Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Có Độ Nguy Hiểm Cao

Chương 33: Hoa đăng hồi đường




Chuyển ngữ: Trầm Yên
...........................................................
Thẩm Cố Dung bị dọa đến hồn bay phách tán.
Trước kia y mất mặt hay hoảng sợ đến mức nào cũng chưa chật vật như vậy bao giờ, lần này không biết có phải bị tâm lý trẻ con ảnh hưởng, hay gặp phải ác quỷ sợ nhất trong tình huống chưa kịp chuẩn bị tâm lý hay không, y trực tiếp bị dọa đến hai mắt đỏ ửng, vài giọt nước mắt đọng trên lông mi mãi chưa rơi xuống.
Tố Tẩy Nghiên bị y dọa sợ, vội gọi: "Thập Nhất?"
Thẩm Cố Dung chưa hết kinh hồn, tiếng hét thảm thiết không thể kiểm soát kia khiến cổ họng y đau rát, che cổ khụ khụ một lúc lâu, nước mắt trên lông mi cuối cùng cũng rơi xuống.
Tố Tẩy Nghiên mềm mại dịu dàng vỗ vỗ sau lưng y, giúp y thuận khí, nhìn lướt qua băng tiêu trên mặt đất, cũng đoán được phần nào bên trong có gì, hắn thở dài một hơi, nhẹ giọng nói: "Không sợ không sợ, lần sau ta tới Nhàn Vân Thành sẽ xử lý hắn giúp đệ."
Trái tim Thẩm Cố Dung vẫn đập như trống liên hồi, đôi mắt ầng ậc nước, tan rã thất thần.
Tố Tẩy Nghiên an ủi y một lúc lâu, thấy hô hấp y cuối cùng cũng bình thường lại, liền đưa băng tiêu lúc trước cho y.
Thẩm Cố Dung bị dọa sợ, liều mạng lùi về sau không chịu đeo.
Tố Tẩy Nghiên: "Đây là băng tiêu lúc trước của đệ, không phải cái kia của Lục sư đệ."
Thẩm Cố Dung vẫn không chịu.
Tố Tẩy Nghiên thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của y trắng bệch, thật sự bị dọa khiếp vía, đau lòng vuốt ve mái tóc y: "Được rồi, mấy ngày nữa chúng ta lại đeo, được không?"
Thẩm Cố Dung gật gật đầu.
Tố Tẩy Nghiên ôm y lúc này hai chân đã nhũn ra trở về trên giường, nói: "Vậy đệ đừng lộn xộn, ta gọi Tam Thủy tới đây chăm sóc đệ."
Thẩm Cố Dung đang chui vào trong chăn, nghe vậy rầu rĩ nói: "Vâng."
Tố Tẩy Nghiên đi một lát, bên ngoài rốt cuộc cũng vang lên một loạt tiếng bước chân.
Thẩm Cố Dung xốc lên góc chăn nhìn thoáng qua, mới bất giác phát hiện trước mắt mình là một vùng sương trắng mông lung, hoàn toàn không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Sau khi người nọ vào phòng, thuần thục đi tới bên giường, tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm rãi.
Thẩm Cố Dung sửng sốt, Tam Thủy làm việc luôn theo phong cách sấm rền gió cuốn, khi đi đường hận không thể cho người ta cách mười dặm cũng có thể nghe được, lúc này sao tự nhiên lại sửa tính rồi?
Y đang miên man suy nghĩ, bên tai chợt vang lên tiếng của Mục Trích: "Sư tôn?"
Một bàn tay vươn tới, nhẹ nhàng xốc góc chăn trên đỉnh đầu y ra một chút, lộ ra khe hở giúp y hô hấp thông thuận, Mục Trích nhẹ giọng nói: "Tam Thủy sư huynh xuống núi rồi, sư bá gọi ta tới đây, sư tôn có việc gì cần phân phó sao?"
Thẩm Cố Dung do dự một lát, mới nhỏ giọng nói: "Không, không cần làm gì cả, con.....Con chỉ cần ngồi ở đây là được rồi."
Mục Trích không rõ lý do, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, lấy một chiếc ghế tới, ngồi xuống bên giường.
Thẩm Cố Dung chỉ để lộ ra nửa cái đầu nhỏ, hai mắt vô thần nhìn hắn, giống như sợ hắn sẽ chạy.
Bình thường đôi mắt của một đứa trẻ bốn tuổi luôn trong veo sáng ngời, nhưng đôi mắt mông lung của Thẩm Cố Dung lại phảng phất như phủ kín một tầng tro bụi, khi nhìn chằm chằm vào hư không, đôi mắt ấy không có lấy một tia sáng.
Mục Trích trước kia cũng từng vài lần trông thấy dáng vẻ lúc không đeo băng tiêu của Thẩm Cố Dung, nhưng bởi vì khí thế của y có tính áp bách quá cao, người ta hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào hai mắt y.
Lúc này lá gan của Mục Trích lớn hơn chút, mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Thẩm Cố Dung.
Đôi mắt Thẩm Cố Dung hẹp dài, bởi vì vừa rồi bị kinh hách nên viền mắt vẫn còn ửng đỏ chưa tan hết, đôi mắt không tiêu cự sợ hãi nhìn chằm chằm vào hư không, càng mang theo vẻ đáng thương bất lực.
Mục Trích nghĩ thầm, sư tôn linh lực ngập trời, sao vẫn có người có thể làm tổn thương đến đôi mắt y? Mà dù có bị thương, Lục sư bá ở Nhàn Vân Thành chắc hẳn cũng phải có vô số phương pháp chữa khỏi cho y mới đúng.
Thẩm Cố Dung vốn còn gắng gượng mở to mắt nhìn Mục Trích, dù rằng trước mắt chỉ có một khối màu hơi động đậy, thì y vẫn có thể miễn cưỡng tìm được chút cảm giác an toàn.
Y nhìn một lúc liền không chịu đựng nổi, mơ màng sắp ngủ, nhưng mỗi khi nhắm mắt, trước mặt y lại hiện lên cảnh tượng vô số ác quỷ rít gào dữ tợn, khiến y sợ tới mức lập tức mở to hai mắt, không dám ngủ tiếp.
Mục Trích nhìn hồi lâu, không hiểu sao có chút đau lòng, y dịch ghế lại gần giường chút nữa, thổi phồng lá gan, vươn bàn tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay nhỏ trong tay Thẩm Cố Dung.
Thẩm Cố Dung mờ mịt nhìn y.
Mục Trích nhẹ giọng nói: "Con ở đây trông cho sư tôn."
Không biết vì sao, chỉ là nắm chặt tay của một đứa trẻ mới sáu tuổi, Thẩm Cố Dung vẫn có thể cảm thấy không còn sợ hãi nữa.
Thẩm Cố Dung nắm chặt tay hắn, vùi nửa khuôn mặt vào trong chăn, nhẹ nhàng nói: "Ừm."
Lúc này y lần nữa nhắm mắt lại, trước mắt không còn tiếp tục xuất hiện ác quỷ rít gào kia nữa.
Thẩm Cố Dung ngủ cả buổi, khi tỉnh lại bên ngoài trời đã tối.
Trong phòng vẫn chưa đốt đèn, nhưng bàn tay kia vẫn nắm chặt tay y như cũ, giống như vĩnh viễn sẽ không buông tay.
Thẩm Cố Dung mơ mơ màng màng bò dậy, bọc chăn quanh mình, theo bản năng sờ soạng hai cái.
Mục Trích đang nhắm mắt tu luyện bên cạnh, Thẩm Cố Dung vừa hơi cử động hắn liền mở mắt ra, lấy ra băng tiêu đã xếp gọn gàng gần đó nhét vào trong tay Thẩm Cố Dung: "Sư tôn, băng tiêu."
Thẩm Cố Dung vẫn chưa tỉnh táo, cầm băng tiêu định đeo lên mắt, khi sắp cột chắc rồi y chợt có phản ứng, lập tức ném băng tiêu ra ngoài.
Mục Trích nhặt băng tiêu về: "Sư tôn?"
Thẩm Cố Dung xoa xoa ngực, mặt mày xanh xao: "Không đeo......"
Mục Trích đành phải nói: "Được, không đeo."
Thẩm Cố Dung chững lại một lúc, liếc thấy bên ngoài tối đen, hỏi: "Hiện tại là giờ nào?"
"Giờ Tuất ba khắc." (19h45)
Thẩm Cố Dung hơi sửng sốt, y ngủ một mạch bốn canh giờ liền?
Cảm giác được tay Mục Trích vẫn nhẹ nhàng nắm lấy tay mình như cũ, Thẩm Cố Dung có chút xấu hổ, khi y ngủ vẫn luôn nắm tay người ta sao?
Y ho khan một tiếng, buông tay nhỏ của Mục Trích ra, nhỏ giọng nói: "Con...... Con trở về nghỉ ngơi đi."
Mục Trích lại lắc đầu: "Sư bá nói sư tôn không đeo băng tiêu thì không rời người được, ta ở đây chăm sóc cho ngài."
Thẩm Cố Dung vẫn rất xấu hổ.
Tuy rằng từ nhỏ y đã được hạ nhân hầu hạ mà lớn lên, nhưng y chưa từng được đứa bé nhỏ tuổi như vậy chăm sóc bao giờ, điều này khiến y có cảm giác như đang ngược đãi trẻ nhỏ.
Thẩm Cố Dung bảo hắn đi, Mục Trích vẫn không đi.
Cuối cùng hết cách, Thẩm Cố Dung không thể để Mục Trích tiếp tục ngồi trên ghế lạnh canh chừng cho mình, liền vỗ vỗ giường nói: "Nào, lên đây."
Mục Trích ngồi lâu đã hơi tê chân, nghe vậy sửng sốt, hiếm khi ngây dại: "Gì ạ?"
Thẩm Cố Dung hôm nay bị dọa hãi hùng, vốn dĩ cũng không muốn để Mục Trích đi, nhưng y lại không thể để một đứa trẻ sáu tuổi vì canh chừng bên y mà ngồi trên ghế lạnh cả đêm, nếu không ngày mai toàn bộ Ly Nhân Phong lại xuất hiện lời đồn Thẩm Phụng Tuyết ngược đãi Mục Trích.
"Lên trên giường đi." Thẩm Cố Dung lặp lại lời nói.
Mục Trích sửng sốt một lúc, mới mơ mơ màng màng cởi áo ngoài và giày, bị Thẩm Cố Dung túm tay kéo lên giường.
Thẩm Cố Dung từ nhỏ đã sợ lạnh, trước mười tuổi y thường xuyên nửa đêm chạy tới leo lên giường huynh trưởng sưởi ấm, huynh trưởng y là một người đọc sách, tính tình ôn hòa, bất kể có bị y quậy thế nào cũng đều không tức giận, còn nhét đôi chân nhỏ lạnh lẽo của y vào trong lồng ngực mình, ủ ấm cho y.
Mãi tới khi Thẩm Cố Dung mười hai tuổi, huynh trưởng y thành thân, cưới một kiều thê xinh đẹp như hoa, từ đó Thẩm Cố Dung liền không còn mặt mũi đi tìm huynh trưởng y sưởi ấm nữa.
Trên người Mục Trích ấm áp nóng bỏng, sau khi Thẩm Cố Dung kéo hắn vào trong chăn, liền không khống chế được bản thân mà dán lên người hắn.
Mục Trích khôi phục tinh thần, vẻ mặt trở nên xấu hổ, muốn đẩy y ra lại không động tay được, chỉ có thể khô khan nói: "Sư, sư tôn......"
Tiểu sư tôn nho nhỏ một đoàn, cả người dựa sát vào Mục Trích vốn đã nằm không tốn diện tích là bao.
Từ sau khi Thẩm Cố Dung xuyên vào thế giới này, mỗi ngày khi ngủ tay chân đều lạnh lẽo, đây vẫn là lần đầu tiên ấm như vậy, y thoải mái thở dài một hơi, thanh âm mang chút giọng mũi lười biếng: "Hử?"
Mục Trích nhỏ giọng: "Ngài nằm gần ta quá."
Thẩm Cố Dung mở mắt, nhìn hắn đầy mờ mịt: "Nhưng mà ta lạnh."
Mục Trích: "......."
Mục Trích còn có thể nói được gì đây, chỉ đành đáp: "Vâng, được ạ."
Thẩm Cố Dung lại lần nữa dán lên, gương mặt nhẹ nhàng cọ cọ lòng bàn tay Mục Trích, như thú nhỏ làm nũng.
Mục Trích bị y cọ đến cả người cứng đờ.
Thẩm Cố Dung hoàn toàn không có tính tự giác, dựa vào một chiếc túi sưởi ấm áp, không lâu sau liền thoải mái tiến vào mộng đẹp.
Không biết có phải vì được nằm trong sự ấm áp hay không, lần này Thẩm Cố Dung mơ thấy một giấc mơ đẹp.
Trong mơ, y dạy dỗ Mục Trích trở thành một đại năng đắc đạo, Ngu Tinh Hà cũng không lầm đường lạc lối bị ma tu đoạt xá, Thẩm Phụng Tuyết nói lời cảm tạ y, cuối cùng đưa y trở về nhà.
Trong nhà, hết thảy vẫn như cũ.
Vào Tết Hoa Đăng, y nắm tay muội muội thỏa thích vui chơi trên đường phố Hồi Đường Thành, còn mua hai ngọn hoa đăng cho huynh trưởng và tẩu tẩu đang có thai không thể ra ngoài.
Tiên sinh một thân thanh sam tay áo rộng, cầm sáo trúc trong tay, ngồi bên bờ sông thả hoa đăng ở Hồi Đường Thành thổi sáo.
Đèn đuốc sáng trưng, góc nghiêng của sư tôn như ngọc tạc.
Hắn thổi xong một khúc, những thiếu nữ thả hoa đăng xung quanh đỏ bừng mặt, lặng lẽ hét chói tai.
Thẩm Cố Dung nắm tay muội muội bước nhanh qua, tiên sinh hơi nghiêng đầu, cười với y: "Cố Dung."
Thẩm Cố Dung cười híp cả mắt, nói: "Tiên sinh dạy con thổi sáo nha."
Trên mặt tiên sinh thoáng cứng đờ, dường như đang nhớ lại chuyện cũ nghĩ mà sợ, hắn ho khan một tiếng, dịu dàng nói: "Học sáo trúc không phải trong một sớm một chiều, Cố Dung cần kiên nhẫn hơn mới học được."
Thẩm Cố Dung tiến đến sát gần, thì thầm với tiên sinh: "Mỗi lần tiên sinh thổi sáo trúc, những cô nương đó đều ngắm người. Con cũng muốn các cô nương ngắm mình."
Tiên sinh sửng sốt, tiện đà bật cười.
Thẩm Cố Dung bị hắn cười đến đỏ mặt, nhỏ giọng nói thầm: "Con nói thật đó."
Tiên sinh cười nói: "Cố Dung."
Thẩm Cố Dung hơi ngẩng đầu: "Dạ?"
Tiên sinh quay lưng về phía ánh đèn trải khắp sông, đôi mắt khép lại, nhẹ giọng nói: "Hôm nay con chép xong sách chưa?"
Thẩm Cố Dung "A" một tiếng, hai mắt nhắm chặt, thái dương đổ đầy mồ hôi.
Bắt đầu là mộng đẹp, kết cục lại là ác mộng.
Mục Trích bị động tác của y làm cho bừng tỉnh, mở mắt nương theo ánh trăng sáng tỏ mà nhìn, lúc này mới phát hiện cả người Thẩm Cố Dung đã chui vào trong lòng hắn.
Mục Trích: "......."
Cơ thể nho nhỏ của Thẩm Cố Dung cuộn tròn thành một đoàn, đầu gối co lại đụng vào bụng Mục Trích, cưỡng chế sưởi ấm, mà khuôn mặt nhỏ nhắn thì dựa sát cổ Mục Trích, tay vòng qua ôm cổ hắn, có lẽ do gặp ác mộng nên hai tay y chợt dùng lực, suýt nữa siết chặt Mục Trích đến mức không thở nổi.
Mục Trích định cẩn thận kéo tay y ra, nhưng vừa nhúc nhích Thẩm Cố Dung liền khẽ nức nở nói mê, khiến Mục Trích hoàn toàn không dám dùng sức.
Cuối cùng, Mục Trích chỉ có thể nhè nhẹ vỗ lưng Thẩm Cố Dung, trấn an y thả lỏng người, lúc này mới khó khăn thở hổn hển một hơi.
Thẩm Cố Dung ôm chặt hắn, nhỏ giọng nói mê: "Tiên sinh..... Tiên sinh, con không chép sách."
Mục Trích: "......"
Hắn thật sự rất muốn biết tiên sinh của sư tôn hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào, mà đã bao nhiêu năm trôi qua rồi sư tôn hắn vẫn còn bóng ma với việc tiên sinh phạt y chép sách, đến nằm mơ cũng có thể mơ thấy.
Thẩm Cố Dung còn đang nũng nịu cầu xin không chép sách, Mục Trích thở dài, đành phải vỗ về tấm lưng y, nhẹ giọng nói: "Được, hôm nay không chép sách, đi ngủ thôi."
Thẩm Cố Dung cau mày, dường như đang tự hỏi tính chân thực của những lời này:
"Tiên sinh?"
Mục Trích sợ tiểu sư tôn của hắn đột nhiên tỉnh, ra vẻ trấn định: "Ừ."
Cũng may Thẩm Cố Dung không suy nghĩ sâu xa, chờ được câu trả lời lập tức ngoan ngoãn ngủ, không lâu sau hô hấp liền vững vàng.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Cố Dung bị tiếng chuông sớm đánh thức, hai mắt mông lung mờ mịt tìm kiếm, mới phát hiện trên giường đã không còn ai.
Thời gian này hẳn Mục Trích đang học lớp sớm.
Thẩm Cố Dung không muốn đeo băng tiêu, lại không muốn vừa đi vừa sờ soạng như người mù, liền yên tâm thoải mái tiếp tục ngủ nướng, ngủ đến say mê.
Chờ tới khi Mục Trích tan lớp sớm trở về, vừa lúc nhìn thấy tiểu sư tôn đang tự biên tự diễn:
"Thiếu gia, rời giường."
"Hôm nay không đi học, không dậy nổi, không dậy nổi."
"Dậy đi."
"Không dậy nổi."
"......."
Cứ thể lặp đi lặp lại, không biết đã náo loạn bao lâu.
Mục Trích: "......."
Cũng may Mục Trích đã học xong cách làm thế nào để che giấu hoàn hảo ý cười của mình trong tình huống sư tôn trở nên ngốc nghếch, hắn ho khan một tiếng, gõ gõ cánh cửa rộng mở: "Sư tôn."
Thẩm Cố Dung: "......."
Thẩm Cố Dung hoàn toàn tỉnh táo, vội ngồi dậy: "Vào đi."
Mục Trích nhấc chân tiến vào.
Thẩm Cố Dung không biết vừa rồi Mục Trích nghe được bao nhiêu, y hơi thẹn thùng, chân nhỏ duỗi ra lại co vào, hận không thể đào ra một cái động từ ga trải giường.
Mục Trích giả bộ không nghe thấy, cầm khăn đi tới bên giường nói: "Sư tôn lau mặt trước."
Thẩm Cố Dung xấu hổ không thôi, sờ soạng nhận lấy, lau lung tung rồi lại trả về.
Mục Trích ngồi ở bên giường, thấp giọng nói: "Sư tôn, mạo phạm."
Thẩm Cố Dung có chút nghi hoặc, lại mạo phạm cái gì?
Y đang nghĩ ngợi, chợt cảm giác Mục Trích cầm chiếc khăn ấm nhẹ nhàng lau khóe mắt y, hình như đang lau nước mắt ngày hôm qua.
Thẩm Cố Dung: "......"
[ Để ta đi chết đi! ]
Mục Trích suýt nữa cười thành tiếng.
Hắn lau xong thì lấy một bộ xiêm y màu đỏ tươi tới, muốn mặc cho Thẩm Cố Dung.
Mặt Thẩm Cố Dung rốt cuộc cũng không dày đến vậy, y đẩy tay Mục Trích ra, xấu hổ nói: "Đưa ta..... Băng tiêu đi."
Mục Trích dường như hơi thất vọng, nhưng vẫn lấy băng tiêu xếp gọn gàng một bên tới, nhẹ tay nhẹ chân đeo lên mắt cho tiểu sư tôn của hắn.
Tầm mắt rõ ràng rồi, Thẩm Cố Dung cũng bất chấp sự sợ hãi ngày hôm qua, y khụ một tiếng, nỗ lực tìm về uy nghiêm của sư tôn, nói: "Con ra ngoài đi, ta tự mình thay đồ."
Mục Trích gật đầu thưa vâng, xoay người đi ra ngoài.
Cửa đóng lại, Thẩm Cố Dung lập tức nhào lên giường, dang tay nằm hình chữ đại (大), mặt mũi đỏ phừng phừng lăn qua lộn lại.
[ Ngươi đúng là tên ngốc mà! ]
[ Nếu một ngày nào đó ngươi chết, chắc chắn chính là mất mặt mà chết! ]
Mục Trích ngoài cửa nghe được rõ ràng: "......"
Phụt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.