Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính Cổ Tảo Văn

Chương 4:




Tần Kinh Thước lục lọi phòng bếp nửa ngày mới tìm thấy một gói bánh trôi trong tủ lạnh, cô đọc hướng dẫn sử dụng trên bao bì, vụng về mở bếp đun nước.
Tuy rằng có ký ức của Thanh Thanh, chuyện cỏn con như này cũng chẳng hiếm lạ gì, nhưng nó lại là chuyện cực kỳ mới mẻ đối với một thượng tôn.
Vất vả lắm mới có thể chuẩn bị xong, thế nhưng bánh trôi bị nấu hỏng rồi, nhân mè đen bị vỡ ra hết, ấy vậy mà Tần Kinh Thước lại có thể ăn một cách ngon lành.
Ăn uống no nê xong, cô mới cảm giác được bản thân như được sống lại lần nữa, cô xoa xoa miệng, quét mắt nhìn vết máu nhầy nhụa trên mặt đất cùng với một chuỗi dấu chân máu chỉnh tề hướng tới một chỗ, cô đi theo dấu chân, vết máu kết thúc trước một cánh cửa bị đóng chặt.
Nơi này cô đã nhìn thấy trong lúc đi tìm phòng bếp.
"Chủ nhân, cô muốn mở cửa ra xem không?"
Trong giọng nói của Đồ Quy mang theo tia xúi giục, Tần Kinh Thước dừng lại, không thèm để ý đến nó nữa. Vãng Sinh Kính là đồ vật của thượng thần Vong Xuyên, thần Vong Xuyên vốn rất thanh lãnh, vậy mà Vãng Sinh Kính này lại có vẻ hơi hoạt bát quá.
Trong lòng nó đang rất hiếu kỳ, nhưng Tần Kinh Thước hiện giờ quá yếu, mấy chuyện thần bí và nguy hiểm như này không phải thứ cô có thể ứng phó được, cô không muốn vừa mới thoát khỏi Vong Xuyên mà đã bị dí chết trở về đó đâu.
"Chủ nhân, thật sự không thử nhìn một chút sao? Cô không muốn biết là ai đang theo dõi chúng ta à?"
Quả thật, căn biệt thự này ngoại trừ cây ngô đồng ngoài vườn kia còn có một vật hoặc một kẻ nào đó vẫn đang rình trộm, Tần Kinh Thước không biết thứ đó là cái gì nhưng cô cũng không định thỏa mãn lòng hiếu kỳ của Đồ Quy.
"Không muốn." cô đẩy cửa ra đi ra ngoài.
Lại lần nữa trở về căn phòng kia, Tần Kinh Thước mở cửa phòng vệ sinh ra, chỉ trong nháy mắt khi cánh cửa được đẩy ra, một bóng người lập tức nhào đến ôm lấy cô.
Là Tô Nhược.
Sau khi nước tái tạo cơ phát huy hết công hiệu, thân thể cậu ta được khôi phục lại bộ dáng ban đầu, quần áo nửa thân trên không còn nguyên vẹn, da thịt trắng nõn được tái tạo, trên mặt vẫn còn một một vệt đỏ, vai rộng eo thon, đường cong cơ bắp mềm mại, là kiểu đẹp chuẩn gu của các cô nàng hiện nay, tóc của cậu ta dài thêm rất nhiều, đầu tóc bù xù rối tung như một kẻ điên vừa trốn từ đâu đó ra.
Cậu ta ôm cô rất chặt, Tần Kinh Thước có thể cảm nhận được một luồng cảm xúc vô cùng nùng liệt, có bất lực, có bất an, cũng có vài phần tủi thân.
"A... Ha hả a!"
Cậu vội vàng muốn biểu đạt điều gì đó, nhưng suy cho cùng, cậu ta vẫn chỉ là một con zombie.
Nước tái tạo cơ có thể khôi phục lại cơ thể nhưng không thể biến cậu ta trở lại thành người, Tần Kinh Thước nghiêng đầu, đẩy cậu ta ra.
"Về sau không được tùy tiện ôm tôi, nếu không..." Cô duỗi tay hất mái tóc dài bù xù của cậu, "Nếu không tôi sẽ lập tức vứt bỏ cậu."
Trên người người cậu ta dính đầy dịch nhầy, còn có một loạt vết máu do bị thương từ hôm qua để lại, Tần Kinh Thước ghét bỏ xua xua tay, đi đến chỗ bồn tắm mở vòi nước.
"Mau đi tắm rửa đi."
Tô Nhược lẽo đẽo đi theo sau, chủ động bước vào bồn tắm, cậu ngồi xổm trong bồn tắm, dùng mặt cọ cọ mu bàn tay cô, tròng mắt màu trắng xanh nom có vẻ vô cùng hưng phấn.
"Ha hả a"
Động tác của cậu ta đã trở nên linh hoạt hơn rất nhiều rồi, cơ mặt cũng không còn cứng ngắc như trước, đốm tử thi(*) cùng gân xanh cũng không còn thấy rõ nữa, một khuôn mặt mi thanh mục tú dần xuất hiện. Cậu ta cứ cọ tới cọ lui vào Tần Kinh Thước trông chẳng khác gì một con cún thích bám chủ.
(*)Đốm tử thi hay còn được biết đến với cách gọi hồ máu tử thi (tiếng Latinh: livor mortis, tiếng Anh: postmortem lividity, hypostasis, suggillation) là một dấu hiệu của thi thể đã chết. Đó là khi máu tụ lại ở phần dưới cơ thể và làm màu da biến thành màu đỏ hơi tía. (Google)
"Tự mình tắm cho sạch...... Đừng có ngồi nghịch xà phòng đấy."
Nước được xả đầy, Tần Kinh Thước đang chuẩn bị đi ra ngoài thì bất ngờ bị Tô Nhược giữ chặt, cô ngã vào bồn tắm theo quán tính.
Cô ngoi đầu lên khỏi mặt nước, vừa định mở miệng mắng thì bỗng nhiên cảm thấy một cỗ nguy hiểm từ phía sau lưng đánh úp tới.
Cô phản ứng vô cùng nhanh nhẹn, kéo Tô Nhược cúi đầu xuống, một luồng ánh sáng lạnh lẽo vụt qua đầu hai người, lập tức đánh thẳng vào tường.
"Là ai? Mau bước ra!"
Cô xoay người che chở cho Tô Nhược ở phía sau rồi nhìn về hướng cửa ra vào.
Cánh cửa kêu kẽo kẹt rồi lay động vài lần, rõ ràng không hề nghe thấy tiếng bước chân nhưng trên sàn nhà phía trước cửa lại xuất hiện mấy dấu chân máu.
Chạy mất rồi?
Lông mày Tần Kinh Thước nhíu lại, cô bước ra khỏi bồn tắm.
Tô Nhược cũng đứng dậy theo nhưng lại bị cô ấn xuống tiếp tục tắm rửa, mặc kệ bộ váy ướt nhẹp trên người, cô cứ vậy đi tới phía sau vách tường.
Là một khúc xương nhọn bị cắm chặt lên tường, xung quanh bức tường đều bị rạn nứt, từ đấy có thể thấy được khúc xương được cắm mạnh đến nhường nào.
Nếu vừa rồi không nhờ cô nhanh tay lẹ mắt tránh đi thì có lẽ hiện giờ đã bị khúc xương này đâm chết rồi.
Đến không thấy người đi không thấy bóng mà chỉ để lại mấy vết chân máu hỗn độn, rốt cuộc đây là thứ gì?
Đúng thật không nên ở lại nơi này quá lâu.
Cô tìm đại một bộ quần áo đưa cho Tô Nhược mặc vào, định đưa Tô Nhược cùng rời khỏi căn biệt thự.
Nhưng khi mở cửa lớn ra cô mới phát hiện rằng xung quanh căn biệt thự đều bị tầng hoa ngô đồng dày đặc đang bay múa đầy trời vây khốn, những đóa hoa mọc đầy gai sắc nhọn đỏ như máu.
Đám hoa này cứ như mọc thêm mắt, vừa thấy Tần Kinh Thước, chúng như đám ong vò vẽ bay thẳng về phía cô. Cô lập tức quay đầu chạy vào biệt thự rồi đóng chặt cửa lại.
Xem ra là không đi được rồi.
Cô trở về căn phòng, ngả mình lên sô pha, Tần Kinh Thước đang trầm tư thì cảm thấy trên đùi bỗng dưng lạnh buốt, cô cúi đầu nhìn, hóa ra là Tô Nhược đang ngồi xổm trên mặt đất cọ mặt vào cô. Khi thấy cô nhìn qua, bỗng dưng cậu ta toét miệng cười.
Gương mặt này tuy đẹp trai rực rỡ như ánh mặt trời nhưng nụ cười kia trông quá ngu ngốc.
Cậu ta có răng nanh, dưới bờ môi đỏ có một nốt ruồi nho nhỏ, làn da cậu ta rất trắng lại vô cùng ngoan ngoãn mà dựa bên Tần Kinh Thước. Chỉ bằng dáng vẻ ấy, có lẽ mọi cô gái đều không thể cự tuyệt sự ỷ lại này của cậu.
Đáng tiếc, cậu ta lại là ác quỷ.
Tần Kinh Thước bị mái tóc dài lộn xộn của cậu hấp dẫn lực chú ý, cô bèn đi tìm lược chải lại mái tóc cậu cho gọn gàng rồi cột lên, sau đó lại tìm kéo để cắt móng tay cho cậu.
Hừm, giống con người hơn rồi đấy.
Trời sẩm tối, mặt trời đang dần khuất bóng, nhiệt độ trong không khí dần dần giảm xuống.
Tần Kinh Thước đang đả tọa trên sô pha cũng đã tỉnh lại, vừa liếc mắt quan sát thì nhìn thấy Tô Nhược đang nằm ngủ ngon lành bên chân mình.
Một con zombie mà cũng phải ngủ sao?
Tần Kinh Thước chợt nhận ra điều khác lạ, cô cúi đầu ghé sát lại, khẽ chỉnh lại mái tóc dài của cậu, không biết có phải đã xuất hiện ảo giác hay không mà lòng bàn tay đang đặt trên mặt cậu bỗng cảm nhận được một chút ấm áp.
Là ấm áp chứ không phải lạnh lẽo, cơ thể cậu bắt đầu có nhiệt độ.
Cô bắt đầu trầm tư, tay vẫn giữ nguyên trên mặt cậu, cậu ta như cảm nhận được nên mông lung tỉnh dậy, trong mắt còn vương nét hoảng hốt, nhưng vừa nhìn thấy cô thì miệng lại nhoẻn cười.
Đó là một nụ cười vô cùng đoan chính đẹp đẽ, lại mang nét hồn nhiên ngoan ngoãn, nom vô cùng ỷ lại, ánh mắt tràn đầy vẻ thích thú.
Nếu không phải do đôi mắt kì dị kia thì cậu ta trông không khác gì người bình thường cả.
Tần Kinh Thước ngẩn người ra, cô bừng tỉnh vội vã thu tay về, Tô Nhược lại cố ý tiến gần đến, nâng mặt cọ lên mu bàn tay cô.
"Chủ nhân, cô đang chăm cún đấy à?"
Trước khi ngồi đả tọa, Tần Kinh Thước đã bố trị một trận pháp ở trong phòng để phòng bị những thứ đang nấp trong bóng tối của căn biệt thự này, Vãng Sinh Kính cũng bị cô treo làm mắt trận trên cửa lớn.
Đồ Quy cực kì khó chịu, tốt xấu gì nó cũng là một Thần Khí thế nhưng lại bị cô coi như mắt trận giữ cửa, đặc biệt là khi nhìn đến Tần Kinh Thước đang cẩn thận chăm sóc một con zombie thế kia nữa.
"Chỉ là một ác quỷ, cứ để tôi siêu độ cho cậu ta đi, cần gì để chủ nhân phải lo lắng như vậy chứ."
Tần Kinh Thước mặc kệ nó, không biết cô lấy ra một lưỡi dao bằng đồng cầm trong tay tự bao giờ, cô vung lưỡi dao lên phần đá cẩm thạch màu trắng trên bàn trà.
Âm thanh "ầm ầm" ấy lập tức khiến Tô Nhược chú ý, cậu lung la lung lay chạy tới, ánh mắt trông mong nhìn Tần Kinh Thước rồi lại quay ra quan sát lưỡi dao, giống như rất muốn động vào mấy thứ kia. Cậu rất muốn nghịch mấy miếng đồng kia nhưng lại sợ không được Tần Kinh Thước cho phép nên đành phải ngồi xổm mỏi mắt trông chờ.
Tần Kinh Thước liếc mắt nhìn cậu ta một cái, sau đó niệm vài câu chú ngữ. Trong nháy mắt, trên tay cô xuất hiện một chiếc tinh bàn(*) màu đen.
(*)La bàn dùng trong Huyền học hoặc Chiêm tinh học dùng để đo lường, định vị thiên văn và dự đoán.
Trên tinh bàn chợt xuất hiện hai hàng chữ -- màn đêm bình lặng, giờ Tị nổi gió.
Ánh mắt Tần Kinh Thước lóe lên, cô vừa vung tay, mấy miếng đồng và tinh bàn vừa sử dụng lập tức biến mất không còn dấu vết.
Đồ Quy kinh ngạc, "Chủ nhân, cô vừa xem bói sao?"
"Ừ."
Sau khi nghe cô xác thực, nó càng kinh ngạc hơn, "Chủ nhân, cô thế mà biết xem bói!"
Tần Kinh Thước: "......"
Cô cũng đang nhàm chán vì thế nên đành luyên huyên cùng Đồ Quy trong thần thức, "Những người như ta đều lập chí chứng đạo, trên học thiên văn dưới đọc địa lý, học tập lục nghệ(*) cùng muôn vàn thuật pháp, trải qua càn khôn bát quái, khám phá sự vận hành của phong thuỷ. Bản tôn chỉ phải chịu một lần sét đánh ở phủ Bàn Nhược nửa bước đã phi thăng thành tiên, cũng coi như biết một vài thuật bói toán nho nhỏ không có gì đáng nói cả."
(*)Từ triều đại nhà Chu, án theo Chu Lễ, các học sinh được yêu cầu phải nắm vững sáu môn nghệ thuật bao gồm: lễ nghĩa, âm nhạc, bắn cung, cưỡi ngựa, thư pháp và toán học. Những người đàn ông xuất sắc trong sáu nghệ thuật này được cho là đã đạt đến trạng thái hoàn hảo, gọi là một quân tử.
"Oa! Chủ nhân lợi hại quá đi," thanh âm vô cùng khoa trương của Đồ Quy vang lên trong thần thức, "Không như thần Vong Xuyên thần, hắn là một vị cổ thần nhưng làm cái gì cũng phải bấm tay tính toán."
Tần Kinh Thước: "......"
Chỉ có tôn thần mới có thể làm được chuyện bỏ mặc số phận do trời sắp đặt, tùy ý suy đoán mệnh lý, cô nghi ngờ Đồ Quy đang trong tối ngoài sáng châm chọc mình.
Cô ngả lưng lên sô pha, tìm một chiếc chăn mỏng đắp lên người.
Màn đêm bình lặng, giờ Tị nổi gió.
Vậy cứ an tâm ngủ thôi, cô thở dài một hơi, chờ đợi sóng gió ngày mai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.