Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá Mặn

Chương 234:




Hai người tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng nhắm tới tấm rèm cửa trong nhà hàng duy nhất ở thị trấn, đó là một tấm vải bông trắng được điểm xuyết ren, trông đơn giản nhưng trang nhã.
Vì vừa trải qua một trận bão cách đây không lâu nên rất nhiều vết bùn văng lên rèm và cần được giặt sạch.
Lục Khải Minh khiêng thang và tháo bốn bộ rèm.
Giang Diệu Diệu bỏ nó trong một cái xô đem đến hồ, rửa qua một đêm, đem phơi trong sân.
Ngày hôm sau tỉnh dậy đã bị gió biển làm khô.
Cô nên làm gì cho chiếc váy cưới?
Cô tìm một chiếc váy vừa vặn với dáng người của mình, đặt nó lên tấm vải màn phẳng và cắt bỏ phần thân trên.
Sau đó, sử dụng trí tưởng tượng của mình để cắt một chiếc váy lớn.
Chân váy cưới phải có nhiều tùng để tạo hiệu ứng bồng bềnh cho đẹp, đáng tiếc là ở đây không có, chỉ có thể may một kiểu có thiết kế tương đối đơn giản và hơi xoè một chút.
Giang Diệu Diệu cắt vải để may thêm hai chiếc váy khác, chất đống rác thừa sang một bên và bật máy may.
Lại thêm một khuyết điểm mới, cô chưa bao giờ động đến máy khâu.
Nhưng khi còn nhỏ, có một cái tương tự ở nhà, mẹ cô dùng nó suốt và may cho cô một chiếc váy nhỏ, nên hiện tại cô cũng hơi có chút ấn tượng mơ hồ.
Có vẻ như sợi chỉ đã đi qua đây trước... rồi qua đó...
Giang Diệu Diệu đã loay hoay với nó cả buổi sáng, nhưng không biết bao nhiêu lần đều thất bại, và cuối cùng cũng tìm được bước chính xác. Tiếng tích tắc của máy khâu vang lên trong phòng.
Lục Khải Minh bắt được hai con tôm hùm lớn, xách cái xô đi qua trước mặt cô, đứng lại nhìn nó.
“Thực sự hữu dụng à?”
“Tránh ra, anh thật hôi hám, đừng làm vấy bẩn vải của em.”
“Em có chắc mình đang mặc váy cưới chứ không phải tạp dề?”
Giang Diệu Diệu dừng lại và trừng mắt nhìn anh.
Anh cười toe toét và thổi cho cô một nụ hôn rồi bước vào bếp.
Khâu vải theo hình, khoét một đường viền cổ trái tim rồi khâu lại.
Mọi thứ diễn ra tốt đẹp, và kết quả đã được công bố vào trưa ngày hôm sau. Vì tay nghề không cao nên chiếc váy trông rất thô và hầu như không có đường nét của váy cưới.
Nhưng Giang Diệu Diệu lại rất thích, vui vẻ cầm lên lầu, đứng trước gương thay thế.
Một điều đáng xấu hổ đã xảy ra... Chiếc váy được may đo này không thể mặc vừa!
Chuyện gì đã xảy ra? Cô đã làm nó theo kích thước của quần áo của cô rồi mà?
Giang Diệu Diệu ngồi trên sàn nhà tìm kiếm hồi lâu và tìm ra nguyên nhân, đó là khi cắt vải cô không để dành chiều rộng cho đường may, nên phần thân trên nhỏ đi đúng một cỡ.
Cái này vậy là coi như xong rồi, có nên làm cái khác không?
Chưa nói đến vải có đủ hay không, nhưng thời gian không kịp nữa rồi.
Lục Khải Minh lên lầu gọi cô đi ăn trưa, nhìn thấy váy trên tay cô, nhướng mày hỏi: "Chuẩn bị xong chưa? Mặc vào cho anh xem."
Cô lảng tránh.
“Không được, phải đợi ngày cưới mới mặc được, không thì sẽ xui xẻo.”
“Có chuyện như vậy nữa á?”
“Ừ!”
“Thôi, vậy lúc cưới sẽ xem, giờ đi ăn cơm!”
Giang Diệu Diệu bỏ váy xuống và đi ra ngoài, Lục Khải Minh vòng tay qua vai cô, đột nhiên tiến đến hôn lên tai cô.
“Giúp anh một chút được không?”
“Giúp cái gì cơ?”
“Ngày đó cũng là ngày kết hôn, có thể làm cho anh một bộ quần áo hay không?”
“Anh?”
Cô dừng lại, nhìn lên nhìn xuống, vẻ mặt ghét bỏ.
Lục Khải Minh nói: "Đúng rồi, anh là đối tác hôn nhân của em. Em không muốn anh ăn mặc lộng lẫy hơn à?"
"Không, em không có vấn đề gì với việc anh chạy khỏa thân."
Cô đã tận tâm tận lực tiều tuỵ làm váy cưới cho mình, làm gì còn năng lượng nào làm cho anh.
Lục Khải Minh bắt đầu giở trò, giữ cô không cho cô đi xuống lầu: “Diệu Diệu tốt, Diệu Diệu đáng yêu, người con gái xinh đẹp nhất trên thế giới chỉ có một mình Diệu Diệu. Em hãy làm ơn làm cho chồng em một bộ quần áo đẹp, để hắn có thể diện khi kết hôn được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.