Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 672:




Sau khi tiến vào không gian, Thẩm Kiêu huýt gió một cái, một con ngựa đen bóng lưỡng chạy đến, lông bờm trên người như tơ lụa tung bay, con ngựa này tên là Truy Phong, là con ngựa Thẩm Kiêu yêu nhất, mỗi khi đi tuần không gian tiến sẽ cưỡi nó.
Truy Phong chạy đến trước mặt, đầu thân mật cọ bọn họ, Đường Niệm Niệm cho nó ăn mấy viên kẹo, con ngựa cực kỳ vui mừng, nâng móng trước lên hí lên, sau đó ngoan ngoãn đứng vững, chờ đợi chủ nhân lên ngựa.
Thẩm Kiêu và Đường Niệm Niệm cỡi chung một ngựa, quan sát không gian, hai năm nay diện tích không gian không tăng thêm, tầng sương trắng kia vẫn ở đó, không có chút thay đổi.
"Không biết đằng sau sương trắng này là cái gì?"
Đường Niệm Niệm vươn tay luồn vào sương trắng dày đặc có màu như sữa bò, nhưng sờ không được vào bất kỳ vật gì, nhưng theo trực giác của cô chắc chắn đằng sau sương trắng có điều bất ngờ vui vẻ.
"Nói không chừng cũng là quặng mỏ." Thẩm Kiêu nói.
"Mặc kệ là mỏ gì cũng được, có nghĩa là có lời.
Đường Niệm Niệm rút tay về, cô không kén chọn, nhưng nếu để cho cô lựa chọn, cô hi vọng là mỏ năng lượng, giống khí thiên nhiên như mỏ than dầu hỏa, nguyên nhân căn bản bộc phát tận thế chính là nguồn năng lượng gặp nguy cơ.
Nếu có đủ nguồn năng lượng, có lẽ tận thế sẽ không xảy ra?
Hai người cưỡi ngựa về nhà nhỏ nghỉ ngơi, Đường Niệm Niệm nói chuyện bà cụ Đường và Mục Anh Liên giục sinh: "Nghe mẹ em nói cũng có lý, dù sao phải sinh con, sinh sớm một chút hoàn thành nhiệm vụ sớm một chút."
"Nghe em."
Thẩm Kiêu rất dễ tính, đều do vợ quyết định.
Dù sao sinh ra anh sẽ quản giáo, không nghe lời thì đánh.
"Vậy anh rèn luyện thân thể, tranh thủ một lần sinh ba, chuyện ba năm làm trong một năm xong."
Đường Niệm Niệm đã quyết tâm, có điều cô muốn đi đầu đường tắt. Lời Nghê Quân Lan nói cũng có khá lý, một thai ba đứa rất hời, dù sao Mục Anh Liên và bà nội đều nói sẽ hỗ trợ cô chăm, cứ để bọn họ chăm.
Khóe miệng Thẩm Kiêu giật một cái, có lòng tốt đề nghị: "Anh cảm thấy chuyện này vẫn là một lần một đứa tương đối phù hợp."
Một lần ba đứa, anh lo lắng bụng vợ sẽ nổ.
"Thích ba đứa, không sinh được ba đứa chính là năng lực của anh kém."
Đường Niệm Niệm bắt đầu vô lại, dù sao cô có thể sinh ba đứa, không đạt được chính là vấn đề của Thẩm Kiêu.
"Năng lực anh kém hay không em không biết?"
Giọng nói Thẩm Kiêu vang bên tai cô tràn ngập hơi thở nguy hiểm, hai chân anh kẹp chặt, Truy Phong chạy nhanh như gió. Chỉ một cái chớp mắt đã vọt vào trong căn nhà nhỏ, không đợi Đường Niệm Niệm kịp phản ứng, cô đã bị Thẩm Kiêu khiêng vào phòng, quăng lên giường.
...
Buổi tối đó chỉ có hình ảnh không thích hợp trẻ em xem. Để chứng minh năng lực của mình, Thẩm Kiêu lấy ra sự quyết tâm khi luyện binh, bọn họ không biết là, sương trắng cuối trong không gian chỉ một buổi tối đã bắt đầu cuộn trào. Vốn dĩ vô cùng yên tĩnh, bây giờ đã trở nên nghịch ngợm.
Liên tục mấy ngày Thẩm Kiêu chỉ đang chứng minh, làm không biết mệt, tinh thần sung mãn đến quá đáng, cuối cùng, anh bị Đường Niệm Niệm đá xuống giường, còn làm như vậy tiếp, khẳng định cô sẽ kiệt sức mà chết.
Thu đi đông lại, hoa quế trong sân tạm biệt, mai vàng nở, mùi thơm hương hoa ngào ngạt. Bà cụ Đường cầm theo một túi lớn bánh gạo mới làm, Đường Mãn Đồng lái xe đón bà ấy qua, bánh gạo là buổi sáng mới làm. Lúc tới khu gia thuộc, bánh gạo vẫn mềm mềm âm ấm.
Đường Niệm Niệm cầm bánh gạo ăn, vừa gạo mới làm xong là ngon nhất. Trước kia cô thích nhất là đi theo bà nội cô làm bánh gạo, bánh gạo được làm ra từ trong máy, nóng hổi ngút khói, tốc độ rất nhanh nên phải lấy kịp thời, bằng không sẽ lẫn với người khác.
Bà nội lấy ở phía trước, cô ăn ngay đằng sau, một hơi có thể ăn hai, ba khoanh, ăn đến khoanh thứ tư, bà cụ Đường sẽ quay đầu trừng cô, bảo cô đi ra ngoài chơi, còn nói để cho cô nhận nữa thì bánh gạo sẽ bị cô ăn hết.
"Con ăn ít một chút, hiện tại không phải không có ăn, vẫn thèm thuồng cứ như khi còn bé thế, cẩn thận bỏ ăn cơm!"
Bà cụ Đường thấy cô đã ăn hai khoanh rồi còn muốn ăn, không nhịn được nói dông dài, bởi vì khi còn bé Đường Niệm Niệm ăn vụng bánh gạo vừa được làm ra, lỡ ăn nhiều, nửa đêm đau bụng còn sốt cao, bác sĩ nói đừng ăn nữa, phải chích thuốc mấy ngày mới khỏe.
"Bà nội, con muốn ăn bánh bột nếp lăn mè đường, khỏa đậu nành phấn cùng đường đỏ, vừa đánh ra đến nhu chít chít, ăn cực kỳ ngon."
Đường Niệm Niệm đột nhiên thèm bánh bột nếp lăn mè đường rồi, thật ra trước kia cô không thích ăn, mặc dù đều là thực phẩm làm từ gạo nếp, nhưng cô càng thích ăn bánh gạo, không quá thích ăn bánh bột nếp lăn mè đường.
Nhưng bây giờ cô cực kỳ muốn ăn, thèm tới mức ch ảy nước miếng, nóng lòng muốn ăn.
Tết sẽ làm bánh bột nếp lăn mè đường.
Gói gọn bên trong là đậu sên hoặc là đường đỏ, ăn rất ngon
“Ăn đòn con có muốn ăn không?"
Bà cụ Đường tức giận trừng mắt nhìn, đã hai mươi hai rồi, còn thèm ăn giống như con nít.
Đường Niệm Niệm nhếch miệng, hậm hực đi gặm bánh gạo, nhưng bánh gạo vẫn chưa đưa vào trong miệng đã bị bà cụ Đường cướp đi.
"Món này ăn vào là bỏ ăn, con hồi còn bé bị sốt, đau bụng nửa đêm quên rồi à? Đã lớn ngần này rồi mà còn cái gì cũng không hiểu, đều là Tiểu Thẩm chiều quen!"
Bà cụ Đường giống như là con đập đã mở, nói liên miên lải nhải mãi không dứt, tư tưởng trung tâm là Đường Niệm Niệm không chịu sinh con.
Đường Niệm Niệm buồn bực che lỗ tai, ngửa đầu nhìn trời, hay là ra ngoài đi dạo?
Cuộc sống thế này không thể sống tiếp được nữa.
"Bà nội, chú út đã tìm được người yêu chưa?"
Đường Niệm Niệm nghĩ một lát, quyết định vẫn dùng kế dẫn lửa cháy lan này, cô thực sự không muốn ra cửa.
Trước kia đi ra ngoài cũng là vì làm việc, hiện tại cô đã về hưu, chỗ nào cũng chẳng muốn đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.