“Anh ăn đi, sao anh không ăn? Có muốn em đút cho anh ăn không?
Lục Khải Minh lắc đầu: “Anh chưa có cảm giác thèm ăn. Em ăn trước đi. "
Giang Diệu Diệu bán tín bán nghi. Sau khi ăn một lúc liền hỏi: “Anh cảm thấy không khỏe phải không? Em sẽ tìm người để kiểm tra cho anh?”
Từ khi vào phòng thí nghiệm, tình trạng cơ thể không khỏe là chuyện bình thường.
Lần lâu nhất, Lục Khải Minh đã không ăn trong năm ngày liên tiếp, tất cả đều dựa vào việc truyền chất dinh dưỡng.
Anh đã quen với việc này từ lâu và lắc đầu.
“Khi nào em ăn no thì nói.”
Giang Diệu Diệu cầm đũa, nhìn xung quanh, quay lưng về phía máy quay và nhỏ giọng hỏi:
“Nếu không chịu được thì trốn đi?”
Lục Khải Minh tròn mắt ngạc nhiên.
"Em không thèm quan tâm đến vắc-xin hay gì hết, em chỉ quan tâm đến anh. Nếu anh không muốn ở lại đây thì chúng ta sẽ rời đi."
Anh cười đáp: "Em đang nói về cái gì vậy? Em không muốn làm việc trong đội cứu hộ nữa à.”
Ở đó cô được ăn uống mà không cần lo lắng, cũng không cần phải đối mặt trực tiếp với lũ zombie, chỉ làm một số công việc phụ trợ, gần như là công việc phù hợp nhất sau ngày tận thế.
Vứt bỏ nó một cách tuỳ tiện như thế, rồi lại ra ngoài để trải qua cuộc sống lang thang với anh sao?
Giang Diệu Diệu thấy lo lắng.
"Anh mới trẻ con ý, công việc thì tính làm gì."
Anh chạm vào đầu cô, mỉm cười dựa vào lưng xe lăn.
"Không cần đâu, thật đấy. Bây giờ hãy chịu đựng một thời gian. Khi vắc-xin được phát triển, anh sẽ là anh hùng của cả nhân loại."
Giang Diệu Diệu bày tỏ sự nghi ngờ.
Cô vẫn không hiểu Lục Khải minh. Anh vốn không phải là người để trở thành một anh hùng. Nếu đặt chiếc cúp và điếu thuốc lại với nhau, anh chắc chắn sẽ lấy điếu thuốc mà không cần suy nghĩ về nó.
"Anh đừng nói dối em."
Lục Khải Minh không thể nhịn được cười: "Ai nói dối em? Anh là đàn ông. Nếu em không tin anh thì hãy ra ngoài và hỏi, người đàn ông nào trên thế giới này không muốn trở thành anh hùng? "
"... Thật sao?"
Anh nhìn lên trần nhà và suy nghĩ.
"Nếu anh cứu nhân loại, khi trở về thành phố, chính phủ sẽ phải thưởng cho anh rất nhiều đúng không? Tặng cho anh một căn biệt thự và một chiếc xe hơi sang trọng, tiền tiêu thì vô tận. Anh đi đâu cũng được người ta tôn trọng. Đúng vậy, chắc chắn phải có rất nhiều phụ nữ xinh đẹp ngưỡng mộ anh. Ái chà, không biết nên chọn kiểu baby cute hay kiểu s.e.x.y quyến rũ đây?”
Giang Diệu Diệu đảo mắt dữ dội.
"Chắc chắn là bác sĩ đã tiêm thuốc nhầm chỗ đúng không? Bắt đầu nói chuyện huyên thuyên giữa ban ngày rồi đấy."
Lục Khải Minh nghiêng người và hỏi với một nụ cười: "Em nói xem anh nên lựa chọn như nào thì tốt."
"Em nghĩ anh nên làm thái giám là tốt nhất."
"Em có nỡ không?"
"Em có gì mà không nỡ? Dù sao em cũng chỉ thích dung mạo của anh, những thứ khác không cần là tốt nhất.”
“Khi trở về thành phố, anh là anh hùng, em cũng không tệ, là người xuất thân từ đội cứu hộ, tính mạng cũng không kém là bao. Đến lúc đó anh già rồi, em thì còn trẻ, đi đâu cũng có thể ngắm tiểu thịt tươi. Thanh niên tuổi đôi mươi, có gì mà không hơn lão già như anh chứ."
Lục Khải Minh cười khổ: "Có vẻ như anh phải sớm trông chừng em."
Cô đưa tay lên vỗ vỗ vào mặt anh.
"Canh cũng không canh được đâu, nhưng nếu như anh một mực đối xử tốt với em, em có thể miễn cưỡng cân nhắc dành nhiều thời gian hơn cho một người già như anh.”
Hai người anh nói một câu cô nói một câu, như thể quay lại thời điểm ban đầu.
Giang Diệu Diệu ăn một bữa no nê, còn Lục Khải Minh thì uống chút canh.
Hai người nằm trên giường, đắp chăn trò chuyện với nhau. . Xin hã𝓎 đọc 𝘵ru𝓎ện 𝘵ại ~ 𝗧Ru 𝘔𝗧RUYe𝖭.V𝖭 ~
Lục Khải Minh sẽ đi ngủ vào buổi tối, vì vậy anh cũng muốn Giang Diệu Diệu ở lại.
Nhưng cô lo lắng cho Nhục Nhục đã một tháng không gặp, nên tạm thời rời đi, đến nhà trẻ đón con chó, mang về ký túc xá cho nó ăn ngon lành.