều là cực phẩm, mỗi người khách đều có phần, đây không phải món tiền nhỏ đâu.
"Ông chủ Bảo chịu k1ch thích gì rồi? Cảm thấy khó mà sống tiếp nữa?"
Các khách mời đều hứng chịu k1ch thích nặng một trăm vạn tấn, Bào Liên Sinh ngay cả tiệc năm mới của nhân viên hàng năm cũng không nỡ mời, keo kiệt cùng cực, hôm nay lại bạo tay thế này, rất không hợp lý.
Người nhà họ Đường lại đứng ngồi không yên, con gái vừa mới đi tìm ông chủ Bào, không biết đã nói cái gì, ông chủ Bào bước ra đã thế này, chắc không phải là bị con gái lừa bịp rồi chứ?
"Niệm Niệm, con nói cái gì với ông chủ Bào rồi?" Đường Cảnh Lâm nhỏ giọng hỏi.
"Nói chút việc nhà, mùi vị bào ngư này không tệ."
Đường Niệm Niệm đưa tổ yến đỏ và vây cá của mình cho Đường Trường Phong, cô không ăn mấy thứ này.
Cách lấy của vây cá quá tàn nhẫn, tổ yến cô cảm thấy ghê tởm, lấy ra từ nước bọt, ngẫm lại đã không thấy ngon miệng nữa.
Đường Cảnh Lâm không có hỏi nữa, tuổi của con gái tuy nhỏ nhưng vô cùng có chủ kiến, bản lĩnh cũng mạnh, ông ấy chỉ cần làm tốt hậu thuẫn là được, không cần quan tâm nhiều.
"Niệm Niệm, tổ yến đỏ này ngon lắm, sao em không ăn?"
Đường Trường Phong đã ăn xong phần mình, không nỡ ăn của em gái, lại dời về.
"Không thích."
Đường Niệm Niệm chuyển lại, còn đưa phần Thẩm Kiêu cho anh ấy: "Thích thì anh ăn nhiều chút."
Thẩm Kiêu chỉ thích ăn thịt, không thích món khác.
"Em thế mà không thích ăn tổ yến đỏ, ăn ngon lắm, Niệm Niệm em nếm thử đi."
Đường Trường Phong nhiệt liệt đề cử, còn nói: "Huyết yến dưỡng nhan tốt cho da, con gái ăn sẽ rất tốt, mỗi ngày đều ăn tổ yến đỏ giống như mẹ anh, da dẻ vô cùng mịn màng, chúng ta đi ra ngoài người khác đều nói mẹ là chị của anh đó."
Mục Anh Liên đang ăn tổ yến đỏ được bị dỗ đến vui vẻ ra mặt. Mặc dù con trai hai có hơi ngốc một chút, nhưng lời lẽ ngọt thật, không giống anh cả như khúc gỗ, chỉ biết nói: "Mẹ, mẹ phải tôn trọng quy luật tự nhiên, đẹp lão cũng rất đẹp."
Nghe mà muốn tát cho một cái!
"Anh ăn!"
Đường Niệm Niệm không kiên nhẫn được nữa, không thích là không thích, anh hai ngốc quá mèo nheo, dông dài.
Đường Trường Phong rụt cổ một cái, ngoan ngoãn dùng tổ yến đỏ, một người ăn ba phần tổ yến đỏ, làm anh ấy vui vẻ vô cùng.
Mắt Đường Niệm Niệm đảo lòng vòng, sau đó áp vào bên tai anh ấy, nhẹ giọng hỏi: "Biết vì sao em không thích ăn không?"
"Vì sao?"
"Bởi vì làm từ nước bọt chim yến, dính thế này, có khả năng là chim yến viêm cổ họng, nhả đờm.”
"Ọe..."
Đường Trường Phong suýt chút ói ra, trong cái nhìn chết chóc của Đường Niệm Niệm anh ấy không dám nôn, chịu đựng cơn buồn nôn ráng nuốt xuống.
"Anh hai, thích ăn thì phải ăn hết, hai phần này phải ăn hết, đừng lãng phí!"
Đường Niệm Niệm cười xấu xa, đưa hai phần tổ yến đỏ của cô và Thẩm Kiêu, đặt tất cả ở trước mặt anh hai ngốc.
Hiện tại Đường Trường Phong không muốn ăn chút nào, anh ấy vừa nghĩ tới là chim yến bị viêm cổ họng là buồn nôn. Nhưng anh ấy không dám không ăn, ánh mắt của em gái thật là đáng sợ mà.
Đường Trường Phong đã ăn xong hai phần tổ yến đỏ trong khó khăn, đời này anh ấy sẽ không ăn tổ yến nữa.
Đường Niệm Niệm hài lòng hừ một tiếng, nếu không phải là anh trai ruột thì cô sẽ không khách khí như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.