Xe hết xăng nhưng cũng không sao, đường phố nhiều xe không người lái, đó là tài nguyên hữu ích của họ.
Tất cả những gì cần là một chút thời gian để tìm ra được một chiếc xe có thể lái được từ vô số những chiếc xe phế liệu.
Cả hai đổi sang một chiếc xe mới và tiếp tục phóng xe về phía trước.
Thỉnh thoảng gặp phải những zombie, nhưng chúng không thể theo kịp, đều bị bỏ lại phía sau rất xa.
Lục Khải Minh đã lái xe gần mười giờ, vẫn còn tràn đầy năng lượng.
Giang Diệu Diệu sợ xảy ra tai nạn xe cộ nên đề nghị: “Hay là chúng ta nghỉ ngơi một chút?”
Anh cự tuyệt: “Không được, zombie sẽ theo kịp, đến lúc đó chỉ sợ không đi nổi.”
“Nhưng dù sao thì anh cũng cần phải ngủ, lái thời gian dài như vậy không mệt sao?”
Anh suy nghĩ, ngước mắt nhìn cô: “Em có muốn thử xem không?”
“Em ư?” Cô chỉ tay vào mũi mình: “Em không biết lái xe.”
“Cái này rất đơn giản, có tay có chân thì có thể lái. Hiện tại không có đèn xanh đèn đỏ, không cần tuân thủ quy tắc giao thông, càng không lo chuyện cảnh sát sẽ đuổi theo em phạt tiền. Cho nên em cứ yên tâm lái đi.”
Cô bị gãi ngay trúng chỗ ngứa, đành lòng đồng ý.
Lục Khải Minh dừng xe hoàn toàn, đổi vị trí cho cô và cầm tay cô dạy dỗ.
“Đầu tiên xoay chìa khóa và khởi động động cơ. Sau đó dẫm ly hợp, buông tay sát…Nhấn ga, không sai, cứ như vậy, chỉ cần xoay chuyển tay lái là được.”
Anh nói xong liền điều chỉnh ghế dựa cho hợp lí, sau đó trực tiếp nằm xuống ngủ.
Giang Diệu Diệu cả người cứng đờ, nắm c.h.ặ.t t.a.y lái kêu: “Ấy ấy! Anh đừng có nằm xuống, mau nhìn em! Em có nên quay đầu không? Chúng ta đi đâu bây giờ?”
Anh dùng mu bàn tay che mắt, nhẹ nhàng nói: “Cứ lái đi, lái thẳng theo con đường này là được, cuối đường sẽ là nơi chúng ta cần đến.”
Nói xong anh cũng im lặng, hơi thở nhẹ nhàng dường như đã ngủ.
Giang Diệu Diệu hai tay cầm vô lăng, nhưng không biết đi đâu, giống như một con ruồi nhặng không đầu.
Con đường trước mặt quá dài nên cô cố gắng tiếp tục đi thẳng và phóng xe về phía trước.
Lúc đầu còn cảm thấy lo lắng, nhưng sau một thời gian dài, cô thực sự đã tìm ra một số niềm vui mới.
Đường thẳng tắp, hai bên có ruộng thoáng, cô không cần lo đụng phải vật gì, có thể đạp ga thỏa thích.
Khi xe tăng tốc, hoocmon trong cơ thể cũng tăng theo.
Cô tưởng tượng mình là nữ thần xe hơi miền núi mùa thu, đang điều khiển xe trên đường đua, tận hưởng cảm giác mạnh và đam mê tốc độ.
Lục Khải Minh lẳng lặng mở mắt ra, nhìn vẻ mặt có chút hưng phấn của cô, không khỏi mỉm cười, sau đó lại tiếp tục ngủ. Sau vài giờ, cả hai đã thay đổi vị trí.
Khi Lục Khải Minh lái xe, Giang Diệu Diệu đi đến băng ghế sau để thay băng vệ sinh cho mình, cho đồ dùng cũ vào túi nilon, khi đi ngang qua thùng rác thì mở cửa kính xe ném vào.
Cả hai đã lái xe cả ngày lẫn đêm trong gần một tuần, thay đổi khoảng bảy hoặc tám chiếc xe và đi qua ba hoặc bốn thành phố.
Xe trên tay cũng đã gần hết xăng.
Giang Diệu Diệu định đánh thức Lục Khải Minh và chuẩn bị cho anh đổi xe, nhưng phát hiện người bên kia đã thức và đang mở to mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một vòng mặt trời đỏ nhô lên từ hướng anh đang nhìn, cuối tầm mắt anh không còn là những tòa nhà đô thị nữa mà là những con sóng lấp lánh.
Cuối cùng thì họ cũng đã đến được biển.
Có một thị trấn cảng nhỏ phía trước, với nhiều thuyền nhỏ đậu bên bến tàu.
Có hàng trăm zombie trong thị trấn, đang lang thang không mục đích, ngay lập tức trở nên phấn khích khi nghe thấy tiếng xe ô tô, tìm kiếm mục tiêu của chúng ở khắp mọi nơi.
Họ đậu xe cạnh một bưu điện và tắt máy.
Lục Khải Minh nấp sau cửa sổ, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói: “Nam, 30 độ, 3 con, đông…”
Giang Diệu Diệu bối rối: "Anh đếm cái gì vậy? Đây là đích sao?"
Có nhiều zombie như vậy làm sao mà sống.
Lục Khải Minh làm một động tác im lặng và tiếp tục đếm, sau khi đếm vài giây, anh hạ cửa kính xe xuống.
Cô giật mình: “Anh đang làm gì vậy?”
Lũ zombie ngửi thấy mùi và nhanh chóng bao vây chiếc xe của bọn họ.
Lục Khải Minh bóp cò, b.ắ.n nổ cái đầu gần nhất, trầm giọng nói: “Tới bến tàu!”
Trong trường hợp khẩn cấp, Giang Diệu Diệu lựa chọn tin tưởng anh, khởi động xe, đạp ga, lao thẳng về phía bến tàu.
Có mật độ zombie dày đặc chặn đường, mỗi khi chúng chuẩn bị tấn công, Lục Khải Minh sẽ b.ắ.n đúng lúc để hạ gục chúng.
Giang Diệu Diệu lao ra khỏi đường phố thị trấn bị bao vây bởi hàng trăm zombie và đến bến tàu.
Khi cô đạp phanh, zombie gần nhất vẫn còn cách họ hai mươi hoặc ba mươi mét.
“Lên thuyền!”
Lục Khải Minh khẽ quát, mang theo s.ú.n.g với tốc độ nhanh nhất cầm lấy vật dụng.
Giang Diệu Diệu lúc này hiểu ra ý định của anh, nhanh chóng thu dọn hành lý và bế Giang Nhục Nhục, cùng anh lao lên chiếc thuyền gần bờ nhất.
Bờ biển đã gần một năm không đi lại, rêu bám đầy và rất trơn.