Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 649:




Đường Niệm Niệm và Viên Hồng Mai rời khỏi cục công an, bọn họ đi thẳng trở về trường học, muốn tìm Lưu Đan Hà hỏi mấy câu.
Lưu Đan Hà đang đọc sách trong túc xá, tâm trạng của cô ấy rất ổn định, cứn hư người không việc gì. Cô ấy đang chăm chú xem sách, còn viết ghi chú.
Đồng Hiểu Phương không có ở ký túc xá, hiện tại trong túc xá chỉ có ba người bọn họ.
Nhìn thấy bọn họ, dường như Lưu Đan Hà đã có chuẩn bị tư tưởng, cô ấy khép sách lại, chủ động hỏi: "Công an tìm hai người rồi nhỉ."
"Đúng vậy, hỏi quan hệ giữa em với người đàn ông kia, bọn chị nói không biết."
Viên Hồng Mai muốn nói lại thôi, cô ấy suy đoán quan hệ giữa Lưu Đan Hà và Ngụy Thạch Trụy, khẳng định không chỉ là quan hệ họ hàng đơn giản, nếu không công an sẽ không hoài nghi Lưu Đan Hà.
"Em với hắn ta không phải họ hàng, hắn ta tên Ngụy Thạch Trụy, còn có người anh tên là Ngụy Thiết Trụ, hai anh em họ dùng năm mươi đồng mua em, em là vợ chung của hai người đó.”
Giọng nói của Lưu Đan Hà vẫn bình tĩnh, nhưng nắm đ.ấ.m của cô ấy đã cuộn thật chặt.
Viên Hồng Mai giật nảy cả mình, chuyện chung vợ này cô ấy có nghe người lớn nói, nhưng thật sự không ngờ sẽ có chuyện này ở sát bên mình, lại còn là bạn học của mình.
"Em... em không phải xuống nông thôn tham gia đội sản xuất ở nông thôn sao? Sao lại thế..."
"Nơi em đi là một sơn thôn vắng vẻ Tây Bắc, bên đó rất lạc hậu, địa vị phụ nữ còn thấp hơn súc vật, chỉ cần là thanh niên trí thức nữ có chút sắc đẹp, đều bị cán bộ đại đội chà đạp, không ai phân xử cho bọn em, nếu như bọn em dám phản kháng, kết cục sẽ thảm hại hơn."
Ánh mắt Lưu Đan Hà ánh lên sự hận thù, tuy cô ấy đã thoát khỏi động quỷ đó, nhưng mỗi lần cô ấy nhắc đến chuyện cũ thì vẫn không thể bình tĩnh.
"Em với hai thanh niên trí thức nữ đã thương lượng sẽ chạy trốn, bọn em dự định chạy trốn tới huyện thành cáo trạng, nhưng bọn em không quen địa hình, buổi tối đã bị bắt trở về, ba người bọn em bị bọn chúng nhốt bên trong hầm trú ẩn, mỗi ngày đều có đàn ông..."
Lưu Đan Hà không nói tiếp, mắt của cô ấy đỏ lên.
"Đừng nói nữa, đã qua rồi."
Viên Hồng Mai ôm cô ấy, trong lòng rất hối hận. Cô ấy không nên hỏi, cái này còn đau hơn bóc vết sẹo của người khác.
Lưu Đan Hà tiếp tục nói: "Chúng em bị giam giữ mười ngày, hai thanh niên trí thức nữ khác chịu không nổi, đập đầu vào tường tự sát rồi, chỉ có em sống tiếp, bọn chúng cũng sợ em tìm chết, bèn bán em cho anh em Ngụy Thạch Trụy, hơn nữa em trong hồ sơ ở trong thôn, ghi chú em đã tử vong, trước kia em tên Lưu Xuân Đào!"
Lưu Xuân Đào đã chết, hiện tại người còn sống là Lưu Đan Hà.
"Sau khi em bị bán cho anh em Ngụy Thạch Trụy, bọn chúng cũng nhốt em, cũng may anh em bọn họ bất hòa, có một lần cãi nhau, Ngụy Thạch Trụy lỡ tay c.h.é.m c.h.ế.t anh hắn ta, em thừa dịp đang loạn trốn ra khỏi cái thôn kia, nhưng em không ngờ hắn ta sẽ tìm được trường học, cũng là ông trời có mắt, khiến hắn ta rơi xuống nước c.h.ế.t rồi."
Lưu Đan Hà nói cảnh ngộ mà cô ấy gặp phải, cả quá trình cô ấy rất bình tĩnh, cứ như đang nói chuyện người khác, ngược lại là Viên Hồng Mai rơi nước mắt liên tục.
"Không sao, đều đã qua."
Lưu Đan Hà an ủi cô ấy.
"Đúng vậy, về sau sẽ càng ngày càng tốt."
Viên Hồng Mai lau nước mắt, cũng không có hoài nghi lời Lưu Đan Hà nói.
Đường Niệm Niệm không nói gì, cô biết Lưu Đan Hà không nói thật, nhưng cô có thể hiểu được, Lưu Đan Hà chỉ là vì tự vệ thôi.
Hiện tại cô đã có thể bắt đầu xâu chuỗi sự việc.
Lưu Đan Hà bị bán cho anh em Ngụy Thạch Trụy, cô ấy giả vờ thuận theo, dùng kế xúi giục khiến anh em bất hòa, còn có khả năng bỏ thêm bột mỏ vào rượu hai anh em uống, dẫn đến người anh có tính khí nóng nảy, thế là Ngụy Thạch Trụy lỡ tay c.h.é.m c.h.ế.t anh trai, Lưu Đan Hà thì trốn thoát, nhưng lại bị Ngụy Thạch Trụy tìm được, cô ấy lại dùng cách cũ g.i.ế.c c.h.ế.t Ngụy Thạch Trụy.
Đường Niệm Niệm rất thưởng thức Lưu Đan Hà, tâm tính cứng cỏi, quả quyết, còn có trí tuệ, chí ít mạnh hơn chín mươi phần trăm người khác rồi.
Bản án của Ngụy Thạch Trụy cuối cùng lấy lý do “ngoài ý muốn” kết án, trong nhà hắn ta chỉ có một người anh, không ai nhận tro cốt, cuối cùng vẫn là Lưu Đan Hà ra mặt nhận về, rải bừa vào trong rãnh nước bẩn.
Lưu Đan Hà đến Chư Thành, hội họp với Ngô Uyển Hoa với Tôn Đông Tú.
Có điều cô ấy chưa tới hai ngày đã lại về thành phố Thượng Hải, khiêng hai bao vớ lớn, mỗi ngày đi khắp hang cùng ngõ hẻm bán vớ, lợi nhuận rất không tệ, một ngày có thể kiếm tầm mười đồng, tốt hơn đóng gói vớ nhiều.
Đường Niệm Niệm không hề cảm thấy bất ngờ, Lưu Đan Hà có gan lớn, còn có chủ kiến, chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn ở trong xưởng đóng gói vớ, cô ấy thà rằng đi kiếm tiền hơi mạo hiểm.
"Uyển Hoa và Đông Tú không dám, chị tự làm, cẩn thận một chút sẽ không sao."
Lưu Đan Hà chủ động giải thích nguyên nhân làm một mình, cô ấy đã đi tìm Ngô Uyển Hoa và Tôn Đông Tú, nhưng hai người họ không dám, sợ xảy ra chuyện. Nhưng cô ấy không sợ, cô ấy đã g.i.ế.c c.h.ế.t hai người rồi, trên đời này không có gì có thể khiến cho cô ấy sợ nữa.
"Chị cẩn thận chút."
Đường Niệm Niệm không có khuyên gì cả, hiện tại chính sách đã cởi mở hơn rất nhiều, cuối năm sẽ công khai văn bản cải cách khai phóng, về sau sẽ không còn đầu cơ trục lợi nữa.
Rất nhanh đã tới tháng bảy, cuộc thi đại học lần hai kết thúc, mỗi ngày Viên Hồng Mai đều ngóng trông chồng và con. Tình cảm giữa Đồng Hiểu Phương và Cao Vũ Huy cũng càng ngày càng tốt, mỗi ngày đều ra ngoài hẹn hò, có điều trong nhà cô ấy gọi điện thoại tới, thúc giục cô ấy về nhà.
Lúc này Đồng Hiểu Phương mới đến trạm xe lửa mua vé, chỉ là cô ấy mua rất nhiều lần nhưng không có mua được vé xe, đã vội toát mồ hôi hột.
"Không biết đã xảy ra chuyện gì, hiện tại cũng không phải thời điểm cao điểm, sao vé vẫn ít ỏi thế chứ, ngay cả vé đứng cũng không có."
Vẻ mặt Đồng Hiểu Phương bí xị trở về, sau khi vào phòng ký túc xá là lập tức càu nhàu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.