Sắp đến tết rồi, bởi vì ít người, ít xe, ít đồ điện, nhiệt độ không khí toàn cầu đều thấp hơn trước rất nhiều, nơi này đã liên tục đổ mấy đợt tuyết.
Lục Khải Minh mặc áo lông vũ vào, nhiệt độ cơ thể chậm rãi khôi phục, quay sang cảm ơn ông.
Cố Trường Châu nhìn đồng hồ, trong lòng tính toán thời gian rồi mới yên lòng, lấy một điếu thuốc từ trong túi ra.
Còn chưa kịp châm lửa đã có một hộ sĩ đi ngang qua trách cứ: “Không được hút thuốc trong bệnh viện!”
Cố Trường Châu xấu hổ, lại cất vào, ông ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt bất đắc dĩ của Lục Khải Minh, hiển nhiên là anh cũng gặp phải chuyện tương tự.
Hành lang hẹp như vậy, trời lại còn lạnh thế này mà không được hút thuốc, họ lại không có việc gì để làm.
Người quan trọng nhất thì đang ở phòng sinh trải qua nguy hiểm, thật sự khiến lòng họ trở nên nôn nóng.
Lục Khải Minh thuận miệng nói: “Nếu lúc này ông muốn làm xét nghiệm AND cũng là lúc thích hợp.”
Cố Trường Châu cười lạnh: “Tôi không làm đâu, đời này hai người đừng nghĩ đẩy tôi ra.”
“Thế thôi.” Anh nhún nhún vai: “Vừa làm lão cha tiện nghi, bây giờ kiêm luôn cả ông ngoại tiện nghi.”
“Ông ngoại gì chứ? Phải gọi là ông nội.”
Cố Trường Châu nghiêm túc nói rõ.
Lục Khải Minh: “… Ông còn muốn làm cha của tôi luôn à?”
“Tôi chỉ có một đứa con này thôi, vì sao con của nó không được gọi tôi là ông nội hả?”
Ông ngoại ông ngoại, nghe thấy chữ “ngoại” là trong lòng không thoải mái được.
Ông đã chuẩn bị xong tiền mừng tuổi mười năm liền cho đứa nhỏ, sao lại muốn bị xem như người ngoài chứ?
Nghĩ đến đây, Cố Trường Châu lại nghĩ tới một chuyên cũng khá là quan trọng.
“Đứa nhỏ tên gì vậy?”
Lục Khải Minh: “……”
Thấy đối phương trầm mặc thật lâu, ánh mắt lập loè, ông mới khiếp sợ hỏi: “Còn chưa đặt tên à?”
Lục Khải Minh gãi gãi đầu, nói gần nói xa.
“Sao mãi vẫn chưa ra nhỉ.”
Cố Trường Châu vòng đến trước mặt anh: “Anh có muốn làm ba ba không vậy? Bộ anh nghĩ nó đẻ ra là con ch.ó con mèo hay sao? Đến bây giờ cũng chưa nghĩ tên cho đứa nhỏ?”
Lục Khải Minh có chút nổi giận: “Ông làm sao biết được thời gian này công việc bận rộn cỡ nào chứ!”
“Tôi chỉ biết trước khi con tôi chào đời tôi đã đặt tên cho nó rồi.” “Ừ, đặt tên xong lúc sau cũng đâu có dùng được, có gì hay mà khoe mẽ?”
“Anh……”
Hai người ồn ào đến đỏ mặt tía tai, cũng không để ý thấy cửa phòng sinh đã mở ra.
Giang Diệu Diệu được đẩy ra ngoài, còn đứa nhỏ được hộ sĩ ôm trong lòng n.g.ự.c đi bên cạnh.
“Này, ai là cha đứa bé thế? Này!”
Hộ sĩ hô hai tiếng không ai đáp lời, Giang Diệu Diệu không thể không nói bằng giọng điệu suy yếu: “Hai người đừng ồn nữa, mau câm miệng đi.”
Bọn họ lúc này mới lưu ý đến bên này, vui mừng chạy tới.
“Đã sinh xong rồi sao? Có đau hay không?”
Hộ sĩ tức giận hỏi: “Ai là cha đứa nhỏ vậy? Đứa trẻ sinh ra là bé trai, năm cân ba lượng, rất khỏe mạnh.”
Lục Khải Minh giơ tay lên như một học sinh tiểu học, đẩy Cố Trường Châu ra rồi thò lại gần.
“Tôi, là tôi.”
Hộ sĩ cho xem đứa nhỏ, anh vốn cho rằng lúc này đã có thể thể nhìn xem nó lớn lên giống ai, ai ngờ nhìn nửa ngày chỉ cảm thấy giống con chuột con, trông cực kì xấu xí, không chỉ có lông mà da dẻ còn đỏ hồng.
Cố Trường Châu cũng không yếu thế, hỏi Giang Diệu Diệu: “Con muốn cho đứa nhỏ theo họ của ai? Dù dì con cũng mang thai mười tháng mới đẻ ra, vất vả như vậy, nhất định phải để theo họ của con, không thể tiện nghi cho người khác.”
Giang Diệu Diệu: “……”
Lục Khải Minh thò qua đây: “Theo họ ai cũng được, dù sao cũng không theo họ của ông, ông đừng mơ mộng xen vào.”
Cố Trường Châu chỉ vào anh: “Thấy không? Cái loại này nói như thế nào nhỉ, thẳng nam ung thư thuần khiết. Con nhất định không được thua người ta, có cha chống lưng cho con, đừng sợ.”
Giang Diệu Diệu mới vừa sinh xong, đầu óc ong ong, bị hai người ồn ào một lúc cũng muốn bể đầu, che lại lỗ tai gọi hộ sĩ: “Đẩy tôi ra chỗ khác với.”
Cô sống quá khó khăn.
Nhân viên y tế dở khóc dở cười, đẩy cô và đứa nhỏ vào phòng bệnh.
Quá trình Giang Diệu Diệu sinh nở rất thuận lợi, không có di chứng nào cả, ở bệnh viện tĩnh dưỡng hai ngày là có thể chuẩn bị về nhà.
Ngày xuất viện, họ đã thống nhất ý kiến cho đứa nhỏ theo họ của người nào ——nhân sinh của chính mình thì chính mình phải nắm chắc, cho đứa nhỏ năm ngày tuổi rút thăm, bắt được thăm gì thì theo họ đó.
Trước đó để tiện xưng hô, Giang Diệu Diệu đặt tên cúng cơm cho bé.
Bởi vì tóc rất ít, lo lắng sau này đứa nhỏ sẽ bị hói nên đặt cho bé tên Mao Mao.
Cố Trường Châu thay đổi một chiếc xe mới, kiên trì muốn dùng xe của ông đưa bọn họ trở về.
Mọi người trở về núi, khi chỉ cách nông trang chừng hai dặm đường nữa thì trông thấy phía trước có một cái bóng màu trắng đang nhón chân mong chờ nhìn về phía này.
Là Nhục Nhục!