Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá Mặn

Chương 147:




Khi hai chân Giang Diệu Diệu đặt xuống đất, cẳng chân vô lực run rẩy, bắp đùi đau như vừa bị gãy rời, suýt nữa thì té quỳ trên thảm.
Lục Khải Minh muốn giúp cô, cô lại tránh khỏi tay anh, vịn thành giường đứng vững, nhặt quần áo lên mặc vào, rồi tự mình đi về phía phòng tắm.
Lúc lấy quần áo cô không nhìn kỹ, lấy nhầm áo vest của Lục Khải Minh.
Độ dài của chiếc áo khá vừa vặn với cô, trên đầu gối vài phân, giống như một chiếc váy.
Nhưng bên trong rộng thùng thình, áo không dính vào da, khiến cô có ảo giác như mình đang khỏa thân vậy.
Cô rõ ràng cảm nhận được có một ánh mắt sau lưng đang nhìn mình, rất nóng bỏng, giống như sắp lao vào cởi bỏ quần áo của cô.
Giang Diệu Diệu không thể không tăng tốc chạy trốn vào phòng tắm và đóng cửa lại.
Đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt xong, cô nhìn vào gương vài phút định thần rồi mới lấy hết can đảm đi ra ngoài.
Lục Khải Minh lại hút thuốc, tựa vào đầu giường rất nhàn nhã.
Giang Diệu Diệu nói: “Anh muốn hút thuốc thì ra ngoài hút, tại sao lại hút ở trên giường? Nếu làm rách chăn của em anh phải khâu lại đấy.”
Anh làm bộ biết lỗi, nhưng lại bò đến cuối giường hút tiếp.
Giang Diệu Diệu trợn trắng mắt, mở tủ lấy ra một bộ quần áo sạch sẽ, rồi ra lệnh cho anh: “Không được quay đầu đầu lại."
Lục Khải Minh nhún vai nhìn ra ngoài cửa sổ, miệng vẫn ngậm điếu thuốc.
Cô vừa mặc quần áo vừa nói: “Hôm nay chúng ta làm việc sớm một chút, tìm xem hôm qua bọn zombie đã vào bằng lối nào để chặn lại. Có quá nhiều đồ ăn trong siêu thị, em không muốn vì chúng nó mà phải bỏ phí, bất cứ giá nào em cũng phải ở đó.
Anh chỉ lơ đãng ừ hai tiếng.
Cô mặc quần áo xong, búi tóc gọn gàng rồi đi tới trước mặt anh.
"Đừng hút thuốc nữa, mau đứng dậy."
Lục Khải Minh hít một hơi thật sâu, nửa điếu thuốc còn lại nhanh chóng cháy hết.
Anh không sợ bị phỏng, dùng đầu ngón tay vân vê, ném vào thùng rác, vòng tay qua eo cô, ôm nhẹ cô trở lại giường.
Giang Diệu Diệu khẩn trương đến nỗi tim đập thình thịch nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh.
"Anh muốn làm gì?"
"Không làm gì cả."
Không làm gì còn cởi cúc áo cô?
Cô ngăn bàn tay anh lại không cho anh càn rỡ nữa.
Lục Khải Minh thở dài lắc đầu, ngậm lấy bàn tay non mềm của cô.
Cô bị nụ hôn làm cả người nhũn ra, không cảnh giác một cái là kế hoạch rời giường lại ngâm nước nóng.
Xong chuyện cũng đã mười giờ sáng, Giang Diệu Diệu mệt muốn c.h.ế.t nằm trên giường, cả ngón tay cũng không muốn động đậy. Lục Khải Minh cũng biết mình đã làm khó cô rồi, tận tình chu đáo bóp lưng xoa eo cho cô, rót trà rót nước, bất kể cô muốn gì anh đều đồng ý, chuyên cần y như một tên tiểu thái giám.
Giang Diệu Diệu nói: "Em đói rồi."
Vì vậy anh lập tức xuống lầu nấu mì cho cô, nấu xong lại mang lên tận giường đút cho cô ăn.
Mặc dù Giang Diệu Diệu lười thật, nhưng cũng không đến mức giống như một em bé to xác, cô không để anh đút, muốn tự mình xúc ăn.
Lục Khải Minh ngoảnh mặt làm ngơ, nhất định đòi đút cho cô ăn, không còn cách nào Giang Diệu đành phải mở miệng và tận hưởng sự săn sóc mà kể từ lúc năm tuổi đến giờ cô chưa từng được hưởng.
Mì là mì nước chua cay, ăn vừa miệng, ngon nhưng nước súp quá nhiều dầu mỡ, không cẩn thận để một giọt dính lên tay thì ngay lập tức sẽ để lại váng dầu.
Cô khẽ kêu một tiếng muốn lấy giấy lau.
Lục Khải Minh đã nhanh tay hơn lấy khăn giấy lau sạch sẽ cho cô rồi tiếp tục đút ăn.
Giang Diệu Diệu tinh nghịch liếc nhìn anh.
"Không ngờ, hóa ra anh lại thích làm việc như vậy. Trước kia anh cũng giấu thật sâu. Phẩm chất tốt này phải giữ lại."
Anh liếc nhìn cô, đôi mắt sâu thăm thẳm làm người ta hồi hộp.
"Anh không thích làm việc, anh thích em."
"Khụ khụ..."
Giang Diệu Diệu bị sặc nước mì, ho đến chảy cả nước mắt.
Lục Khải Minh vỗ vỗ vào lưng Giang Diệu Diệu, lấy khăn giấy lau mặt giúp cô.
Sau khi cho cô ăn xong bát mì, anh mới đi giải quyết bữa trưa cho mình và Giang Nhục Nhục.
Thời tiết quá nóng, lại vận động kịch liệt làm cả người đầy mồ hôi.
Giang Diệu Diệu nhân lúc anh không ở đây tranh thủ đi tắm rửa, nhưng mới tắm được một nửa, Lục Khải Minh đã cầm bàn chải đánh răng bước vào, múc một cốc nước ở trong xô.
"Mượn chút nước."
Anh nói xong đứng trước bồn rửa mặt bắt đầu đánh răng.
Cả người Giang Diệu Diệu đầy bọt sữa tắm trợn mắt há mồm.
Người này thực đúng là không biết ngại.
Sau khi Lục Khải Minh đánh răng xong, anh lấy nước rửa mặt cho cô rồi ngồi xổm trên mặt đất nhìn cô.
"Ở sau lưng em vẫn còn bọt xà phòng."
"Vậy hả, ở chỗ nào?"
"Để anh giúp em."
Anh lấy một ca nước đổ xuống vai cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.