Chuyển ngữ: Trầm Yên
..........................................................
Phản ứng đầu tiên của Thẩm Cố Dung chính là: "Mục Trích, ngươi bị trục xuất khỏi sư môn."
Có điều y nhanh chóng phát hiện nếu mỗi lần mình mất mặt đều trục xuất đệ tử khỏi sư môn, thì không chừng chẳng bao lâu nữa toàn bộ Ly Nhân Phong sẽ bị y trục xuất thành một ngọn núi vắng hoe vắng hoắt.
Thẩm Cố Dung hết hy vọng.
Ngay tại thời điểm y sắp thôi tự hỏi, cam chịu số phận, đại đồ đệ vẫn luôn bị y ghét bỏ bỗng nhiên đứng dậy, lạnh giọng với Mục Trích: "Làm càn! Tuổi còn nhỏ miệng đã đầy lời gian dối, là ai dạy ngươi nói như vậy?!"
Mục Trích cũng không bị hắn dọa, nhàn nhạt nói: "Y nói thế nào ta truyền đạt thế đấy, không thêm không bớt nửa chữ."
Ôn Lưu Băng lạnh lùng nhìn hắn, Ly Tác thấy thế vội vàng kéo Mục Trích ra sau mình, nhỏ giọng nói: "Sư huynh trước đừng giận, Thánh quân như thế này chắc chắn là bị Tuyết Mãn Trang làm ảnh hưởng đến thần trí, chỉ nói thôi sẽ không làm thật."
Toàn bộ Ly Nhân Phong đều biết Ôn Lưu Băng tuy bề ngoài lạnh lùng cường thế, trên thực tế lại rất dễ nói chuyện, còn bênh vực người nhà, vảy ngược duy nhất của hắn chính là tuyệt đối không được phép chửi bới Thẩm Phụng Tuyết trước mặt hắn, kể cả nửa câu cũng không được.
Khi Thẩm Phụng Tuyết nhặt được Ôn Lưu Băng, Ôn Lưu Băng vẫn còn là một đứa nhỏ choai choai.
Hắn mặc bộ quần áo đơn bạc, run bần bật nằm trên một khối băng trôi, hơi thở thoi thóp, Thẩm Phụng Tuyết xuất hiện như thiên thần hạ phàm, vẫy tay một cái hòa tan băng kia trong nháy mắt, đôi tay khớp xương rõ ràng vớt hắn từ trong nước ra, mềm mại nhẹ nhàng ôm vào lòng.
Khi đó Ôn Lưu Băng bị đông lạnh suýt hỏng hết ngũ giác, ngay cả hô hấp cũng mỏng manh tựa hồ sắp không thở nổi, nhưng không biết vì sao, hắn lại ngửi được hương đào như có như không trên người Thẩm Phụng Tuyết.
Không quan tâm mình sắp chết, đầu óc mơ màng không rõ ràng của Ôn Lưu Băng miên man suy nghĩ: "Thì ra tiên nhân cũng sẽ ăn quả đào sao?"
Tiên nhân mang hắn lên Ly Nhân Phong, chỉ dẫn hắn nhập đạo, giải thích nghi hoặc khi truyền đạo, tuy rằng tính tình lạnh nhạt, lại chưa từng bạc đãi Ôn Lưu Băng nửa phần.
Thẩm Phụng Tuyết có địa vị quá cao trong lòng Ôn Lưu Băng, nên hắn không chấp nhận được người khác nói Thẩm Phụng Tuyết nửa câu.
Thời điểm Ôn Lưu Băng mới gia nhập Tru Tà, Hề Cô Hành từng dặn dò hắn tuyệt đối không được tùy tiện trêu chọc thị phi.
Ôn Lưu Băng nhẹ giọng đồng ý.
Mấy ngày sau, bởi vì trong Tru Tà có người sau lưng nói Thẩm Phụng Tuyết một câu "Người mù luyến sủng", Ôn Lưu Băng trực tiếp bạo nộ, không màng mọi người khuyên can, trực tiếp phế bỏ kim đan của người nọ.
Đầu Hề Cô Hành trướng đau, vội vội vàng vàng dẫn Thẩm Phụng Tuyết đến thu dọn cục diện rối rắm.
Thẩm Phụng Tuyết an tĩnh nghe xong tiền căn hậu quả, vẻ mặt không có nửa phần dao động, tựa như câu "luyến sủng" nói hắn kia chỉ là gió thoảng qua tai.
Ôn Lưu Băng sợ hắn tức giận, quỳ trên mặt đất ngẩng đầu nhìn hắn, trên mặt còn vết máu chưa tan đi.
"Sư tôn, Tam Thủy biết sai."
Thẩm Phụng Tuyết nhìn xuống hắn, đột nhiên nói: "Sai ở nơi nào?"
Ôn Lưu Băng hoàn toàn không cảm thấy mình sai, trực tiếp bị hỏi đến nghẹn họng.
Thẩm Phụng Tuyết tiến lên một bước, từ trên cao nhìn xuống hắn, đôi mắt mông lung sau băng tiêu tựa như đóng băng thành lưu ly.
"Bọn họ nói con sai, con liền sai thật sao?"
Ôn Lưu Băng ngẩn ra.
Thẩm Phụng Tuyết không nhiều lời, chỉ để lại những lời này rồi xoay người rời đi, chừa lại bóng dáng cô độc lạnh lẽo của Ôn Lưu Băng.
Ôn Lưu Băng suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc mới hiểu rõ ý nghĩ câu nói kia của Thẩm Phụng Tuyết.
"Sư tôn nói ta không sai, ta chắc chắn không sai."
Chỉ bởi vì một câu nhẹ như gió này, tính tình Ôn Lưu Băng càng ngày càng xiêu vẹo, thế nên hiện tại mới trở thành một tên tính tình bảo thủ, khư khư cố chấp như vậy.
Mà bây giờ chú lùn cao chưa đến eo hắn cũng dám "chửi bới" Thẩm Phụng Tuyết như thế ngay trước mặt hắn, Ôn Lưu Băng quả thực phải dùng hết toàn bộ kiềm chế mới không ném văng Mục Trích ra.
Ôn Lưu Băng hít sâu một hơi, khắc chế sự bạo nộ trong lòng mình, lạnh lùng nói: "Sư tôn tính tình cô lãnh, sẽ không nói ra loại lời này, nhất định là do ngươi thêm mắm thêm muối."
Ly Tác: "......"
Thẩm Cố Dung: "......"
Ôn Lưu Băng nói xong mới phát hiện vẻ mặt phức tạp của Ly Tác và Mục Trích, lúc này mới nhận ra mình nói sai, hắn lập tức câm miệng.
Trên mặt Mục Trích lộ ra chút kinh ngạc: "Linh thú này là sư tôn thật sao?"
Thẩm Cố Dung đã hoàn toàn ném sạch mặt mũi, thiếu chút nữa rít gào, vẫy cánh chỉ vào Ôn Lưu Băng cả giận nói: "Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều!"
Mặt Ôn Lưu Băng xanh xao.
Ly Tác ở một bên cười trộm, cố kìm nén lại, ho khan một tiếng, giải vây cho Ôn Lưu Băng.
Hắn lời ít ý nhiều giải thích ngọn nguồn sự việc cho Mục Trích, dặn dò hắn: "Mục Trích, việc này rất trọng đại, tuyệt đối không thể tiết lộ cho người khác, Tinh Hà cũng không được."
Mục Trích giả bộ khiếp sợ một lát, mới nghe lời gật đầu.
Ly Tác thấy thế thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội kéo cánh tay Mục Trích hỏi: "Đệ thật sự nghe hiểu lời Thánh quân ư?"
Mục Trích tỏ vẻ không biết gì, nói đúng sự thật: "Đệ cũng không rõ."
Ly Tác lại tò mò hỏi: "Vừa rồi Thánh quân lại nói gì vậy?"
Mục Trích do dự nhìn Ôn Lưu Băng đang ôm cánh tay giận dỗi bên cạnh.
Ly Tác tò mò chết đi được, thúc giục hắn: "Không sao, cứ yên tâm nói thẳng."
Mục Trích: "Sư tôn nói: 'Ngươi được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều'."
Ôn Lưu Băng: "......"
Ôn Lưu Băng lạnh lùng nói: "Sư tôn không thể nào nói thế, chẳng lẽ ngươi ngứa mắt ta nên đang lấy việc công báo thù riêng?"
Mục Trích như nghẹn với hắn: "Nhưng sư tôn nói như vậy thật."
"Không có khả năng!"
"Ta tuyệt đối không nói dối nửa chữ."
"Tuyệt đối không có khả năng."
Ly Tác: "......"
Thẩm Cố Dung: "......"
Trẻ con cãi nhau à?
Ôn Lưu Băng bị nghẹn đến phun lửa, hắn bước nhanh tới trước mặt Thẩm Cố Dung, quỳ một gối xuống đất, trầm giọng nói: "Sư tôn, nếu hắn nói đúng, ngài hãy gật đầu."
Bản dịch thuộc sở hữu của Trầm Yên và được đăng tải duy nhất trên truyenyy.vip
Thẩm Cố Dung do dự một chút, phân vân xem có nên gật đầu hay không, bởi vì chính y cũng không xác định được Mục Trích là thật sự nghe hiểu lời mình nói, hay là đánh bậy đánh bạ đoán trúng.
Ôn Lưu Băng không tin tà đạo, Thẩm Cố Dung cũng không tin, Mục Trích chỉ là nhân loại bình thường, dù có ăn linh đan diệu dược vẫn tuyệt đối không thể nghe hiểu ngôn ngữ yêu tu.
Tự hỏi một hồi, Thẩm Cố Dung thử nói ra một câu:
"Xuẩn bổn trùng nhi, đáp sát trư." (Sâu bọ đần độn, trời sinh một đôi với heo)
Mục Trích: "......."
Mục Trích vô cùng khâm phục sư tôn của chính mình, mắng chửi người ta chưa bao giờ lặp một câu, từ nội dung đến góc độ đều xảo trá tai quái, không biết y làm thế nào mà nghiên cứu ra được.
Khóe môi Mục Trích giật giật, đúng sự thật chuyển lời: "Sư tôn nói 'Xuẩn bổn trùng nhi, đáp sát......' ưm....."
Hắn còn chưa nói xong, Thẩm Cố Dung liền xấu hổ đến nóng bừng người, dùng sức phi tới trên người Mục Trích, thẹn quá hóa giận cắt ngang lời hắn nói.
"Chíp chíp chíp!"
[ Đừng nói nữa đừng nói nữa! Ta tin con có thể nghe hiểu lời ta nói! Đồ nhi! Chừa lại cho sư tôn một con đường sống đi! ]
Mục Trích: "......"
Nhìn thấy hành động thừa nhận rõ ràng này của Thẩm Cố Dung, đôi mắt Ôn Lưu Băng trợn to.
"Đây..... Không thể nào!"
Ôn Lưu Băng như bị tổn thương nặng nề, cơ thể lảo đảo, không thể tin nổi mà nhìn Thẩm Cố Dung.
Thẩm Cố Dung không dám nhìn hắn, kiên quyết vùi mình vào lòng Mục Trích.
Đã mất mặt đến mức này, giờ cứu vớt hình tượng thế nào cũng vô dụng, cứ đơn giản như vậy đi.
"Dù sao ta là Thánh quân, bất kể ta nói gì làm gì cũng không ai dám can thiệp đến ta."
Ôn Lưu Băng lui về sau vài bước, ngẩn ngơ một hồi, mới u ám xoay người đi vào góc phòng, tâm như tro tàn nói: "Sư tôn vậy mà muốn trục xuất ta khỏi sư môn?"
Ly Tác: "......."
Ly Tác vội vàng chạy tới an ủi hắn: "Sư huynh ơi, sư huynh à, thần trí Thánh quân bị phượng hoàng ảnh hưởng, lời nói ra thật sự không đáng để bụng! Huynh không cần để trong lòng, chờ Thánh quân khôi phục hình người rồi......"
Ôn Lưu Băng hoàn toàn không nghe được Ly Tác đang nói gì, hắn quay mặt vào tường, lúng ta lúng túng nói: "Trục xuất ta khỏi sư môn, ra khỏi sư môn, sư môn, môn...."
Ly Tác: "......"
Xong rồi, Tam Thủy sư huynh hoàn toàn không nghe người khác nói chuyện.
Mục Trích dùng dăm ba câu đã đả kích Ôn Lưu Băng tự cao tự đại không ai bì nổi đến diện bích tư quá, trên mặt không hề biến sắc, hắn ôm Thẩm Cố Dung, khẽ gật đầu nói: "Mục Trích cáo từ trước."
Ly Tác vội vàng an ủi Ôn Lưu Băng, hàm hồ đáp một tiếng tùy hắn.
Mục Trích mang theo 'Chiến lợi phẩm' —— Sư tôn, thắng lợi trở về, thuận tiện mang theo cả Tuyết Mãn Trang đang co ro trong góc theo.
Trong phòng, Ngu Tinh Hà đã nằm ngủ thành hình chữ đại ( 大).
Mục Trích tiện tay ném Tuyết Mãn Trang vào trong chăn Ngu Tinh Hà, xoay người ôm Thẩm Cố Dung tới giường nệm bên cửa sổ.
Thẩm Cố Dung làm ổ trong lòng bàn tay hắn, thử mở miệng, ôm theo tia hy vọng cuối cùng hỏi: "Con thật sự có thể nghe hiểu lời ta nói?"
Mục Trích cúi đầu xuống, nhẹ giọng nói: "Vâng."
Thẩm Cố Dung: "......."
Ờm, thông suốt.
Thẩm Cố Dung gục đầu vào kẽ hở ngón tay Mục Trích, không còn chút mặt mũi nào gặp người.
Mục Trích không tiếp tục vuốt ve Thẩm Cố Dung như trước, ngay cả tư thế ôm y cũng cung cung kính kính.
Đại khái là không muốn Thẩm Cố Dung cảm thấy quá khó khăn, hắn chủ động giải vây: "Ly Tác sư huynh nói sư tôn bị linh lực Yêu tộc Tuyết Mãn Trang đồng hóa thành phượng hoàng, nhất định là tính tình không ổn trọng kia của Tuyết Mãn Trang đã làm ảnh hưởng đến sư tôn."
Một dúm lông trên đỉnh đầu Thẩm Cố Dung đột nhiên run run, giống như linh thú đang dựng tai nghe ngóng.
Mục Trích mạnh mẽ nhịn xuống xúc động muốn sờ đầu y, tiếp tục nói: "Lúc trước đệ tử không biết là sư tôn, đã mạo phạm nhiều đến ngài, xin sư tôn trách phạt."
Mục Trích nói đã cho Thẩm Cố Dung đủ mặt mũi, lông đuôi Thẩm Cố Dung dựng lên đung đưa, y rút đầu từ khe hở ngón tay Mục Trích ra, rụt rè dựa vào lòng bàn tay Mục Trích, mềm mại nói: "Chíp chíp."
[ Người không biết không có tội. ]
Mục Trích nhìn thấy y rõ ràng đang làm ra dáng vẻ cục lông tròn ngây thơ chất phác, sau khi bị vạch trần lại liều mạng diễn xuất hình tượng Thánh quân thanh lãnh, một sợi dây nơi đầu quả tim nhẹ nhàng bị kích thích.
"Không ổn." Mục Trích nghĩ thầm: "Còn muốn sờ nữa."
Nhưng suy nghĩ cũng chỉ là suy nghĩ, nếu hắn đã biết linh thú này là Thẩm Cố Dung mà còn dám giơ tay sờ, thì hắn dám chắc chắn sau khi khôi phục hình người, việc đầu tiên sư tôn làm chính là trục xuất hắn khỏi sư môn.
Mục Trích đành phải mạnh mẽ chịu đựng.
Đêm đã khuya, Thẩm Cố Dung hôm nay chịu sang chấn tâm lý hai lần, khiến cho cả thể xác lẫn tinh thần y đều mệt mỏi, đang định gối đầu ngủ một giấc, trong đầu đột nhiên hiện lên một sự kiện bị y quên đi.
Thủy quỷ!
Thẩm Cố Dung sợ tới mức giật mình, vừa rồi quá mất mặt, thế nhưng lại quên mất chuyện thủy quỷ.
Y vội vàng nói với Mục Trích đang cởi áo ngoài: "Từ từ trước đã! Đợi lát nữa có khả năng thủy quỷ kia sẽ đến, mang ta tới tìm sư huynh con trước."
Mục Trích sửng sốt: "Thủy quỷ?"
Thẩm Cố Dung gật gật đầu nhỏ.
Mục Trích: "Trên thuyền, đào đôi mắt con người?"
Thẩm Cố Dung sửng sốt, lúc này mới phản ứng kịp, trên thuyền của thủy quỷ không chỉ có riêng y, mà còn có Mục Trích và Tuyết Mãn Trang.
Tuyết Mãn Trang xuất hiện trên thuyền là bởi vì y bị linh lực Yêu tộc biến thành thân thể phượng hoàng.
Mà Mục Trích...... Vì sao cũng ở trên thuyền?
Thẩm Cố Dung nhìn hắn, không nhịn được rùng mình, cuối cùng cũng cảm thấy quả nhiên Thẩm Phụng Tuyết đối xử đặc biệt với đứa nhỏ này là có nguyên nhân.
Mục Trích thấy đôi mắt y trợn tròn, tựa hồ đã bị kinh hãi, chần chờ một lát:
"Sư tôn?"
Thẩm Cố Dung lập tức hoàn hồn, y gật gật đầu: "Ừ, đúng là cái đó."
Mục Trích ban đầu chỉ cho rằng đây là ác mộng, không nghĩ tới đúng là thủy quỷ thật.
Biết Thẩm Cố Dung sợ quỷ, Mục Trích đành phải đứng dậy mặc quần áo, ôm Thẩm Cố Dung đi tìm Ôn Lưu Băng.
Ôn Lưu Băng vẫn đang diện bích, Thẩm Cố Dung bởi vì dùng Tụ Linh Trận tẩm bổ, cơn đau nhói trên cánh tay biến mất, y bay từ trong tay Mục Trích ra, đậu lên vai Ôn Lưu Băng.
"Đồ nhi."
Mục Trích ở một bên thay y truyền lời.
Ôn Lưu Băng cả người u ám, nghiêng đầu liếc nhìn Thẩm Cố Dung một cái: "Sư tôn."
Thẩm Cố Dung chíp chíp chíp, Mục Trích lải nhải lẩm bẩm, nói ngắn gọn chuyện thủy quỷ kéo họ vào trong mộng.
Sau khi Ôn Lưu Băng nghe xong, lúc này mới có chút tinh thần, hắn cuối cùng cũng rời bỏ được góc tường, nói: "Động Đình có vô số thủy quỷ, con nào cũng làm nhiều việc ác, thủy quỷ kia không biết dùng biện pháp nào mà chạy thoát, một đường đi thẳng tới Phù Hiến Thành, tám chín phần chính là nhằm vào sư tôn."
Thẩm Cố Dung bay vào Tụ Linh Trận, tiếp tục tham lam hấp thụ linh lực, y muốn nằm hình chữ X hưởng thụ theo bản năng, nhưng lại bởi vì bại lộ thân phận, không thể không giả vờ làm một Thánh quân thanh lãnh, nỗ lực kéo căng khuôn mặt nhỏ, ra vẻ nghiêm nghị.
Nhưng một khi mở miệng, sự nghiêm nghị kia lập tức bị phá vỡ.
"Chíp, chíp chíp chíp!"
Mục Trích: "Thủy quỷ kia chỉ tìm người đối mặt với hắn ở mặt nước, sau đó kéo người vào trong mơ sao?"
Ôn Lưu Băng lắc đầu: "Không phải, hắn không kéo mọi người vào giấc mộng, mà kéo thần thức mọi người nhập vào kết giới của hắn."
Thẩm Cố Dung bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Chíp."
[ Hoàn toàn không hiểu. ]
Mục Trích đang muốn mở miệng, Thẩm Cố Dung kịp phản ứng, vội nói: "Không cần nói câu này với hắn."
Bấy giờ Mục Trích mới im miệng.
Ôn Lưu Băng có chút âm lãnh nhìn Thẩm Cố Dung dường như đang trò chuyện rất vui với Mục Trích, lại nghĩ đến bản thân mình ngay cả sư tôn đang nói gì cũng không hiểu, suýt nữa định xông đến đánh bay Mục Trích ra.
Ôn Lưu Băng một bên ghen ghét đến mắt xanh lè, một bên nói: "Trong kết giới kia, thủy quỷ đó là chủ nhân, hắn có thể tùy ý quyết định người đi hay ở."
Thẩm Cố Dung nhớ thủy quỷ kia chỉ dùng mái chèo gõ nhẹ mạn thuyền, y liền thoát khỏi kết giới, hình như đúng là như thế.
Tư vị bị người ta nắm giữ sống chết thật không dễ chịu, Thẩm Cố Dung không bao giờ muốn trải nghiệm lần thứ hai.
Thấy Thẩm Cố Dung yên lặng, Ôn Lưu Băng nói: "Có điều sư tôn không cần lo lắng, có con ở đây, thủy quỷ kia nhất định sẽ không kéo ngài vào kết giới nữa."
Thẩm Cố Dung nhìn hắn đầy nghi ngờ, chỉ "chíp" một nửa, Mục Trích một bên liền nhàn nhạt mở miệng.
"Khi nãy sư tôn bị kéo vào kết giới thủy quỷ, hình như đại sư huynh chỉ ở một bên."
Ôn Lưu Băng: "......"
Ôn Lưu Băng lạnh lùng nói: "Sư tôn còn chưa nói chuyện, nơi nào đến phiên ngươi mở miệng?"
Mục Trích: "Ta nói chính là sự thật."
Thấy hai người lại sắp làm ầm ĩ, Thẩm Cố Dung vội bay lên vẫy hai cánh: "Đừng làm ồn!"
Hai đồ đệ không đặt nhau vào mắt lúc này mới im miệng, nghiêng đầu không thèm nhìn đối phương nữa.
Ôn Lưu Băng luôn ghét việc bị người khác nghi ngờ năng lực, lần này trực tiếp bị Mục Trích khơi mào lòng hiếu thắng.
Bản dịch thuộc sở hữu của Trầm Yên và được đăng tải duy nhất trên truyenyy.vip
Hắn đóng cửa phòng lại, còn bố trí thêm một tầng kết giới, cuối cùng ngưng tụ một đạo linh lực thành sợi dây cột vào móng vuốt nhỏ của Thẩm Cố Dung.
Thẩm Cố Dung nghi hoặc nâng móng vuốt: "Làm gì vậy?"
Mục Trích nhíu mày nói: "Sư tôn và ta phải về nghỉ ngơi."
Ôn Lưu Băng một tay Thẩm Cố Dung một tay Mục Trích, một đưa một xách họ lên giường, bản thân thì ngồi cạnh bên đả tọa, hắn lạnh lùng nói: "Đợi ở đây, hai canh giờ nữa trời sẽ sáng. Nếu thủy quỷ lại đến, ta nhất định phải cho hắn một đi không trở lại."
Mục Trích và Thẩm Cố Dung liếc nhau.
Thẩm Cố Dung nói: "Vậy đợi ở đây một đêm đi."
Mục Trích lúc này mới thôi từ chối.
Màn đêm yên tĩnh, Mục Trích và Thẩm Cố Dung mệt mỏi cả ngày, cuối cùng cũng không chịu đựng nổi ngủ say trên giường.
Ôn Lưu Băng ngồi cách đó không xa, linh lực trên ngón tay nối liền với móng vuốt Thẩm Cố Dung đang phát ra ánh sáng mỏng manh.
Thẩm Cố Dung chỉ cảm thấy mình mơ mơ màng màng ngủ một giấc, lần nữa mở mắt ra đã nằm trên con thuyền kia.
Thẩm Cố Dung: "......"
A A A! Thế mà lại bị kéo vào nữa!
Không phải Ôn Lưu Băng nói với y sẽ không có chuyện gì sao?
Y tức giận không thôi, quay đầu lại thì thấy Ôn Lưu Băng ngồi ở đuôi thuyền, nhắm hờ mắt, còn đang chuyên tâm đả tọa.
Thẩm Cố Dung: "......"
Thẩm Cố Dung suýt nữa vỡ giọng, nghĩ thầm: "Tiểu phế vật! Củ cải rỗng ruột!"
Ôn Lưu Băng dường như cảm nhận được tầm mắt của Thẩm Cố Dung, thong thả mở mắt ra.
Vừa thấy Thẩm Cố Dung trong hình người, đồng tử Ôn Lưu Băng co rụt lại, lập tức đứng dậy hành lễ: "Bái kiến sư......"
Thuyền này quá bé, động tác hơi mạnh chút cũng có thể nghiêng, hắn chỉ nhích hai bước, toàn bộ thân thuyền đã lay động kịch liệt, suýt nữa hất Thẩm Cố Dung chân mềm tay run rơi xuống nước.
Dòng nước kia đen như mực, loáng thoáng còn có thấy thứ gì đó đang động đậy.
Nếu rơi vào đây không biết sẽ ra nông nỗi nào.
Thẩm Cố Dung lảo đảo hai cái, bổ nhào lên người Ôn Lưu Băng.
Ôn Lưu Băng lập tức đỡ lấy y.
Sau khi Thẩm Cố Dung đứng vững, mạnh mẽ nghẹn xuống một hơi, trên mặt là vẻ thanh lãnh quen thuộc, y lạnh lùng nói: "Đây là 'hết thảy không có việc gì' trong lời ngươi?"
Lúc này Ôn Lưu Băng mới buông tay, quan sát xung quanh, khẽ gật đầu, nói: "Vâng, không có việc gì, con biết làm thế nào để phá kết giới của thủy quỷ."
Thẩm Cố Dung nghi ngờ nói: "Thật sao?"
Ôn Lưu Băng: "Vâng."
Thẩm Cố Dung bấy giờ mới yên tâm.
Xem ra người thống lĩnh Tru Tà cũng không giống biểu hiện không đáng tin của hắn.
Dưới chân thuyền hơi lay động, Ôn Lưu Băng nhìn qua, chần chờ nói: "Nếu thuyền ổn định chút thì tốt rồi."
Thẩm Cố Dung biết chứng say tàu của hắn, cố gắng không động đậy để thuyền đứng yên.
Thủy quỷ còn chưa tới, không biết có phải đang đi đào mắt nơi nào khác không.
Một lát sau, cuối cùng thuyền cũng không nghiêng ngả nữa.
Ôn Lưu Băng rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng hơi này chưa thở xong, trên thuyền đột nhiên xuất hiện một bóng người, bởi vì trọng lượng tăng lên, toàn bộ thuyền nhỏ lại lần nữa lay động.
Sắc mặt Ôn Lưu Băng hơi trắng bệch.
Thẩm Cố Dung nhìn thấy Mục Trích vẻ mặt mờ mịt bị cuốn vào, nói với hắn: "Đừng lộn xộn."
Mục Trích rất nghe lời, gật đầu ngoan ngoãn không động đậy.
Thuyền vững vàng lại rất nhanh, nhưng trên mặt Ôn Lưu Băng rõ ràng đã sai sai, giống như tiếp theo trong nháy mắt hắn sẽ nôn ra.
Đúng lúc này, giọng nói của thủy quỷ cuối cùng cũng vang lên, mang theo hận ý đặc quánh, âm thanh tựa mang theo đao nhọn, từng tấc từng tấc đều hướng về nơi đầu quả tim.
"Thẩm Phụng Tuyết, ngươi lại tới rồi."
"Ta đợi ngươi lâu lắm."
"Đôi mắt dưới băng tiêu kia của ngươi, có phải tháo xuống cũng có thể thấy được mọi vật hay không?"
Xung quanh từng trận âm phong, Thẩm Cố Dung nghe như tiếng gọi hồn từ địa ngục, hít thật sâu một hơi, liều mạng vực dậy chính mình.
Có Ôn Lưu Băng ở đây, không phải sợ hãi.
Tiếp theo trong nháy mắt, Tuyết Mãn Trang xuất hiện trên con thuyền, trực tiếp ép thuyền chìm xuống, nước sông dơ bẩn đen như mực thoắt cái tràn vào.
Chiếc thuyền kia căn bản không gánh nổi trọng lượng bốn người, giống như đã tận hết sức mọn, ngay lập tức sẽ đứt đoạn.
Mà cùng lúc đó, Ôn Lưu Băng chiến lực mạnh nhất trên thuyền cuối cùng cũng chịu không nổi cảm giác lung lay sắp đổ dưới lòng bàn chân kia, che miệng nằm bên mạn thuyền phun ra.
Mục Trích: "......"
Thẩm Cố Dung: "......"