Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh, Ta Cùng Vai Ác HE

Chương 21: Chỉ nói ba chữ




U Vô Mệnh trừng mắt nhìn đám Vân Gian thú, biểu cảm cực kỳ ngoạn mục.
Tìm được đường sống trong chỗ chết, đám Vân Gian thú còn lại hẳn hơn một ngàn con, đều là mấy con ngày thường thích vây quanh Đoản Mệnh, đi theo nó học tập kỹ thuật chạy vội gì đó. Hôm nay chúng nó đi theo Đoản Mệnh, sau khi quăng người ném mình cắn xé Minh ma liền sấn loạn chui vào phía dưới mấy xác chết đầy đất, tứ chi quỳ sát đất, một đường bò trở về.
Tang Viễn Viễn cùng U Vô Mệnh như người chăn dê, vội vàng lùa đám Vân Gian thú lông nhuộm máu đỏ đỏ đen đen này vào, đuổi theo bước chân của đại quân.
U Vô Mệnh không cho nàng cùng Tang Châu vương nhận nhau, hắn gắt gao nắm chặt tay nàng, nàng đành phải mắt nhìn thẳng, bước ngang qua mặt Tang Châu vương.
Mắt thấy sắp thuận thuận lợi lợi trở về nội trường thành.
Ai cũng không dự đoán được, giờ phút này biến cố vào lại xảy ra.
Đang đứng trên tường thành giả trang Tang Viễn Viễn, Mộng Vô Ưu bỗng nhiên gân cổ lên la lớn: "Phụ vương! Giết U Vô Mệnh! Nếu không, ta lập tức từ nơi này nhảy xuống!"
Nàng ta thật sự bò tới lỗ châu mai trên tường.
Vị này trời sinh là sứ giả chính nghĩa, tâm tâm niệm niệm vẫn muốn thay trời hành đạo, diệt trừ cái đại hoạ U Vô Mệnh này.
Ánh mắt Hàn Thiếu Lăng hơi hơi lóe, chợt, bày ra thái độ sống chết mặc bây.
Nếu thật sự có thể ở chỗ này diệt trừ U Vô Mệnh...... Hắn cần phải ngẫm lại như thế nào chia chút lợi nhuận từ trong tay Tang Thành Ấm.
Thanh âm nữ tử trẻ tuổi gân cổ lên thét chói tai nên ai cũng có thể nghe rõ ràng, giờ phút này thế cục loạn như vậy, Tang Thành Ấm lại là kẻ ngốc nghếch yêu con như mạng, không chừng có thể giúp hắn làm xong đại sự.
Thần sắc Hàn Thiếu Lăng lạnh lùng, tia sáng nơi đáy mắt u ám lập loè.
Vừa nghe lời này, tầm mắt âm u của Tang Châu vương lập tức hướng về phía sau lưng U Vô Mệnh.
Hắn chậm rãi nâng tay lên, liền thấy vô số cường cung kính nỏ kéo căng, chĩa vào U Vô Mệnh đang cách xa hơn trăm trượng.
U quân đang đứng gần vội vàng xúm lại, bảo hộ chủ quân vào giữa.
Tang Viễn Viễn không cần quay đầu lại cũng có thể cảm ứng được sát khí nặng nề kia.
"Ngọc giản!" Nàng vội vàng nâng tay lên.
Khi tách ra khỏi bọn Linh, trên người nàng mang theo hai viên ngọc giản đưa tin, sau cái trò tắm chung thì chúng nó đều rơi vào tay U Vô Mệnh. Hôm qua khi cầu cứu Tang Châu vương đã dùng một viên, trên người hắn còn có một viên cái.
"Không cho." U Vô Mệnh lười nhác nói, "Lúc này ta chưa muốn giết ngươi."
Quanh mình đã có Tang quân vây đến, mắt thấy chiến tranh căng đến mức chạm vào là nổ ngay, trong lòng Tang Viễn Viễn nôn nóng, nói, "Ta sẽ không nói cho phụ vương ta đang ở chỗ ngươi."
"Ta tin sao?" Hắn nheo mắt lại, biểu tình nhàn nhạt.
"Ta chỉ nói ba chữ, chỉ ba chữ." Tang Viễn Viễn bắt lấy vạt áo trước ngực hắn, đôi mắt mềm mại ngập nước mở to, nhìn hắn chăm chú.
Biểu tình của U Vô Mệnh dần dần cứng đờ.
Hắn giống như con rối gỗ, lấy ngọc giản ra nhét vào trong tay nàng.
Tang Viễn Viễn cũng không khách khí, vội vàng bóp vỡ ngọc giản.
Tang Châu vương đang muốn phất tay hạ lệnh công kích, bỗng nhiên động tác dừng lại, rũ đầu xuống, thật cẩn thận lấy ngọc giản đang toả ánh sáng lấp lánh từ bên hông ra.
Ngọc giản nho nhỏ nằm trên bàn tay to thô ráp của hắn, hiện ra có vài phần buồn cười.
Hắn chậm rãi nâng lên một chút, nhìn về phía tường thành.
Trên tường thành là một nữ tử giống nữ nhi hắn như đúc, đang vẫy vẫy hai tay, kêu to hét lớn.
Nàng ta không phải.
Ánh mắt Tang Châu vương tối sầm lại.
Tiểu Tang Quả nhà bọn họ, tuyệt đối sẽ không làm cái trò hề này.
Nữ nhân này là Mộng Vô Ưu kia.
Hắn hơi hơi nheo đôi mắt mãnh hổ lại, tầm mắt dừng trên ngọc giản trong tay. Ngọc giản lóe lóe, một thanh âm rõ ràng trấn định phiêu ra tới ——
"Kêu nàng nhảy."
Tang Châu vương vỗ chòm râu bồng bềnh thật lớn, ha hả cười to.
"Thu binh!"
Cung tiễn thủ cùng binh tướng bối rối thu tay lại phía sau lưng.
Quân Tang Châu không hề để ý tới Hàn Thiếu Lăng vẫn còn đứng trên tường thành, động tác bọn họ lưu loát bày ra trận hành quân, rút lui vào phía trong nội trường thành như thủy triều.
Hàn Thiếu Lăng: "......"
Ráng dọn một cục đá không ngờ bị đá đập trúng chân mình!
May mà giờ phút này Minh ma đã lui khá nhiều, dưới tình huống thân binh bảo vệ xung quanh, hắn bắt lấy Mộng Vô Ưu đang vẻ mặt mờ mịt, lưu lại vô số xác chết sau lưng, chật vật rút về nội trường thành.
Tốn thời gian chừng nửa canh giờ, thân vệ tổn thất gần một phần ba.
Đôi mắt Hàn Thiếu Lăng đều tái rồi.
Khó khăn trở lại nội trường thành, lại thấy Tang Châu vương như là một hung thần ác sát nổi giận đùng đùng, hai tay khoanh trước ngực, ngồi trên một cái ghế gỗ ở giữa cửa thành, chặn đường đi.
Ở phía sau ông, cung tiễn thủ đã bày xong trận, tiễn nằm trên dây cung kéo căng, linh uẩn oánh oánh tỏa ánh sáng.
"Ngươi thực giỏi. Hàn Thiếu Lăng, ngươi thực giỏi." Trong chòm râu rậm rạp lộ ra một cái miệng đang cười giả, "Đem cái đồ dỏm như vậy thay thế cho nữ nhi bảo bối của ta. Người trẻ tuổi rất có ý tưởng nha."
Da đầu Hàn Thiếu Lăng tê dại.
"Tang Châu vương," hắn hít sâu một hơi, nói, "Sự tình liên quan đến danh dự phu nhân, có chút lời chúng ta nói ngầm sẽ càng tốt."
Tang Châu vương cười đến run râu, chiến giáp trên mình rung động ' tranh tranh ', nói: "Ta nhổ vào! Tang thị vương nữ chúng ta hành động chính nghĩa, ngồi cũng thẳng lưng! Nhưng còn ngươi, Hàn Thiếu Lăng, chứa chấp tam tà, tâm tư ác độc, hôm nay còn muốn xúi giục bổn vương động thủ với bạn bè U Châu, ngươi có thể làm vậy được?"
Hàn Thiếu Lăng đột nhiên gục đầu xuống, nói: "Tang Châu vương đã biết nàng ta là tam tà, đương nhiên biết ta cũng bất đắc dĩ và khốn đốn."
Giờ phút này hắn chỉ có thể yếu thế.
Phu nhân xảy ra chuyện vào ngày đại hôn, lòng ta đau như dao cắt, ngày ngày mượn rượu tưới sầu." Thanh âm Hàn Thiếu Lăng thấp thấp bay ra.
Lời vừa nói ra, Tang Thành Ấm lập tức đồng cảm như bản thân mình cũng bị. Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Hàn Thiếu Lăng, nhưng người nam nhân này rũ đầu, không nhìn thấy biểu tình của hắn.
"Nhạc phụ cũng thấy, nàng ta giống hệt phu nhân, tiểu tế nhất thời ý loạn tình mê, tạo thành sai lầm lớn, hiện giờ hối hận cũng vô dụng, chỉ có thể tận lực đền bù."
Tang Thành Ấm vuốt râu cười to, nhìn chung quanh tả hữu: "Nhìn một cái đi, Hàn Châu vương cũng túng thành thế này à, bắt đầu đánh bài thân tình sao?"
Hàn Thiếu Lăng đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt bắn ra hai tia sáng lạnh lẽo thấu xương: "Nhưng mà, phu nhân không nghe ta giải thích, không màng ta khó xử, tự tiện rời Hàn Đô, trước đó còn cùng U Vô Mệnh náo loạn ra lời đồn đãi làm mất hết mặt mũi ta! Việc này, có phải cũng có lỗi nhạc phụ dạy nữ nhi không nghiêm?!"
Nam nhân nhiều vợ được luật pháp bảo hộ, mà nữ nhân, mặc dù bị người khác đơn phương mơ ước cũng là sai. Thế giới này chính là không công bằng như vậy.
Khóe miệng Tang Thành Ấm xả ra: "Quả nhiên người nói đạo lý cùng cầm thú không thông! Một khi đã như vậy, ta và ngươi cũng không cần nhiều lời làm gì! Hôn sự này cứ từ bỏ như vậy đi!"
"Được." Hàn Thiếu Lăng không cần nghĩ ngợi.
Tang Thành Ấm mỉm cười nghiêng nghiêng đầu: "Vậy làm phiền Hàn Châu vương ký hoà li thư này trước."
Một nam tử trung niên nhìn có vẻ như sư gia đứng bên cạnh bước ra, đem một tờ giấy lụa gấm đưa tới trước mặt Hàn Thiếu Lăng.
Một chữ ký, hai bên chia tay, đều an bài tốt.
Nửa canh giờ này, Tang Thành Ấm thảnh thảnh thơi thơi ngồi chỗ này, vừa nhìn Hàn Thiếu Lăng cùng Minh ma chém giết, vừa chuẩn bị cho hắn đủ loại ' kinh hỉ '.
Chỉ cần một chữ ký này, tất cả quyền chủ động liền nằm trong tay Tang Châu.
Đối diện với một loạt tiễn thủ đầy linh uẩn, Hàn Thiếu Lăng chỉ có thể mím mím môi, ký xuống tên mình trên hoà li thư điểm tô cho Tang Viễn Viễn vô cùng xin đẹp và nói xấu hắn.
Có hòa li thư trên tay, Tang Châu liền có thể nhờ Thiên Đô triệu hắn nhập kinh hòa li.
Trong lòng Hàn Thiếu Lăng không thể biết có cảm tưởng gì, nhưng trên mặt hắn lại trước sau bình tĩnh như cũ, khóe môi thậm chí treo một chút ý cười khách sáo.
Tang Thành Ấm híp đôi mắt hổ, yên lặng nhìn hắn.
Hàn Thiếu Lăng không thể so với U Vô Mệnh, hắn không động được.
Vân Cảnh mười tám châu, quan hệ rắc rối phức tạp. Luận quan hệ thân thích, Hàn Thiếu Lăng kỳ thật vẫn cháu trai của phu nhân nhà mình.
Mà Hàn Châu của Hàn Thiếu Lăng trấn thủ chính là châu quốc bị thế tấn công của Minh ma mãnh liệt nhất trong số các châu. Nếu chủ quân xảy ra chuyện, thế lực bên trong Vân Cảnh lại một lần nữa cần thời gian sắp xếp lại, lúc đó phòng tuyến Hàn Châu chỉ sợ khó bảo toàn.
Đất liền không phải ở đâu cũng có hắc thiết trường thành để ngăn trở ma họa, nếu như một châu quốc bị diệt, khoảng cách đến toàn cảnh bị diệt cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Huống hồ, chuyện Tang Thành Minh làm phản, Tang Châu cũng không thoát được can hệ, chuyện này Thiên Đô quyết định xử lý như thế nào sẽ phụ thuộc rất lớn vào mức độ tổn thất trầm trọng của Hàn Châu. Nếu động đến Hàn Thiếu Lăng, Tang Châu chỉ sợ không nhận nổi cơn giận lôi đình của Thiên Đô!
Còn U Châu......
Nếu nữ nhi không ở bên cạnh Hàn Thiếu Lăng, vậy nhất định là đang ở chỗ U Vô Mệnh. Tang Châu vương nhẹ nhàng rũ mí mắt xuống, ánh mắt dần dần thâm trầm.
Mà giờ phút này, trong lòng Hàn Thiếu Lăng cũng có sóng ngầm cuồn cuộn. Tin tức cuối cùng về Tang Viễn Viễn mà hắn có được là nàng ta bị Hàn Thập Ngũ mang đi.
Tang Thành Ấm nói, hôm qua có liên lạc với nàng ta, nàng ta ở chỗ này.
Hôm qua, ' dũng triều ' chưa đến. Trải qua một ngày một đêm kịch biến này, nữ nhân kia nhất định thập tử vô sinh.
Cho nên hết thảy đều không sao cả. Chỉ cần lừa được Tang Thành Ấm cho qua chuyện, đừng để hắn ta nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, cắt đi ích lợi gì thì đó đã là kết quả tốt nhất......
Trong lòng Hàn Thiếu Lăng thậm chí cảm thấy có vài phần buồn cười —— loại thời điểm này không nói chuyện ích lợi, lại buộc hắn ký cái hòa li thư gì, người Tang Châu quả nhiên là hữu dũng vô mưu, xử trí theo cảm tính.
Người đang xử trí theo cảm tính, Tang Châu vương, nói: "Tạm thời như vậy đi. Việc hôm nay thật ra đã gõ cho ta hồi chuông cảnh báo. Hàn Châu vương, đường biên phòng ngự của ngươi thật sự là quá mức có lệ, một tên phản nghịch lĩnh ba vạn kẻ hèn liền có thể suýt nữa gây nên đại hoạ. Ta thấy cái Cư Lâm quan kia vẫn nên giao cho lão phu thay ngươi tới thủ đi!"
"Cũng không phải chuyện lớn gì, ngươi mỗi năm còn tiết kiệm được quân lương cho Cư Lâm quan còn gì, bổ sung vào nơi này là được rồi." Trên mặt Tang Châu vương hiện lên nếp nhăn khi cười.
Hàn Thiếu Lăng: "......"
Tang Châu vương phất phất tay, một tờ giấy hiệp nghị lại đẩy đến trước mặt Hàn Thiếu Lăng, đúng là giấy tờ đem vùng Cư Lâm quan cắt cho Tang Châu.
Giờ phút này không có lựa chọn nào khác, Hàn Thiếu Lăng chỉ có thể dứt khoát lưu loát mà ký xuống công văn đưa qua. Trong lòng tính toán làm thế nào cắn lại cái lão Tang Thành Ấm tham lam này một cái, bắt hắn cả vốn lẫn lời đều trả về.
Tang Châu vương thở dài: "Người già rồi chính là không còn dùng được, tai lãng mắt mờ, chuyện gì cũng làm không tốt. Đế quân ước chừng sẽ cho ta thoái vị nhường hiền thôi. Ai! Thôi thôi, cũng là thời điểm về nhà dưỡng lão rồi."
Hàn Thiếu Lăng: "......" Được, thực sự được lắm. Một cái lão không còn dùng được thoái vị nhường hiền, liền mẹ nó kim thiền thoát xác. Tang thế tử kế vị, cùng với Tang Thành Ấm tại vị thì có cái gì khác nhau?!
Có, vẫn là có khác nhau. Ví dụ như sai lầm của Tang Thành Ấm toàn bộ không thể tính lên đầu tân vương.
Hàn Thiếu Lăng hít sâu hai ngụm khí, đang muốn dẫn người rời đi, liền thấy Tang Thành Ấm kia lại một lần nữa nâng bàn tay to dày đặc vết chai: "Hiền chất, làm phiền ký luôn cái trần tình thư này nha."
Hàn Thiếu Lăng nhận được giấy trong tay, nhìn nội dung liền muốn hộc máu.
Mặt trên đoan đoan chính chính viết, nhân lúc Hàn Thiếu Lăng thất trách, làm cho biên cảnh bị nghịch tặc Tang Thành Minh dễ dàng đột phá, Tang Châu vương ngăn cơn sóng dữ, cứu Hàn Châu quân qua cơn nước lửa nguy nan, công lớn hơn tội, hy vọng đế quân minh giám.
Chỗ ký tên còn cẩn thận chừa chỗ to to cho hắn, để hắn ký tên còn đủ chỗ hạ vương ấn.
Hàn Thiếu Lăng: "......"
......
Sự tình phát sinh ngoài cửa thành Tang Viễn Viễn một mực không biết, nàng bị U Vô Mệnh mang về hành cung tạm thời của U quân.
U Vô Mệnh thấy nàng mặt ủ mày chau, liền cười: "Ngươi sợ cái lão Tang Thành Ấm kia bị hại?"
Tang Viễn Viễn gật gật đầu: "Việc này rốt cuộc là do người Tang Châu tạo lên, phụ thân khó thoát can hệ."
U Vô Mệnh cười đến thân thể cúi trước ngã sau: "Ngươi rảnh quá đi nhọc lòng suy nghĩ lung tung đi Tiểu Tang Quả! Cái thế gian này ngốc nhất cũng chỉ có một mình ngươi!"
Tang Viễn Viễn không phục lắm: "Ta ngốc chỗ nào?"
U Vô Mệnh nheo lại đôi mắt xinh đẹp, khóe môi chậm rãi hiện lên một tia cười hư tận xương tủy.
Môi mỏng hé mở, thanh âm nặng nề rơi xuống: "Thích ta, còn chưa đủ ngốc sao. Ta cũng không phải là người tốt gì đâu Tiểu Tang Quả......"
Tang Viễn Viễn nghiêng đầu nhìn hắn.
Con ngươi đen nhánh lại sáng quắc, khóe môi không thèm che dấu khát ý, làm nàng không tự giác mà run rẩy một chút.
"Tang Thành Ấm tất nhiên sẽ lợi dụng để lấy được một tờ hòa li thư." Hầu kết U Vô Mệnh lăn lộn, giọng hắn vô cùng nghẹn ngào, "Cho nên Tiểu Tang Quả, ngươi còn muốn bắt ta nhịn một thời gian, có phải hay không?"
"Ta nhịn không nổi." Cánh tay hắn dần dần căng chặt, hung hăng khảm thân hình mềm mại của nàng vào trên chiến giáp của hắn, "Ta nhịn không nổi, Tiểu Tang Quả. Ta muốn, hôm nay liền......"
Hắn kề sát tai nàng, trầm thấp phun ra tiếng, hô hấp thật dụ người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.