Chuyển ngữ: Trầm Yên
..........................................................
Thẩm Cố Dung bị dọa đến mức linh lực mất kiểm soát, trực tiếp đánh sụp phòng ở của mình.
Cuối cùng y không còn cách nào khác, đành phải để Mục Trích đỡ mình tới thiên viện.
Chờ tới khi Hề Cô Hành biết tin, Thẩm Cố Dung đã thoải mái dễ chịu làm ổ trong phòng đồ đệ, đang chuẩn bị lên giường đi ngủ.
Y cởi giày, lần thứ tư hỏi Mục Trích: "Con thật sự không định nghỉ ngơi?"
Mục Trích đang nhìn ra ngoài cửa sổ, sang xuân rồi nhưng gió đêm vẫn rất lạnh, hắn quay đầu lại nói: "Vâng."
Tu sĩ rất ít khi ngủ, khi về đêm thường xuyên đả tọa suy tưởng, Mục Trích chưa từng gặp qua ai giống sư tôn hắn, làm việc và nghỉ ngơi không khác gì phàm nhân.
Mục Trích đi tới, thấy Thẩm Cố Dung một thân hồng y, hai mắt mờ sương mông lung, không hề đề phòng mà ngồi trên giường hắn, lúc này đang cau mày cởi đai lưng.
Không biết có phải hồng y kia quá mức chói mắt hay không, Mục Trích vậy mà không dám nhìn thẳng y.
Mục Trích đờ người đứng một lúc, mới hít sâu một hơi chỉnh đốn tốt cảm xúc, lại gần giường, giơ tay nhẹ nhàng vén lên mái tóc bạc xõa ở mép giường.
Tóc Thẩm Cố Dung vẫn ướt sũng như cũ, lọn tóc còn đang nhỏ nước.
Thẩm Cố Dung cảm giác tóc bị nhấc lên, da đầu hơi tê dại, y hơi né tránh, hỏi: "Sao vậy?"
Mục Trích nói: "Tóc sư tôn còn ướt."
Thẩm Cố Dung "À" một tiếng, đang định giơ tay làm khô tóc, liền nghe Mục Trích nói: "Đệ tử sấy giúp ngài."
Thẩm Cố Dung mừng rỡ vì không cần tự ra tay, khẽ nghiêng người, quay nửa lưng về phía Mục Trích, để đồ đệ giúp y.
[ Có đồ đệ thật tốt. ] Thẩm Cố Dung vui mừng suy nghĩ trong lòng: [ Sau này ta cũng muốn thu mấy đứa nữa, tốt nhất là có tiểu cô nương. ]
Mục Trích: "......"
Mục Trích nghe nửa câu đầu còn thấy vui mừng, nhưng khi nghe được đoạn sau, không biết vì sao trong lòng đột nhiên lộp bộp, có chút chua xót khó hiểu.
Hắn giống như đã hiểu rõ vì sao khi còn nhỏ lần nào Ngu Tinh Hà cũng muốn tranh sủng với hắn.
Mục Trích dùng linh lực sấy khô từng lọn tóc của Thẩm Cố Dung, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nốt ruồi đỏ tươi như ẩn như hiện sau gáy y, hơi thất thần.
Chờ tới khi hắn hồi thần lại, năm ngón tay hắn đã luồn vào tận chân tóc bạc của Thẩm Cố Dung, đang vuốt xuống từng chút.
Thẩm Cố Dung bị sờ đến da đầu tê dại, nhưng lại hiểu lầm rằng làm khô tóc cần trải qua bước này, đành phải mạnh mẽ chịu đựng, không lâu sau cả người đều nhũn ra, bả vai hơi phát run.
Tay Mục Trích run lên, nhanh chóng rụt cái tay đại nghịch bất đạo kia về.
Lúc này Thẩm Cố Dung mới hơi nghiêng đầu, vài lọn tóc rối rơi xuống trên trán, khóe mắt y có chút ướt át, trên lông mi đọng một giọt nước, nói mang theo chút giọng mũi: "Xong rồi?"
Mục Trích: "......."
Mục Trích lại lần nữa hiểu rõ, vì sao Chưởng giáo luôn ra lệnh cưỡng chế không cho Thẩm Cố Dung làm nũng, nếu không ai cũng không chống đỡ được.
Mục Trích cúi đầu, giọng nói có chút khàn khàn: "Xong rồi ạ."
Thẩm Cố Dung cũng không nhận ra sự khác thường của Mục Trích, tiện tay vén tóc sang một bên, quay đầu lại nhàn nhạt nói: "Đa tạ."
Mục Trích nói: "Đây là điều đệ tử nên làm."
Thẩm Cố Dung ho khan một tiếng, nhỏ giọng nói: "Không thì con giúp ta tháo đai lưng nữa nhé?"
Mục Trích: "......"
Không có băng tiêu, Thẩm Cố Dung hoàn toàn chính là một người mù, vừa rồi gỡ loạn đai lưng, không những không cởi được, mà còn kéo vạt áo thành một mớ hỗn loạn, trực tiếp vò rối tung dải lụa đỏ kia, hoàn toàn không tháo ra được.
Mục Trích cúi đầu nhìn thoáng qua, nghĩ thầm sư tôn hắn cũng quá tài rồi, có thể thắt mấy dải lụa đỏ này rườm rà hỗn loạn hơn cả pháp trận của Tố Tẩy Nghiên.
Giọng Thẩm Cố Dung nghe thế nào cũng giống chột dạ, Mục Trích nhất thời mềm lòng, liền gật đầu nói được.
Mục Trích đang khom lưng mân mê bên hông Thẩm Cố Dung, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Khi hai người còn chưa kịp phản ứng, Hề Cô Hành đã một chân đá văng cửa, đằng đằng sát khí xách kiếm đi vào, lạnh lùng nói: "Thẩm Thập Nhất, xảy ra chuyện gì?"
Thẩm Cố Dung bị dọa đến giật thót.
Hề Cô Hành vừa dứt lời, tầm mắt liền dừng lại ở Thẩm Cố Dung y phục không chỉnh tề trên giường, cùng Mục Trích đang quỳ một gối cạnh giường, không biết đang đùa nghịch gì đó ở bên hông Thẩm Cố Dung.
Hề Cô Hành: "......"
Thẩm Cố Dung không biết tư thế của hai người khiến người ta hiểu lầm, nghe câu này liền nghi hoặc hỏi: "Cái gì cơ? Sao vậy?"
Hề Cô Hành cầm Đoản Cảnh Kiếm trong tay, vốn định chém chết tặc tử dám lẻn vào mạo phạm Thẩm Thánh quân, hiện tại xem tình hình này, Đoản Cảnh Kiếm của hắn có khả năng sẽ cắm lên người Mục Trích.
Mục Trích nghe tiếng, tạm thời từ bỏ việc gỡ đai lưng loạn thành một mớ kia của Thẩm Cố Dung, đứng dậy đi tới hành lễ với Hề Cô Hành.
"Chưởng giáo."
Tầm mắt của Hề Cô Hành lướt qua cái thứ nhìn chẳng giống đai lưng trên eo Thẩm Cố Dung, hơi hiểu rõ.
Có điều cũng đúng, Mục Trích luôn theo khuôn phép cũ, loại chuyện mạo phạm sư tôn đại nghịch bất đạo này Ngu Tinh Hà có thể sẽ làm, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không làm.
Hề Cô Hành yên lặng thở phào nhẹ nhõm một hơi, thu kiếm lại, không kiên nhẫn nói: "Sao Phiếm Giáng Cư lại sụp? Bây giờ một đám người đang tụ tập ở đó xem kịch vui kia kìa."
Thẩm Cố Dung "Khụ" một tiếng, khó lòng nói ra chuyện mình bị lệ quỷ trong băng tiêu dọa, chỉ có thể ậm ờ nói: "Không có gì, tiện tay thử linh lực thôi."
Hề Cô Hành nhíu mày: "Ta đã gọi người tu sửa giúp đệ, đêm nay đệ......."
Mục Trích ở một bên cung kính nói: "Sư tôn sẽ ở thiên viện ạ."
Thẩm Cố Dung gật đầu: "Đúng vậy."
Hề Cô Hành tiến lên trực tiếp kéo y từ trên giường xuống, tức giận nói: "Đường đường là Thánh quân, ở chỗ của đệ tử thì còn ra thể thống gì? Đi, tới chỗ ta."
Thẩm Cố Dung: "Nhưng mà ta......"
[ Ta ngay cả y phục cũng cởi rồi, huynh còn kéo ta xuống bắt đi sang nơi khác, Hề Chưởng giáo huynh vẫn còn là người sao? ]
Mục Trích: "......."
Hề Cô Hành lười nói lời vô nghĩa với y: "Bớt nói nhảm, xỏ giày, đi."
Thẩm Cố Dung hết cách, đành phải xỏ giày vào, bị Hề Cô Hành thô bạo đỡ đi.
Băng tiêu cũ vẫn quấn trên cổ tay Thẩm Cố Dung, Hề Cô Hành hoàn toàn không hiểu được cách chăm sóc người ta, bắt Thẩm Cố Dung túm tay áo hắn đi tới Trường Doanh Sơn, hắn liếc qua băng tiêu rũ xuống trong tay áo đỏ rộng, nhướng mày nói: "Đệ lại bị băng tiêu của lão lục dọa rồi?"
Mười năm trước Thẩm Cố Dung từng gặp phải việc tương tự, Hề Cô Hành vừa liếc qua liền biết đã xảy ra chuyện gì.
Thẩm Cố Dung thất tha thất thểu đi theo, oán trách nói: "Huynh đừng đi nhanh như vậy, ta không theo kịp."
Hề Cô Hành xem kịch vui: "Vậy đệ dùng băng tiêu đi."
Thẩm Cố Dung có bóng ma tâm lý, dù có chờ thêm nửa ngày, y vẫn sống chết không muốn đeo, đành phải khập khiễng đi về phía trước.
Đi được nửa đường, Thẩm Cố Dung mới chợt nhớ ra điều gì: "Tuyết Mãn Trang đi đâu rồi?"
Hề Cô Hành cười nhạo: "Không lâu sau khi đệ bế quan, Yêu tộc liền phái người tới đem hắn về, nghe nói mấy năm trước hắn lại hóa hình lần nữa, Đại hội Xiển Vi lần này hắn hẳn là cũng theo tới."
Nghe đến hóa thành hình người, Thẩm Cố Dung nhớ tới trước kia linh lực của Tuyết Mãn Trang gây ra cho mình bao nhiêu tội, mày cũng nhíu lại.
"Mấy năm nay Yêu chủ vẫn luôn chờ đệ xuất quan, muốn đệ gỡ bỏ khế ước chủ tớ trên người con của hắn." Hề Cô Hành nói: "Giải khế ước tuy rằng khó khăn, nhưng Yêu chủ chắc chắn rằng sẽ có biện pháp khác, đến lúc đó đệ không cần nhiều lời, chỉ cần giải khế ước xong là được, miễn phải dính líu mập mờ đến Yêu tộc."
Thẩm Cố Dung gật đầu.
Hề Cô Hành dẫn Thẩm Cố Dung tới trúc xá bên trong Trường Doanh Sơn của mình, dặn dò: "Mục Trích và Ngu Tinh Hà đã nhập đạo từ lâu, đệ cũng đã xuất quan, sáng mai hãy kết đệ tử khế đi."
Thẩm Cố Dung cảm thấy đệ tử khế này hẳn là khác với loại khế ước yêu tu nhận chủ của Tuyết Mãn Trang, hàm hồ đáp một tiếng, dự định lát nữa trở về lục xem ký ức của Thẩm Phụng Tuyết.
Hề Cô Hành nói: "Vậy đệ nghỉ ngơi ở đây đi."
"Thế huynh đi đâu?"
"Đại hội Xiển Vi có quá nhiều việc cần phải lo, ta làm gì có thời gian rảnh rỗi." Hề Cô Hành nhìn y bằng vẻ mặt ghét bỏ: "Đệ cho rằng ai cũng có thể giống đệ, đóng vai một tên ngốc bị mù, cái gì cũng không cần làm sao?"
Thẩm Cố Dung: "......"
Ngươi cút đi.
Hề Cô Hành cút.
Trúc xá của Hề Cô Hành quả thực lạnh lẽo vô cùng, khắp căn phòng to như vậy chỉ có đúng một cái giường trúc, bàn ghế cùng thư án, ngoài ra chẳng còn thứ gì.
Thẩm Cố Dung nằm trên giường trúc, cộm đến đau eo, y lăn qua lộn lại hồi lâu cũng không ngủ được, bắt đầu nhớ nhung chiếc giường lót đệm mềm mại kia của đồ đệ nhà mình.
Y mơ màng hồ đồ suy nghĩ: "Biết thế không theo Hề Cô Hành tới nơi này, đỡ phải chịu tội."
Miên man suy nghĩ hồi lâu, y lại bắt đầu lục tìm ký ức về đệ tử khế.
Ký ức về đệ tử khế cực kỳ buồn tẻ nhạt nhẽo, phần lớn đều giảng cách làm thế nào dùng linh lực vẽ phù chú rườm rà, Thẩm Cố Dung chỉ "lật" một tờ, lập tức mơ màng sắp ngủ, rất nhanh liền không còn ý thức.
oOo
Mục Trích hiếm khi nằm xuống chiếc giường đã nhiều năm không nằm kia, trong hoảng hốt dường như cảm giác xung quanh vẫn còn dư lại hơi thở băng tuyết trên người Thẩm Cố Dung.
Hắn nằm hồi lâu, không biết có phải vì hôm nay gặp lại sư tôn nên tâm trạng hơi kích động hay không, khi ngủ say vậy mà lại mơ thấy Thẩm Cố Dung.
Trong mộng, Thẩm Cố Dung mặc một thân hồng y rêu rao, nắm tay một đứa trẻ cao đến eo y, chậm rãi đi xuyên qua đường phố đầy hoa đăng.
Y nhéo đồ chơi làm bằng đường, đôi mắt cong cong, nói gì đó với tiểu cô nương một thân phấn y (hồng y: áo đỏ, phấn y: áo hồng) bên cạnh, trên mặt người thiếu niên nở rộ sự vui mừng không hề che giấu.
Xung quanh người đến kẻ đi, Thẩm Cố Dung ngân nga một giai điệu dân gian, cười tủm tỉm đi xuyên qua đám người, nói với tiểu cô nương: ".......Ồ? Quyển đó á, ca còn chưa xem được kết cục đã bị huynh trưởng thu đi rồi, muội nói xem ca ca có thê thảm hay không?"
Tiểu cô nương phấn điêu ngọc mài, khóe mắt còn có một viên lệ chí (nốt ruồi lệ), khuôn mặt nhỏ nhắn có vài phần tương tự với Thẩm Cố Dung, cô bé nói bằng giọng non nớt hương sữa: "Ca ca thật thê thảm."
Thẩm Cố Dung cắn một miếng đồ chơi làm bằng đường, cà lơ phất phơ nói: "Đúng không đúng không? Tịch Vụ thương cảm cho ca ca đi nào."
Tiểu Tịch Vụ chớp đôi mắt mông lung, ngây thơ hỏi: "Tịch Vụ thương cảm cho ca ca như thế nào ạ?"
Thẩm Cố Dung quan sát khắp nơi xung quanh, nắm tay Thẩm Tịch Vụ đi tới ven sông, ngồi trên thềm đá cười xấu xa nói: "Ngày mai khi ca tới trường tư thục, Tịch Vụ giúp ca đến phòng huynh trưởng lấy thoại bản kia ra, có được không?"
Thẩm Tịch Vụ nghiêng đầu: "Đó là trộm."
Thẩm Cố Dung đàng hoàng nói: "Lấy, chỉ là lấy đồ vật thuộc về ca ca, không tính là trộm."
Thẩm Tịch Vụ hơi tủi thân: "Nhưng huynh trưởng nói lấy đồ mà chưa được cho phép thì sẽ tính là trộm."
Thẩm Cố Dung không biết xấu hổ, túm cánh tay tiểu cô nương nhỏ hơn y tám tuổi, vừa dụ dỗ vừa làm nũng: "Tịch Vụ, cầu xin muội đó, giúp ca ca đi, nếu Tịch Vụ không giúp ca, trái tim ca ca sẽ đau lắm đó."
Thẩm Tịch Vụ vốn đang đầy mặt khó xử, nghe vậy liền nhào vào lòng ca ca, vươn tay nhỏ mềm mại nhẹ nhàng xoa ngực cho ca ca, sợ hãi nói: "Ca ca, tim không đau, tim không đau......"
Thẩm Cố Dung lập tức không đành lòng, ôm muội muội nước mắt lưng tròng dỗ dành: "Được, không đau, ca ca không đau."
Thẩm Tịch Vụ từ nhỏ đã bệnh tật ốm yếu, cơ thể cũng phát triển chậm hơn những đứa trẻ khác, Thẩm Cố Dung nhìn nàng vẫn còn sợ hãi, vô cùng thành thạo lấy một hạt châu lưu ly trong tay áo ra, đặt ở lòng bàn tay lăn lăn, đôi mắt cong cong, nói: "Xem này, Tịch Vụ xem này, hạt tròn."
Thẩm Tịch Vụ sụt sịt một lát, tầm mắt bị viên hạt châu kia hấp dẫn, sự sợ hãi trên mặt chậm rãi tan biến.
Một lát sau, Thẩm Tịch Vụ một tay cầm hạt châu, một tay nắm tay ca ca, chậm rãi hòa vào dòng người.
Mục Trích chỉ loáng thoáng nghe thấy họ đang nói gì mà có đau không, những câu khác hoàn toàn không nghe được, theo bóng dáng hai người kia biến mất trong dòng người, cảnh tượng xung quanh giống một bức tranh thủy mặc, chậm rãi tiêu tán.
Hình ảnh vừa chuyển, một thiếu niên hồng y khí phách hăng hái đang nằm trên giường mình, mái tóc đen rối tung xõa lên vai, trên mắt cũng không có băng tiêu vướng víu kia, nhìn hắn bằng ánh mắt sáng ngời.
"Mục Trích." Thẩm Cố Dung dựa nửa người vào giường, viền mắt đỏ lên, vươn bàn tay như mềm mại không xương về phía hắn, đẹp đẽ câu hồn: "Lại đây."
Mục Trích gần như không khống chế được mà đi qua, Thẩm Cố Dung nắm lấy bàn tay hắn, dùng sức kéo, Mục Trích thất tha thất thểu bổ nhào lên giường, trực tiếp đè Thẩm Cố Dung dưới thân.
Khóe mắt Thẩm Cố Dung hơi ửng đỏ, cười vươn tay bám lấy bờ vai hắn, hơi nhích người dậy, ghé vào bên tai hắn thổi khí, hơi thở như lan: "Mục Trích, đai lưng của ta, cởi xong chưa?"
Mục Trích: "......"
Mục Trích hoảng sợ nhìn y.
Má lúm đồng tiền của Thẩm Cố Dung mê hoặc lòng người, nắm tay hắn đặt lên eo mình, tựa như câu hồn phách con người xuống địa ngục.
Trời còn chưa sáng, khi Mục Trích mơ mơ màng màng tỉnh lại, ngẩn ngơ hồi lâu mới mặt không cảm xúc mà ngồi dậy từ trên giường.
Tuy không nhớ rõ chuyện trong giấc mộng, nhưng Mục Trích vẫn còn dư âm cảnh tượng cuối cùng trước khi tỉnh táo, đó là tiếng nức nở lại tựa như thở dốc của Thẩm Cố Dung bên tai.
..........................................................
Trầm Yên có lời muốn nói:
Nay phúc lợi 2 chương nha ~