"Tôn thượng!"
Đồng tử thấy một màn này thì cực kỳ hoảng sợ.
Không hiểu thuốc chữa thương tốt như thế, sao tôn thượng lại đột nhiên hộc máu.
Sắc mặt đồng tử kinh hoảng, hiển nhiên là đã bị dọa sợ.
Khổng Linh trong trứng nghe thấy một tiếng này cũng hoảng sợ, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Ninh Tễ cau chặt mày.
Độc của kỳ lân vốn có kích thước như viên đạn trong bụng y, chỉ thỉnh thoảng mới nóng lên, giao hợp giết chóc với chính kiếm ý của y, nóng lạnh luân phiên khiến y khó tự kiềm chế.
Lúc này không biết vì sao, dưới sự kích thích của Băng Tâm Liễu mà viên đạn đó ấy thế mà chậm rãi nở ra.
Con ngươi Ninh Tễ khẽ co lại, còn chưa kịp nghi hoặc đã nhanh chóng áp chế xuống.
Y siết chặt đốt ngón tay trắng bệch, giọt mồ hôi trên trán nhỏ xuống, phải dùng sức rất lớn mới thì kiềm chế không dâng lên luồng khí bạo ngược trong lòng.
"Tôn thượng!"
Đồng tử còn định đi sang.
"Không được qua đây!"
Đồng tử vâng lệnh của tôn thượng theo thói quen, dù là ngay lúc sắp bị dọa khóc.
Cũng chỉ dám lau nước mắt, thật sự không dám làm trái mệnh lệnh mà tiến lên.
Cậu ta cứng đờ tại chỗ.
Cả người Ninh Tễ đã ướt đẫm, đầu ngón tay y run rẩy, dù vẫn chưa đỡ những vẫn có thể chống đỡ được.
Sau khi mở mắt ra, đè cảm giác ngưa ngứa ở cổ họng xuống: "Là dược hiệu phát huy mà thôi, không cần lo lắng."
Đúng là từ sau khi tôn thượng trúng độc thường xuyên phát bệnh.
Đồng tử không hiểu dược lý, còn tưởng rằng là thế thật.
Thấy tôn thượng lần nữa lên tiếng tốt hơn so với vừa rồi rất nhiều, ít nhất sắc mặt cũng không có trắng bệch, không có ho ra máu tươi, cậu ta không khỏi tin chun chút.
Ninh Tễ biết trong cơ thể của mình xảy ra vấn đề.
Y không muốn bại lộ bộ dạng phát tác lửa độc trước mặt người, vậy nên siết chặt tay nói: "Ta nghỉ ngơi một lát là ổn thôi, nơi này không cần người hầu hạ đâu."
Thấy đồng tử còn muốn nói gì nữa, y trực tiếp cau mày sắp xếp: "Đi ra ngoài đi, ngày mai dậy sớm hâm một bầu rượu ở hàn đàm cho ta."
Y dùng giọng điệu ra lệnh, đương nhiên đồng tử không dám làm trái.
Chỉ là trước khi đi lại do dự hỏi: "Tôn thượng, ngài thật sự không sao chứ?"
Ninh Tễ thấp giọng ho một tiếng, ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn cậu ta.
Đồng tử lập tức không dám nói tiếp nữa.
Mình là đồ ngu hả!
Nói gì vậy chứ.
Tôn thượng có gì để lừa mình đâu.
Đồng tử kịp phản ứng cẩn thận ngậm miệng lại.
Biết tôn thượng thích yên tĩnh, trước khi Ninh Tễ kịp mở miệng đã vội vàng ôm trứng trên bàn đi mất.
Khổng Linh cả quá trình đều nghe thấy giọng của Ninh Tễ:......
Cái đứa ngu này tin thật đó hả?
Hắn không có dùng linh thức nhìn một màn vừa rồi, nhưng vẫn có thể ngửi được mùi máu, nghe thấy giọng nói trầm thấp của Ninh Tễ, cũng hiểu được e này thuốc này chẳng ra gì cả.
Dù hắn là yêu nhưng cũng biết rằng.
Phàm là thuốc chữa bệnh thì sẽ không làm người hộc máu.
Cho nên... vừa rồi y đã xảy ra chuyện gì?
Khổng Linh nghĩ vậy hiếm khi nhíu mày.
Có điều rất nhanh đã phục hồi tinh thần.
Thôi, hắn suy nghĩ chuyện này làm gì, dù sao cũng đâu có liên quan gì tới hắn. Lúc hắn bị đồng tử ôm rời khỏi viện, bởi vì yêu khí vốn có suy yếu, lúc này tuy rằng tò mò nhưng cũng chú ý không ngớt.
Sau khi hai người rời đi, cánh cửa kẽo kẹt một tiếng, chậm rãi bị gió từ tay áo đóng lại.
Tiếng bước chân bên tai biến mất, lúc này Ninh Tễ mới không cố chống đỡ bản thân, cau mày lại hộc ra máu.
Trong phòng ánh nến yếu ớt hắt lên mặt nạ quỷ của y, khiến vệt máu trên môi càng thêm rợn người.
Ninh Tễ rũ bỏ tâm trạng phức tạp, vẻ mặt nghiêm túc, cúi đầu dùng linh thức thăm dò nội phủ.
Biết ngay quả nhiên cảm giác vừa rồi không có sai.
—— Lửa độc khuếch tán.
Nhưng sao có thể?
Linh phủ trong người bị bỏng khiến đầu ngón tay run lên.
Y chau mày, cố chịu đựng nóng bỏng để kiểm tra một lúc, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Nhiệt ý ấy giao phong cùng rét lạnh, khiến đuôi mắt y phiếm đỏ.
Ninh Tễ hít một hơi thật sâu.
Cưỡng ép dùng kiếm ý kiềm chế bản thân, đành phải chậm rãi nhắm mắt vận công điều tức.
Mặt khác.
Ban đêm Sở Tẫn Tiêu lưu động [1] đến, vốn là muốn trực tiếp về viện.
[1] 巡回 (Tuần hồi): Lưu động, là làm việc ở các vùng khác nhau theo một tuyến (thời gian) nhất định.
Nhưng không biết vì sao trong lòng cứ thấy bất an, sau khi đi lên núi lại ma xui quỷ khiến mà đi đến trước Hạc Tuyết viện.
Trong viện vẫn như ngày thường, động tử cũng không có mặt, chắc là đã về rồi.
Sở Tẫn Tiêu nhớ tới từ trước đến nay sư tôn không thích có người quấy rầy mình, bước chân khựng lại một chút, lập tức định rời đi.
Nhưng bỗng dưng ngửi thấy mùi máu tươi.
Mùi máu tươi ấy đúng là từ trong sân truyền đến.
Hắn biến sắc, bước chân rời đi khẽ dừng lại.
Sau khi Ninh Tễ điều tức xong vẫn chưa khá hơn là bao.
Cơ thể y tựa như cái phễu, một tia linh khí cũng khó mà tích trữ được.
Xem ra chỉ có thể chịu đựng mà thôi.
Y khẽ cau mày, mở mắt nhìn ra cửa sổ được chốc lát rồi lại nhắm mắt lại.
Mãi đến khi nghe được một tiếng kẽo kẹt.
"Không phải là đã bảo người lui ra hay sao?"
Y tưởng là đồng tử, giọng không khỏi thấp xuống một chút.
Mở mắt ra không ngờ người đến lại là Sở Tẫn Tiêu.
Sở Tẫn Tiêu liếc mắt một cái là chú ý ngay tới chiếc khăn dính máu trên bàn.
"Sư tôn bị thương?"
Hắn nhíu mày hỏi.
Ninh Tễ nhìn hắn một cái, biết người này không dễ lừa như đồng tử.
Nên lập tức không nói chuyện nữa.
Môi y có hơi trắng.
Mùi máu trong phòng như đã thoáng nói rõ cho gì đó.
Lòng Sở Tẫn Tiêu khẽ dừng lại.
Nghĩ một lát rồi nói: "Có phải lửa độc của kỳ lân trong người sư tôn khuếch tán đúng không?"
Lửa độc như thuốc viên thì không sao, chứ nếu nó phân tán ra...
Hắn đã từng thấy sư tôn như thế một lần.
Sắc mặt có hơi khó coi, có chút lo lắng.
Ninh Tễ rất ít khi bộc lộ gì đó trước mặt người khác. Cho dù là người đồ đệ như hắn.
Ngay khi Sở Tẫn Tiêu đang lo lắng, y chỉ nhàn nhạt nói: "Đã áp xuống rồi, ngày mai ngươi còn phải đi làm nhiệm vụ, về đi."
Nhưng những lời này của y vừa dứt, Sở Tẫn Tiêu vẫn không nhúc nhích dù chỉ một chút.
Hắn siết chặt tay, nhìn chằm chằm Ninh Tễ thật lâu.
Ngay khi đối phương kịp mất kiên nhẫn cau mày, hắn mới lên tiếng: "Đệ tử cả gan, muốn giúp sư tôn lần nữa phong bế lửa độc."
Ninh Tễ không ngờ hắn sẽ nói như vậy, có hơi kinh ngạc.
Kỳ lân chính là thần thú thượng cổ.
Lửa độc chứa phẫn uất mà chết càng là thứ độc nhất.
Dù có là y, mỗi lần áp chế cũng tiêu tốn không ít công lực.
Thế mà Sở Tẫn Tiêu mở miệng nói muốn giúp y.
Vì những lời này mà vẻ mặt y thoáng ngẩn ra.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! |||||
Lời răn dạy vậy mà không ra khỏi miệng được.
Dưới bóng đêm, thiếu niên yếu ớt quật cường đứng đó, giữa mày không có chút ý đùa giỡn nào.
Y lãnh đạm khựng lại một chút, sau đó mở miệng nói: "Sau khi ta dùng Băng Tâm Liễu xong, không những không thuyên giảm mà còn khiến lửa độc khuếch tán thêm."
Sở Tẫn Tiêu mở to hai mắt.
Nháy mắt sắc mặt bắt đầu trở nên khó coi.
Lửa độc kỳ lân này... thật sự khó giải như vậy ư?
Như Băng Tâm Liễu còn không thể làm thuyên giảm được?
Cổ họng hắn phát ra tiếng khàn khàn.
Lại có hơi hối hận vì mình đã đi lấy Băng Tâm Liễu.
Thuyên giảm thì không được, ngược lại còn hại sư tôn...
Sắc mặt hắn thay đổi thất thường, kỳ lạ chính là Ninh Tễ vừa nhìn đã hiểu ngay.
Cảm xúc của người nọ mãnh liệt như thế muốn y coi nhẹ cũng không được.
Y khẽ cau mày, nhìn hắn: "Ngươi không cần nghĩ thế."
"Chẳng qua ta nói những lời này là muốn nói với người rằng, lần này lửa độc kỳ lân có xu thế tăng thêm, nếu ngươi tới gần ta thì nhất định ngươi sẽ bị cắn trả, nhẹ thì bị thương và linh mạch bị hao tổn, nặng thì bỏ cả tính mạng."
Giọng y bình tĩnh.
Nhìn hắn thật sâu: "Hiện giờ thân ta khó giữ nổi, dù có muốn cứu ngươi cũng đành bất lực."
Sau khi y nói xong những lời này, đè cảm giác ngứa trong họng xuống, nhàn nhạt nói: "Đêm đã khuya rồi, ngươi về đi."
Mức độ nghiêm trọng của lần này thật sự nằm ngoài dự đoán của Sở Tẫn Tiêu.
Hắn khẽ siết chặt tay, trong lòng bị đâm một cái.
Giữa ánh nến ảm đạm trong Hạc Tuyết viện.
Ninh Tễ chả buồn nói nữa, chỉ muốn ngày mai tới thật mau.
Y không ngờ Sở Tẫn Tiêu sẽ còn tiếp tục.
Dù sao với mấy lựa chọn như thế, là người bình thường đều sẽ không.
Nếu là y, thì y cũng sẽ không ra tay cứu người.
Cho nên y không muốn nghĩ về đối phương nữa.
Cho dù là trong sách có nói, người này thích y.
Cả hai đời Ninh Tễ đều không hề dính dáng gì đến tình yêu, nhưng lại biết người yêu nhau cũng sẽ không vì đối phương mà làm được bao nhiêu, huống chi đây chỉ là thích.
Trong lòng y đã có kết luận ngay từ đầu.
Trong căn phòng yên lặng, Ninh Tễ thu tầm mắt lại, thiếu niên lại ngẩng đầu lên ngay lúc ấy.
Sở Tẫn Tiêu nhìn người nọ dưới ánh đèn như được băng lạnh đẽo gọt thành, khẽ siết chặt tay, lòng chậm rãi quyết định.
"Sư tôn mạo phạm rồi."
.....
Cuối cùng Sở Tẫn Tiêu bước lên.
Ninh Tễ có rất ít thời điểm ngoài ý muốn, lúc này đây lại đánh vỡ nhận thức của y.
Sở Tẫn Tiêu rũ mắt giúp y sơ giải lửa độc.
Tu vi của hắn chỉ có kỳ Trúc Cơ.
Dù sao khai thông lửa độc cũng có hơi khó khăn, gân xanh trên trán nảy lên, khiến gương mặt vốn dĩ đẹp mắt thoạt nhìn trở nên mơ hồ.
Y lẳng lặng nhìn đối phương.
"Sao thế sư tôn?"
Lúc Sở Tẫn Tiêu nghỉ ngơi nhịn đau cười hỏi.
Vì khai thông lửa độc cho sư tôn, thần trí hai người tương thông.
Như thế hắn mới biết, ngày xưa sư tôn đã đau thế nào.
Dưới những gương mặt nhẹ nhàng bâng quơ ấy, rốt cuộc đang cất giấu cái gì.
Con ngươi Sở Tẫn Tiêu sâu hơn.
"Không có gì."
Ninh Tễ nhìn hắn một cái thật sâu rồi thu tầm mắt lại.
Y không nhìn đối phương nữa, tránh để gây thêm áp lực cho hắn.
Sau đó bắt đầu suy nghĩ cốt truyện trong sách.
Loại thời điểm này, càng đau nhức càng bị bỏng thì đầu óc càng mạch lạc rõ ràng.
Trước đó Ninh Tễ không hiểu vì sao bản thân y dùng Băng Tâm Liễu trợ giúp áp chế lửa độc nhưng lửa độc lại càng nghiêm trọng.
Giờ phút này bình tĩnh lại, cảm nhận được sự nóng rát phủ lên nội phủ.
Lại bỗng nhiên nghĩ tới một khả năng khác.
Có lẽ không phải là Băng Tâm Liễu có vấn đề, mà là —— y có vấn đề.
Vừa rồi Ninh Tễ nghĩ, trước khi uống thuốc y đã kiểm tra, Băng Tâm Liễu không có sai sót gì.
Đồng tử càng sẽ không.
Nhưng vì sao sau khi uống thuốc sơ giải vào thì càng nghiêm trọng thêm?
Y nghĩ thật lâu, vẫn mãi nghĩ không ra.
Mãi đến khi nhìn thấy Sở Tẫn Tiêu.
Trong lòng vai chính thụ nghĩ gì lúc bật thốt ra.
Thế giới này là một quyển sách, y không phải là thiên tài biết đầu tiên.
Có điều, hôm nay trong đầu y nảy lên một suy nghĩ.
Thế giới này vận hành dựa theo sách, thế nên thân là nhân vật trong sách, phải chăng trong cõi U Minh có một sợi dây đang chi phối y?
Thân là ánh trăng sáng chết sớm của vai chính thụ, ý chí của y không cách nào thay đổi được.
Nhưng kết cục lại chỉ có thể bị tiêu diệt.
Cho nên Băng Tâm Liễu và tất cả các ngoại vật mới vô dụng với y...
Chẳng qua đây chỉ là suy đoán, chỉ chợt lóe trong đầu rồi biến mất.
Ninh Tễ biết nếu muốn chứng thực, chỉ dựa vào một gốc Băng Tâm Liễu thôi thì không được.
Còn cần phải dò xét một hồi thì mới có thể đưa ra kết luận.
Tâm trí y cực kiên định, cho dù có nghĩ vậy thì trong lòng có chút gợn sóng nào.
Y cũng không tin vào số mệnh.
Huống chi —— Ninh Tễ rũ mắt giễu cợt.
Nếu thật sự có số mệnh, vậy thì phá đi là được.
Trên môi y đỏ thắm, kiếm khí trong lòng nặng tựa băng lạnh, thoáng lộ ra một chút —— Sắc sảo khiến linh hồn người rung động.
Bóng đêm lưu chuyển rất nhanh.
Số mệnh định sẵn, nơi chân trời xuất hiện màu trắng bạc.
Khi mặt trời sắp lên, Ninh Tễ mở mắt ra ngăn Sở Tẫn Tiêu lại.
"Được rồi."
"Sư tôn đỡ hơn chưa?"
Sắc mặt hắn tái nhợt.
Bên môi thoáng chảy ra máu tươi, đôi máy nhíu chặt một đêm cuối cùng cũng giãn ra.
Đáy mắt mang theo chút ý cười.
Lửa độc trước đó đã được dẫn trở về nội phủ.
Hắn dùng cả một đêm, hao phí linh khí trong cơ thể đến bảy tám phần.
Thậm chí ngay cả kinh mạch cũng trở nên khô khốc.
Nếu không phải Ninh Tễ ngăn hắn lại, chỉ sợ...
Nghe thấy lời này, trong lòng Ninh Tễ có chút phức tạp với vai chính thụ.
Y thôi không thăm dò cốt truyện nữa.
Sau khi rũ mắt xác định bản thân đã tốt hơn rất nhiều, y mới thoáng dừng lại: "Đa tạ, ta đã không sao rồi."
Sở Tẫn Tiêu thấy thế nhẹ nhàng thở ra.
"Sư tôn không sao là tốt rồi."
Tu vi của hắn thấp kém, vì dẫn đường sư tôn mà yếu đi đôi chút.
Hắn cười cười, vừa định thu tay đứng dậy thì trước mắt chợt tối sầm, mất ý thức.
May là Ninh Tễ vẫn luôn chú ý tình hình của hắn, kịp thời duỗi tay mới không khiến hắn ngã xuống đất.
Hương hoa Tình nồng đượm phả vào người y.
Đầu ngón tay Ninh Tễ khẽ dừng lại, cau mày nhìn hắn một cái.
Lần đầu lộ ra biểu tình phức tạp.
Sở Tẫn Tiêu ngất xỉu, Ninh Tễ thoáng nghĩ, cũng không thể cứ như vậy đưa người về được.
Cứ để hắn nằm trên giường y vậy.
Y cau mày xem xét linh khí của đối phương, biết chỉ hao hết linh lực chứ cơ thể không hao tổn gì thì mới nhẹ nhàng thở ra.
Sắc trời đã sáng rồi.
Chim tước ngoài cửa sổ kêu ríu rít.
Thiếu niên tuấn tú dù có trong mơ cũng cau chặt mày.
Ninh Tễ liếc nhìn, vừa định buông màn trướng xuống thì bỗng nhiên bị người nắm lấy ống tay áo.
"Sư tôn, đừng đi."