Xuyên Thành Đóa Hoa Cao Lãnh Trong Truyện Vạn Người Mê

Chương 17:




Ninh Tễ vừa đồng ý thì chỉ trong mấy ngày, tin tức đại bỉ Cửu Châu lần này do vị trên Giải Kiếm phong dẫn đội nhanh chóng truyền khắp Ngọc Thanh Tông.
Vốn dĩ đệ tử các phong còn đang do dự quan sát, lúc này nghe thấy tên trưởng lão dẫn đội thì trong lòng chùng xuống, lập tức chuẩn bị chạy tới Cần Vụ đường báo danh.
Sợ chậm một bước thì hết suất ngay.
Mấy đệ tử của Cần Vụ đường đi trên đường, vừa nói chuyện vừa cảm khái vận may lần này thật tốt.
"Tuy nói lần trước vẫn là tôn thượng dẫn đội, nhưng đến nay đã rất nhiều năm rồi y không rời núi, vốn dĩ ta còn cho rằng lần này sẽ đổi người chứ."
"Đúng đó đúng đó."
"Cũng không ngờ là lần này tôn thượng sẽ tiếp tục dẫn, quả là niềm vui ngoài ý muốn mà."
Mấy người sôi nổi nghị luận, đều vô cùng kinh ngạc với chuyện này.
"Kiếm tôn đương nhiệm là người có Kiếm đạo đứng đầu, tuy rằng vẫn luôn ở Ngọc Thanh Tông, nhưng quy củ của Giải Kiếm phong nghiêm ngặt, trước đó cũng chưa từng qua lại, cũng không biết là lần này có cơ hội được kiếm tôn chỉ bảo hay không nữa."
Châu Dương mở miệng nói.
Có điều lúc nói cậu ta vẫn không khỏi nhắc tới vị Sở sư huynh trên Giải Kiếm phong kia.
"Nói tới chỉ bảo thì chắc hẳn Sở sư huynh chính là người được tôn thượng chỉ bảo nhiều nhất ở Ngọc Thanh Tông."
"Ôi, các ngươi nói xem, lần này tôn thượng dẫn đội, Sở sư huynh có đi không nhỉ?"
Người nói là đệ tử của Bão Cầm phong.
Vốn là cậu ta chỉ thuận miệng hỏi, ai ngờ lời vừa dứt thì thấy chung quanh rơi vào tĩnh lặng.
Vừa ngẩng đầu thì thấy thế mà người trong trung tâm câu chuyện đang ở ngay trước mặt.
"Sở sư huynh."
Cậu ta ho khan, có chút xấu hổ khi bị người bị nghị luận bắt tại trận.
Lông mày Sở Tẫn Tiêu dừng lại một chút.
Khoảng gian trước sau khi cơ thể bình phục, hắn đã dọn ra khỏi Hạc Tuyết viện. Đã nhiều ngày ở trong viện của chính mình, nhưng không nghe nói gì về chuyện của sư tôn.
Hôm nay vừa hay có việc chuẩn bị đến Cần Vụ đường, lúc này mới nghe thấy bọn họ nói.
Mấy người đứng lại hành lễ.
"Chào Sở sư huynh."
Vì trước đó từng cùng nhau lên lớp, tuy đã lâu rồi không gặp Sở Tẫn Tiêu, nhưng họ tốt với Sở Tẫn Tiêu hơn những đệ tử mới rất nhiều.
Chỉ coi hắn như người bình thường.
Khi thấy hắn thì đành phải hành lễ.
Sở Tẫn Tiêu khẽ cau mày: "Vừa rồi các ngươi đang nói cái gì?"
Châu Dương thấy hắn không biết thật, cũng không khỏi có chút kinh ngạc, nhịn không được mở miệng: "Đại bỉ Cửu Châu ạ."
"Dựa theo lệ cũ mà nói thì cũng sắp bắt đầu rồi."
Đương nhiên là Sở Tẫn Tiêu biết cái này.
Nhưng điều hắn quan tâm là vừa rồi hắn nghe thấy danh xưng của sư tôn.
"Các đệ vừa mới nói kiếm tôn cái gì?"
Vì trước đó hắn vừa khai thông lửa độc cho sư tôn, không có ai hiểu rõ tình trạng của sư tôn hơn hắn. Vậy nên hắn hoàn toàn không ngờ rằng sư tôn sẽ dẫn đội.
Chỉ là nghe mấy người này nhắc tới danh xưng của sư tôn nên mới tò mò mà thôi.
Ai ngờ Châu Dương tròn mắt, vẻ mặt hoài nghi có phải hắn đã bị người ta đánh tráo rồi hay không: "Sở sư huynh, huynh đang nói gì thế?"
"Dẫn đội đại bỉ lần này là kiếm tôn Ninh Tễ."
"Không phải là huynh nên biết sớm hơn bọn đệ mới đúng ạ?"
Bộ dáng của cậu ta như gặp quỷ.
Sở Tẫn Tiêu cũng cau mày.
"Sở sư huynh, rốt cuộc là sao thế?"
Người xung quanh thấy hắn cau màu, bèn cẩn thận hỏi.
Có điều rất nhanh Sở Tẫn Tiêu đã hồi phục tinh thần.
Hắn khẽ dừng lại, ngước mắt hỏi: "Không có gì, ta chỉ thuận miệng hỏi thế thôi."
"Các đệ đi làm việc đi."
Hắn không giải thích gì nhiều.
Tuy rằng mọi người quái lạ, nhưng cũng đành kiềm nén tò mò, xoay người rời đi.
Mãi đến khi người đi rồi, Sở Tẫn Tiêu mới thu biểu tình lại.
Đại bỉ lần này là sư tôn dẫn đội?
Hắn khẽ nhíu mày, đang nghĩ tới thân thể của mình, nhưng lại vì lời nói ngày ấy của Ninh Tễ mà dừng bước.
Sư tôn bảo hắn không cần phải nhúng tay vào, quả là do... hắn chưa đủ năng lực.
Nếu tu vi của hắn có thể tăng lên, lại nỗ lực thêm một chút, có lẽ sư tôn không cách nào đẩy hắn ra được?
Vốn dĩ là suy nghĩ này đột nhiên nảy ra, giờ phút này không biết vì sao lại như bén rễ.
Chui xuống đáy lòng Sở Tẫn Tiêu.
Ánh mắt hắn lóe lên, sau giây lát do dự thì lập tức ngẩng đầu. Vốn dĩ chuẩn bị đến Cần Vụ đường lấy đồ, giờ phút này bước chân lại thoáng dừng lại rồi lập tức đi bên kia.
Bởi vì Sở Tẫn Tiêu không có ở đây, nên mấy ngày nay Hạc Tuyết viện đã yên tĩnh trở lại.
Buổi tối đông tử giúp tôn thượng hâm rượu, chờ tôn thượng đi luyện kiếm về.
Cậy ta vừa phe phẩy quạt vừa nhìn ra ngoài cửa.
"Mi nói xem, sao mấy nay thời tiết ẩm ướt thế nhỉ?"
Đồng tử thở dài.
Khổng Linh tức giận trợn trắng mắt, vừa định nói sao ta biết được.
Thì nghe đồng tử nói tiếp: "Cơ thể tôn thượng không tốt, mấy ngày nhiều mây như này là khó chịu nhất."
Bởi vì những lời này mà miệng Khổng Linh khựng lại, đáy lòng vừa mới chuẩn bị phun tào không khỏi thoáng dừng lại.
Hai người đang nói thì Ninh Tễ quay về.
Hôm nay y thay một bộ áo lông chồn màu trắng, tỏa ra chút ấm áp trong ngày xuân ướt lạnh.
Người nọ cầm ô từ xa trở về.
Khổng Linh do dự một chút, sau khi nghe thấy tiếng bước chân thì thả linh thức quay đầu lại xem, đồng tử lại khẽ rụt lại.
Hiếm khi Ninh Tễ mặc đồ trắng cả người.
Thường mặc nhất chính là áo choàng hạc màu đen, khiến người nhìn trông thấy bộ dáng túc sát cô lãnh, không dám nhìn thẳng.
Giờ phút này y mặc một thân tuyết y lông chồn, mưa nhỏ rơi trên chiếc dù trắng, có thêm vài phần tách biệt với đám mây mù mịt.
Đồng tử thấy y về thì vội ra đón.
Ánh mắt Khổng Linh bất giác nhìn về phía mặt y.
Ngay khi thấy Ninh Tễ vẫn đeo mặt nạ quỷ thì có hơi thất vọng.
Có điều ngay khi hắn định thu ánh mắt về, lại thấy nao nao.
Hóa ra là trên tóc Ninh Tễ có vương vài cánh hoa đào.
Mùa này đúng là mùa hoa đào rụng, cả vườn cây trên núi đều là phấn bay.
Hôm nay đồng tử dùng một cây chổi quét ra không ít.
Khổng Linh cũng chỉ coi những thứ này là tục vật tầm thường, lại không ngờ rằng... tục vật này vương trên tóc còn trông đẹp như vậy.
Tóc đen như lông quạ của Ninh Tễ chưa từng buộc phát quan, chỉ tùy ý dùng dây cột tóc màu trắng buộc lại.
Khi cánh hoa đào rơi xuống, rồi trượt xuống mái tóc màu màu lông quạ.
Tái nhợt, lông quạ, và hoa đào.
Trong nháy mắt khiến Khổng Linh bẩm sinh tôn sùng nhan sắc giật mình trong lòng.
Có điều chuyện này chỉ trong nháy mắt, một màn này chỉ có mình hắn thấy.
Ninh Tễ nói với đồng tử xong, không hề để ý tới hắn mà xoay người lập tức vào nhà.
Không biết từ khi nào trong sân chỉ còn một quả trứng là hắn.
Khổng Linh hồi tưởng một màn vừa rồi trong đầu, khẽ nhíu mày.
Bỗng nhiên có hơi tò mò bộ dáng của Ninh Tễ.
Khí chất của người này như thế, rốt cuộc là trông thế nào nhỉ?
Lòng hiếu kỳ này vừa xuất hiện thì không thể cứu vãn được nữa.
Lòng Khổng Linh khẽ khựng lại, một bên cảm thấy sao bản thân có thể tò mò về tình địch của mình, một bên cảm thấy biết người biết ta thì mới trăm trận trăm thắng.
Hắn chỉ là biết nhiều về tình địch hơn một chút, muốn biết bộ dạng mà A Sở thích là như thế nào thôi.
Có điều, tuy rằng hắn nghĩ vậy, nhưng sau khi Ninh Tễ bảo người đặt hắn ở trên cây, lại trước sau chưa từng để ý đến hắn.
Ninh Tễ vừa mới trở lại viện thì thấy trên bàn có thêm một quyển bảng ghi chép.
Đồng tử mang rượu đã hâm nóng tới, nói: "Tôn thượng, đây là đồ mà lúc xế chiều Cần Vị đường đưa tới."
"Nói là để ngài xem."
Hôm nay cậu ta cũng mới biết tôn thượng sẽ dẫn đội.
Lúc Vu sư huynh đưa thiệp cậu ta còn bị dọa cho nhảy dựng, nghĩ chắc là nhầm rồi.
Song...
Dưới ánh nến, đôi mắt của đồng tử khẽ do dự.
Ninh Tễ nâng mắt nhìn cậu ta một cái: "Ngươi có chuyện muốn nói?"
"Tôn thượng, vì sao thế ạ?"
Cậu ta muốn hỏi rõ ràng là tôn thượng thân mang trọng thương, sao còn muốn đi ra ngoài?
Ninh Tễ cởi áo lông chồn, thấp giọng ho một tiếng, qua hồi lâu mới mím môi nói: "Đại bỉ Cửu Châu, lâu chủ Cô Nguyệt lâu cũng sẽ đi."
Lâu chủ Cô Nguyệt lâu?
Đồng tử có hơi nghi hoặc, không rõ tôn thượng bỗng nhắc tới hắn làm gì.
Ninh Tễ khẽ cau mày, nói tới đây thì không nói nữa.
Màu môi y dưới ánh trăng càng thêm tái nhợt.
Đồng tử thấy tôn thượng mở thiếp mời ra, tức thì thức thời im lặng.
Qua một lát thấy tôn thượng định xuống bút thì bèn đi châm thêm nến, đứng mài mực một bên.
Trong viện tĩnh lặng, cửa sổ mở ra, chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi.
Ninh Tễ mặc áo lạnh lên người, rũ mắt chấm chút mực.
Đọc từng cái tên một.
Số người tham gia đại bỉ có hạn, Vu Hà chỉ thống kê, sau cùng Ninh Tễ còn phải xem.
Sau khi y xem vài vị trên Bão Cầm phong, rồi lại xem tên của Tê Dược phong.
Số lượng mỗi phong ở lại một ít.
Đến khi lật tới trang cuối cùng, ánh mắt Ninh Tễ khẽ dừng lại.
Y thấy tên Sở Tẫn Tiêu, có hơi kinh ngạc.
Nếu y nhớ không lầm thì trong ấn tượng của y, lúc này Sở Tẫn Tiêu không có tham gia đại bỉ.
Đại bỉ Cứu Châu yêu cầu dưới kỳ Kết Đan, trên thực tế vì dẫn đầu [1], những người đi đều là hậu kỳ Trúc Cơ viên mãn, chỉ kém tu sĩ kết đan một bước.
[1] 拔头筹: Giành vị trí đầu tiên có nghĩa là trở thành người đầu tiên đủ điều kiện tham gia cuộc thi. Ngày nay, báo chí thường gọi những người giành vị trí đầu tiên trong một cuộc thi nào đó là "số một". Thực ra, "đoạt ngôi đầu" không có nghĩa là vô địch hay vô địch. Rút (拔) có nghĩa là bốc thăm. Trong một hoạt động mà tất cả mọi người đều tham gia, ai nên đến trước? Ví dụ, khi nhiều quân đội tham gia vào một trận chiến, đội nào sẽ đi trước? Nó được quyết định bằng cách rút thăm, sau đó người giành được vị trí đầu tiên sẽ đi trước.
Gần như là không có đệ tử kỳ Trúc Cơ nào.
Sở Tẫn Tiêu là trung kỳ Trúc Cơ, nếu Ninh Tễ không nhớ nhầm thì chắc là hắn sẽ tham gia đại bỉ kế tiếp.
Ngòi bút của y khựng lại.
Đồng tử cũng thấy:
"Tôn thượng, hiện tại tu vi của Sở sư huynh không có ưu thế đâu ạ."
Cho dù đồng tử có không hiểu, cũng biết những sư huynh trước đều kém Kết Đan một bước.
Đến cả tông mình cũng đều thế thì huống chi các tông môn khác, cậu ta có hơi kinh ngạc.
Chỉ cảm thấy mấy ngày nay tôn thượng và Sở sư huynh đều đang làm những chuyện ngoài dự đoán của mọi người.
Lấy tư chất và tính chăm chỉ của Sở sư huynh, nếu chờ đến hậu kỳ Trúc Cơ rồi tham gia lần đại bỉ kế tiếp, nhất định có thể đoạt ngôi đầu.
Hà tất gì phải tham gia lúc tu vi chưa đủ?
Cậu ta nhìn tôn thượng.
Liền thấy nhìn cái tên ấy trầm tư hồi lâu.
Lúc Ninh Tễ nhìn thấy tên Sở Tẫn Tiêu, trong nháy mắt nghĩ chắc là hắn nghe lọt tai mấy câu mấy ngày trước rồi.
Đầu ngón tay y khẽ dừng lại.
Trong đầu y hiện lên gương mặt quật cường của thiếu niên.
Ánh mắt khẽ rũ.
Lần đầu tiên Ninh Tễ nhìn Sở Tẫn Tiêu với cặp mắt khác.
Nếu là y, y cũng sẽ như thế.
Hành động tham gia đại bỉ lần của Sở Tẫn Tiêu, thật ra rất hợp ý y.
Lông mày Ninh Tễ khẽ giương, như thể cười một cái.
Tu chân vốn chính là nghịch thiên mà làm, bất kể thắng thua cũng không thể lùi bước.
Kiếm đạo, càng là như thế.
Đầu ngón tay y khẽ dừng lại, trong ánh mắt của đồng tử thêm tên của Sở Tẫn Tiêu vào.
Sau đó y đọc thiếp mời lần nữa, mới chậm rãi khép danh sách lại.
"Tôn thượng, đã trễ thế này rồi, ngài đi nghỉ ngơi đi ạ."
Đồng tử thấy y thu bút, lúc này mới thấp giọng nói.
Bên ngoài mưa nhỏ gió lạnh, thổi ánh nến chập chờn hai cái.
Trong phòng nháy mắt tối đen, ánh chớp chiếu sáng gỗ lê, rất lâu sau mới sáng lại.
Ninh Tễ đặt tay bên môi thấp giọng ho, khẽ gật đầu, giao thẻ tên cho đồng tử.
"Sáng sớm ngày mai cầm đến Cần Vụ đường."
Đôi tay đồng tử nhận lấy, đáp vâng.
Thấy bên ngoài mưa to gió lớn, mưa có xu hướng lớn thêm, cậu ta tiến lên một bước đóng cửa lại.
"Thôi, ngươi cũng đi nghỉ sớm đi."
Thấy cậu ta còn muốn bận rộn, Ninh Tễ thấp giọng nói.
"Vâng, tôn thượng." Tuy đồng tử lo tôn thượng thức khuya, nhưng nhìn y một cái, cũng chỉ có thể lui ra.
.......
Đêm đã khuya.
||||| Truyện đề cử: Bác Sĩ Nguy Hiểm |||||
Trên Giải Kiếm phong trừ tiếng mưa gió ra thì không còn bất kỳ tiếng động nào khác.
Đợi tiếng bước chân đồng tử xa dần, Ninh Tễ mới đứng dậy trở lại trong phòng.
Có lẽ là thân thể ngày càng kém.
Không biết vì sao, mấy ngày gần đây y luôn cảm thấy cơ thể có hơi mệt. Thậm chí cảm giác mệt mỏi còn dữ dội hơn lúc vết thương còn nghiêm trọng.
Chờ sau khi người đi rồi, cảm giác buồn ngủ ập đến.
Ninh Tễ trở lại thạch thất vốn là muốn nhắm mắt đả tọa, không biết vì sao không cách nào tập trung tinh thần được, thái dương bỗng thoáng có chút đau nhói.
Y khẽ cau mày, mở mắt ra. Không chú ý đến sau khi y mở mắt ra, một sợi hắc khí chợt biến mất từ đầu ngón tay y.
Sợi hắc khí đó giống hệt với con sơn tước đã tự bạo mà y gặp trên đỉnh núi.
Trên Tê Dược phong cách đó không xa.
Tô Phong Diễm thấy con sẻ đá mà mình đặt trên Dược đài di chuyển, là biết ngay Ninh Tễ đã trúng chiêu.
Hắc khí kia giống như đúc với hắc khí trên người gã.
Ấy đều là tử khí khiến người hóa quỷ trong Quỷ vực, chỉ dính một chút thôi cũng đủ nguy hiểm đến tính mạng.
Gã biết mình không có khả năng tiếp cận Ninh Tễ, nên mới để sơn tước bay đến Giải Kiếm phong.
Sau khi tiếp xúc với Ninh Tễ thì sẽ lặng lẽ tự bạo.
Dù y có cẩn thận đến đâu cũng sẽ dính quỷ khí.
Mà quả nhiên người nọ giống như dự đoán của gã.
Khuôn mặt trong lành thanh tú mỹ lệ nhu hòa đi đôi chút, dưới ánh nến dịu dàng nhìn sẻ đá.
Quỷ khí sẽ gợi ra tâm ma.
Không biết thân từng là kiếm tôn, Ninh Tễ có thể vượt qua cánh cửa này không đây?
Tô Phong Diễm từng gặp rất nhiều người.
Người không hạt bụi nhiễm cõi trần, kẻ thuần khiết sa đọa.
Kẻ tối cao ngã xuống bùn lầy.
Thế, Ninh Tễ thì sao?
Tâm tình gã sung sướng, đầu ngón tay khẽ vỗ về sơn tước.
Nhắm mắt lại cộng thông quỷ khí với sẻ đá, muốn xem một màn tuyệt đẹp này.
- - Gã muốn Ninh Tễ chết.
Lông mày Tô Phong Diễm khẽ nhíu lại.
Từ tử khí của sẻ đá nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Gã đã từng suy đoán rất nhiều, tâm ma của Ninh Tễ là cái gì?
Từ nơi cao nhất ngã xuống đám mây, hẳn là tràn ngập hận ý và bóng tối.
Nhưng ai ngờ lúc Tô Phong Diễm thông qua quỷ khí nhìn sang, lại là một khoảng hư vô.
Trời đất trống rỗng và trên Giải Kiếm phong không có thứ gì.
Chỉ có gió lạnh thổi ngược, và một khối đá Đạo.
Gã khẽ nhíu mày, theo đá Đạo nhìn sang, liền thấy được một chữ kiếm.
Ánh mắt mang theo ngờ vực, nháy mắt trong lòng bỗng xuất hiện một tia nguy cơ.
Ngay sau đó, liền thấy chữ "Kiếm" kia động đậy.
Không kịp lui về phía sau, đá Dạo kia chợt bắn ra một đường kiếm khí.
Trời đất trong tâm ma biến hóa, mây gió đột ngột thay đổi.
Trong chớp mắt, ngay khi gã chưa kịp phản ứng lại, một tia lạnh lẽo sắc bén đâm thẳng vào giữa lông mày gã.
Tô Phong Diễm nhanh chóng quyết định, nghiêng người tránh hàn quang.
Nhưng kiếm kia tựa như sinh ra hai mắt, kiếm khí xuyên mây, khiến gã không cách nào né tránh được.
Chỉ trong một trận chiến, Tô Phong Diễm đã bị chém giữa tim.
Một đường vết thương thật sâu hiện ra trước ngực.
Chậm thêm một chớp mắt nữa, gã sẽ bị đâm trúng tim.
Lượng lớn máu nhuộm đỏ thanh y.
Đầu ngón tay Tô Phong Diễm cứng đờ, giương mắt liền thấy kiếm tôn bạch y đeo mặt nạ quỷ đang cầm kiếm chỉ vào gã.
Ninh Tễ đã cảnh giác ngay từ khi cảm thấy cơ thể không ổn.
Lúc nhắm mắt bị kéo vào cảnh trong tâm ma, trong chớp mắt y nhớ tới con sơn tước mà mình cảm thấy kỳ lạ vào ngày ấy trên núi.
Một cái tên trong sách bỗng hiện lên trước mắt -- "Quỷ tước".
Nó có thể khơi gợi tâm ma, vật hút tinh huyết làm chết người của Quỷ vực.
Trong nguyên tác vật này đã từng xuất hiện một hai lần.
Đều là Tô Phong Diễm sử dụng khi hại người.
Nháy mắt Ninh Tễ hiểu là ai đã ra tay với mình, cau chặt mày lại.
Y trầm mặc hồi lâu, có lẽ đối phương cho rằng y sẽ không giết người đúng không?
Nếu đã thế, y đành thuận theo ý mình vậy.
Sau khi y tiến vào cảnh trong tâm ma, mới chậm rãi mở mắt ra.
Quỷ tước dựng nên từng chút tâm ma hư vô, Tô Phong Diễm che miệng vết thương lại, ngẩng đầu lên vừa định nói chuyện.
Lại thấy rõ ánh mắt của Ninh Tễ.
Người nọ nhàn nhạt nhìn gã, trong mắt không phải sát ý.
Mà là hờ hững.
- - Ánh mắt nhìn gã như dòi bọ bẩn thỉu bên lề đường, hờ hững liếc mắt một cái thôi cũng là dư thừa.
Tô Phong Diễm lui về phía sau một bước, ánh mắt tối sầm lại.
Gã bị thương nặng, gương mặt gầy gò tái nhợt suy yếu, dưới cơn đau tê dại, trong lòng đột nhiên nổi một trận lửa.
Sau khi phun ra một ngụm máu, gã nở nụ cười.
Ninh Tễ nhìn Tô Phong Diễm một cái thôi cũng cảm thấy ghê tởm, lúc này chỉ cau mày lạnh lùng nói:
"Ngươi thật sự cho rằng -- ta không dám giết ngươi?"
- -------------
Áaaaaaaaaaaaaaaaaaa, đỉnh quá tiên tôn ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiii

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.