Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá Mặn

Chương 259:




Đối mặt với hàng tá ánh mắt tò mò, Giang Diệu Diệu tự giới thiệu về mình.
Ngay khi giọng nói vừa thốt ra, các thành viên trong nhóm đột nhiên đứng dậy và hét về phía cửa: "Đội trưởng, đội phó."
Cô đi theo và nhìn thấy Viên Mục Băng và nhân vật nam chính ban đầu từ bên ngoài bước vào.
Viên Mục Băng gật đầu với các đội viên, nhìn thấy cô liền bước tới và nói: "Đã làm quen với mọi người rồi hả?"
Quen biết hay không cũng không quan trọng, dù sao trong nguyên văn toàn là miêu tả Viên Mục Băng cùng các thành viên trong đội đối phó với zombie, cho nên cô đã biết một số vai phụ quan trọng, bây giờ chỉ cần nhớ mặt là được.
Giang Diệu Diệu ừm một tiếng, Viên Mục Băng tiếp lời: "Vậy được rồi, chúng ta họp một chút, quyết định vị trí của cô ở trong đội."
"Đội trưởng, người này thật sự muốn ở lại trong đội của chúng ta hay sao?"
Một thành viên trong đội tỏ ra rất bất bình và bước lên phía trước và nói: "Chúng tôi là đội cứu hộ, không phải gánh xiếc. Cô ấy thấp và gầy. Cô ấy có thể làm gì? Liệu có khi nào sẽ kéo chân mọi người lại phía sau không?".
“Đúng vậy, đúng vậy. Tất cả chúng tôi đều đang làm việc rất liều mạng, cho nên không thể giữ lại một người đến ăn trực được."
Một số thành viên trong nhóm lần lượt trả lời.
Giang Diệu Diệu sợ hãi cái loại chuyện này, khó khăn lắm mới thả lỏng ra một chút, nhưng rồi cơ thể cô lập tức căng cứng, nhìn Viên Mục Băng theo phản xạ.
Người này đúng là xứng đáng làm nữ chính, bởi vì đối mặt với sự chất vấn từ nhiều phía mà cô ấy vẫn điềm đạm và thản nhiên như không.
“Thể lực của cô ấy yếu, nhưng không có nghĩa là cô ấy không có khả năng.”
“Cô ấy có khả năng gì? Tôi chẳng nhìn ra được.”
“Cô ấy rất giỏi tính toán. “
”…… Xem bói ư? Đùa gì vậy? ”
Đôi mắt của các thành viên trong nhóm đang nói chuyện gần như nhìn chằm chằm vào Giang Diệu Diệu.
Viên Mục Băng lạnh lùng nói: "Không tin đúng không? Giang Diệu Diệu, đưa tay cho họ xem." Giang Diệu Diệu bước đến gần người trước mặt, đưa tay ra và nói: "Tôi muốn xem lòng bàn tay của anh."
Đối phương xì một tiếng, nhìn cô bằng nửa con mắt, sau đó mới chậm rì rì mà đưa tay ra.
Giang Diệu Diệu giả vờ nhìn anh ta một lúc, nhớ lại hoàn cảnh của anh ta trong văn bản gốc và nói: “Anh có thể tìm thấy mẹ của mình trong tương lai.”
Người đàn ông sững người và nhìn cô một cách ngạc nhiên.
Giang Diệu Diệu phớt lờ anh ta và tiếp tục xem chỉ tay cho một người khác.
Cô đã cố gắng hết sức để chọn ra những gì mình nhớ được và hầu như tất cả các chi tiết cô nói ra đều trùng khớp, hoàn toàn gây sốc cho những người đó.
Văn phòng đột ngột náo loạn, mọi người lần lượt chen chúc trước mặt Giang Diệu Diệu và không thể chờ đợi để cô xem chỉ tay cho mình.
Giang Diệu Diệu quay đầu lại, xấu hổ nhìn Viên Mục Băng.
Người phía sau vỗ bàn.
“Yên lặng! Mọi người còn có câu hỏi nào không? Nếu không, cuộc họp sẽ bắt đầu ngay bây giờ.”
Một vị thần sống đến với đội, ai dám có ý kiến? Bọn họ còn hận không mau chóng lấy lòng cô, để cô đưa ra nhiều ý kiến ​​hơn cho bản thân ấy chứ.
Cuộc họp kéo dài một giờ. Giang Diệu Diệu đã tìm hiểu thông tin chi tiết về đội cứu hộ, đồng thời xác định nhiệm vụ của mình là hỗ trợ Viên Mục Băng lập từng kế hoạch tác chiến để giảm thiểu thương vong.
Điều này cũng tương tự như sự tồn tại của quân sư thời cổ đại.
Về cơ bản cô nhớ những tình tiết quan trọng trong nguyên tác và không khó để tránh các nguy hiểm.
Điều lo lắng chính là sợ rằng sự xuất hiện của cô sẽ thay đổi mạch truyện chính, và lúc đó sẽ rất rắc rối.
Giang Diệu Diệu vẫn đang lo lắng ở điểm này thì máy liên lạc trong văn phòng đột nhiên vang lên.
Nam chính trả lời và thông báo với mọi người, vài phút sau sẽ có một nhiệm vụ mới ở đây.
Nguồn cung cấp y tế trong căn cứ đang rất cấp bách, một bệnh viện cấp ba lớn ở một thành phố ở phía nam đã được lựa chọn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.