Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 671:




Năm 1981 đến rồi, nghênh đón mùa tốt nghiệp.
Tôn Đông Tú và Ngô Uyển Hoa đều thi đậu nghiên cứu sinh, Lưu Đan Hà và Đường Niệm Niệm hùn vốn làm nhà máy máy hút bụi, những năm này sau thời gian học tập Lưu Đan Hà còn kinh doanh cá nhân, kiếm được không ít tiền, cô ấy tìm tới Đường Niệm Niệm ngỏ ý cùng thành lập nhà máy, máy hút bụi là cô ấy nói.
"Tương lai bảo vệ môi trường, tiết kiệm năng lượng chắc chắn là trào lưu chủ yếu, thị trường máy hút bụi rất lớn, chúng ta làm trước, có thể kiếm được không ít tiền."
Lưu Đan Hà đã nghiên cứu thị trường, có lòng tin tuyệt đối với thị trường máy hút bụi. Có điều tài chính của cô ấy không đủ, cho nên mới tìm Đường Niệm Niệm hùn vốn.
Chỉ với trong bốn năm này, cô ấy với người trong túc xá đều có quan hệ không tệ, nhưng người cô ấy tín nhiệm nhất là Đường Niệm Niệm.
Cô ấy biết chắc Đường Niệm Niệm đã phát hiện chuyện cô ấy cố ý g.i.ế.c c.h.ế.t Ngụy Thạch Trụ, với sự thông minh của Đường Niệm Niệm, không có khả năng không phát hiện được, nhưng những năm qua cô ấy vẫn bình yên vô sự, cũng không có dùng chuyện này áp chế cô ấy, đã nói lên Đường Niệm Niệm là đồng bọn đáng tín nhiệm.
Đường Niệm Niệm đồng ý, cô với Lưu Đan Hà rất hợp tính nhau. Mong muốn kiếm tiền cũng giống nhau. Có điều cô phải nói rõ trước, tiền có thể ra, nhưng quản lý nhà máy thì đừng tìm cô, Lưu Đan Hà đồng ý.
Hiện tại nhà máy máy hút bụi phát triển không ngừng, Lưu Đan Hà sau khi tốt nghiệp đã có thể tập trung dồn sức vào nhà máy, cô ấy còn tuyển mấy người bạn ở lớp mình, mặc dù là nhà máy tư nhân, nhưng tiền lương cao, còn có thể ở lại thành phố Thượng Hải, những bạn học này cũng không muốn về nhà, đương nhiên sẵn lòng.
Ngoại trừ nhà máy máy hút bụi, Đường Niệm Niệm còn đầu tư nhà máy đồ gia dụng của Tuyên Xuân Vinh, việc làm ăn thịnh vượng, hiện tại tiền cô kiếm mỗi ngày đều đếm không xuể, một ngày thu một đấu vàng chính là khắc hoạ chân thực cuộc sống hiện tại của cô.
Cho nên, Đường Niệm Niệm dự định sau khi tốt nghiệp sẽ về hưu, sống cuộc sống về hưu chất lượng cao trước, thuận tiện sinh một đứa con chơi.
Viên Hồng Mai và Đồng Hiểu Phương đều ở lại thành phố Thượng Hải, bọn họ đều tìm được đơn vị công tác, hơn nữa Đồng Hiểu Phương cũng tìm được người yêu, đằng trai là nghiên cứu sinh đại học Giao Thông Vận Tải, là người tỉnh Chiết Giang, tình cảm hai người rất tốt, dự tính đợi sau khi Đồng Hiểu Phương tốt nghiệp sẽ đăng ký kết hôn và tổ chức hôn lễ.
Ngô Uyển Hoa cũng tranh thủ nhận quyền nuôi dưỡng hai đứa bé, cô ấy nhận hai đứa bé về bên người, vừa đi học vừa chăm sóc con, mặc dù vất vả hơn chút, nhưng mẹ con có thể sống bên nhau, cực khổ hơn nữa cũng hóa thành ngọt.
Tốt nghiệp, Đường Niệm Niệm lập tức nhàn rỗi, mỗi ngày ăn ngủ ngủ ăn, sống tháng ngày dưỡng thai trước.
Hôm nay, cô nhận được hai cuộc điện thoại, đều là giục sinh, một là của bà cụ Đường, một là của Mục Anh Liên.
Một năm này Mục Anh Liên trong một năm thì có nửa năm ở thành phố Thượng Hải, nếu không phải Hồng Kông còn có chồng với con thì bà ấy đã không muốn về rồi.
"Niệm Niệm, sinh sớm sinh trễ đều phải sinh, bây giờ dù sao con đã không có chuyện làm, mẹ cũng nhàn rỗi, còn không bằng sinh đứa bé, không cần con chăm, mẹ chăm cho con, con chỉ việc chơi!" Mục Anh Liên tận tình khuyên bảo, bà ấy quá muốn làm bà ngoại rồi, quần áo trẻ con đã được chuẩn bị đầy ắp hai cái túi lớn rồi.
"Mẹ, mẹ thích trẻ con như vậy, không bằng tự mình sinh một đứa?"
Đường Niệm Niệm đề nghị một cách rất chân thành, tuổi của Mục Anh Liên cũng không được xem là lớn, còn chưa tới năm mươi nữa mà, hai năm nay dưới sự điều trị của nước linh tuyền cô cho, khí sắc hồng nhuận, kinh nguyệt bình thường, thời mãn kinh bị bỏ lại xa xa đằng sau, sinh thêm hai đứa cũng không có vấn đề gì.
"Con đó cái đứa nhỏ này thật sự là ăn nói linh tinh, mẹ đã bao nhiêu tuổi rồi, còn sinh thì giống ai, hiện tại mẹ chỉ muốn làm bà ngoại!"
Mục Anh Liên đỏ mặt ngượng ngùng, dạy dỗ con gái ở trong điện thoại một trận.
Đường Niệm Niệm bịt lỗ tai, đặt điện thoại xa chút, chờ Mục Anh Liên dạy dỗ xong, lại cho một đề nghị: "Mẹ nên làm bà nội, tuổi của anh cả, anh hai đã không nhỏ nữa, nên thành gia lập nghiệp!"
Phương pháp làm dịu áp lực tốt nhất chính là chuyển dời.
Quả nhiên, vừa nhắc tới hai đứa con trai, Mục Anh Liên lập tức tức giận tới mức thời kỳ mãn kinh đã đến trước thời hạn, nói càu nhàu liên miên không dứt: "Vì sao mẹ không muốn về Hồng Kông ở, còn không phải bị hai cái đứa đó chọc giận. Đứa lớn đứa bé đều không nhìn thấy bóng người, anh hai con còn đỡ chút, có thể thường xuyên nhìn thấy tin tức các đóa hoa bên lề của nó trên báo chí, hôm nay là Lộ Lộ, ngày mai là Lỵ Lỵ, ngày mốt là An Kỳ, không có một ai là người yêu đứng đắn. Anh cả con thì càng khỏi phải nói, ngay cả tin tức cỏn con cũng không thấy đâu. Sắp xếp cho nó coi mắt, nó sẽ đi nước ngoài công tác, còn nói tuổi không lớn lắm, muốn gây dựng sự nghiệp trước. Anh hai con cũng nói y như vậy, mẹ dứt khoát mắt không thấy tâm không phiền, cách xa xa."
Đường Niệm Niệm đặt điện thoại xa xa, có chút hối hận vì đã dẫn lửa vào nhà người.
Cô không ngờ mẹ ruột có oán niệm sâu như vậy với hai người anh, chỉ mới dẫn nhẹ một mồi đã có thể phun trào nhiều tức giận thế.
Đáng tiếc cô thực sự lười đi ra ngoài tránh giục sinh, trời đất bao la cũng không dễ chịu bằng nhà mình, thật ra cô rất không thích du lịch, chỉ muốn ở nhà mình ăn ngủ ngủ ăn.
"Niệm Niệm, con có đang nghe hay không?"
Mục Anh Liên ở đầu bên kia điện thoại hỏi.
"Đây này."
Đường Niệm Niệm đáp một tiếng.
"Con đừng chê mẹ dông dài, con chung quy vẫn phải sinh con, dây dưa tới lớn tuổi mới sinh, còn không bằng thừa dịp hiện tại tuổi còn trẻ sinh, sức khỏe khôi phục nhanh, sức lực cũng dồi dào. Chờ con làm mẹ là biết, mẹ nói là không sai, sinh trễ thật sự không bằng sinh sớm, bây giờ con sinh, mẹ còn có thể giúp con chăm, chờ qua thêm mấy năm nữa mẹ sẽ chịu không nổi rồi..."
Mục Anh Liên lại nói dông dài một trận, phân tích lợi và hại sinh sớm và sinh trễ, nghe rất có lý, Đường Niệm Niệm đã hơi động lòng.
Cô đồng ý thương lượng với Thẩm Kiêu thử, sinh con là chuyện hai người, một mình cô nói không tính.
"Vậy con và Tiểu Thẩm cứ bàn bạc đi, thật không hiểu nổi Tiểu Thẩm, sao lại không thích trẻ con chứ..."
Mục Anh Liên nhỏ giọng thầm thì, bởi vì Đường Niệm Niệm nói lý do không sinh con với bà ấy là Thẩm Kiêu không thích trẻ con, Thẩm Kiêu cũng thừa nhận, cho nên bà ấy rất không hiểu, trước kia đàn ông chỉ hận không thể cưới mười bảy, mười tám bà vợ sinh con, đều hi vọng số dân trong nhà đông đúc, con cháu đầy đàn, người đàn ông không thích trẻ con gần như không tồn tại.
Đường Niệm Niệm cúp điện thoại, đi vào trong sân tiếp tục nằm.
Buổi tối chờ Thẩm Kiêu trở về, sau khi ăn cơm rửa mặt xong, hai người liền tiến vào không gian.
Những năm này dưới sự quản lý của Thẩm Kiêu, không gian đã trở thành trang viên ngay ngắn trật tự, gà vịt dê bò ngựa thành đàn, sân thảo dược, vườn trái cây, đồng ruộng, thảo nguyên, rừng rậm, hải dương cỡ nhỏ và hồ nước... Tất cả đều được quy hoạch trật tự rõ ràng.
Thẩm Kiêu còn tự tay xây dựng nhà hai tầng nhỏ, đồ dùng bên trong đều là anh tự mình làm, anh với Đường Niệm Niệm sẽ thường xuyên nghỉ ngơi ở trong nhà gỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.