Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Có Độ Nguy Hiểm Cao

Chương 45: Kiếm trủng kiếm các




Chuyển ngữ: Trầm Yên
..........................................................
Nam hài nói: "Hắn bị mù!"
Thẩm Cố Dung: "Không đúng."
Nữ oa nói: "Tiên quân chắc chắn không phải người mù."
Thẩm Cố Dung cười, cầm đồ chơi bằng đường lắc nhẹ, như đang đùa giỡn linh sủng: "Cũng không đúng."
Cho dù đang làm ra hành động trêu đùa trẻ nhỏ, y vẫn tiên khí mười phần như cũ, các thiếu nữ bên cạnh hai má đều ửng hồng, trộm ngắm y.
Nhóc lùn lập tức giơ cao tay: "Tiên quân nửa mù nửa không mù."
Thẩm Cố Dung mừng rỡ không thôi, cũng không tiếp tục trêu tụi nhỏ nữa, tiện tay đưa đồ chơi làm bằng đường cho nữ oa vừa rồi vẫn luôn khen y đẹp.
Được bé con nghiêm túc nói lời cảm tạ, lại tặng kèm một đống lời khen, tâm trạng Thẩm Cố Dung rất tốt, cuối cùng mới theo Mục Trích đến Kiếm Các.
Vừa rồi y đứng sát quán bán đồ chơi bằng đường quá, trên người không thể tránh được lây dính hơi đường, Mục Trích đi gần y, loáng thoáng có thể ngửi thấy hương mật ngọt lịm kia.
Mục Trích nghĩ thầm: Ta cũng muốn đồ chơi làm bằng đường.
Thẩm Cố Dung sóng vai mà đi cùng Mục Trích, nhìn bên ngoài khí độ đạm nhiên, trên thực tế trong lòng y đang tự hỏi hàng loạt sự việc lung tung rối loạn, Mục Trích hoàn toàn không theo kịp suy nghĩ của y.
[ À đúng, không phải ta nói phải mua đồ chơi làm bằng đường cho Mục Trích sao? Thế nào lại đột nhiên đưa cho người khác rồi? ]
Mục Trích rầu rĩ mà nghĩ thầm: Đúng vậy.
[ Có điều Mục Trích bây giờ lớn như vậy rồi, đã sớm qua cái tuổi ăn đồ chơi làm bằng đường. ]
Luôn luôn tự xưng là tâm trí thành thục, hoàn toàn không giống nhóc con Ngu Tinh Hà miệng còn hôi sữa - Mục Trích nghĩ thầm: Ta còn nhỏ, vẫn chưa cập quan, có thể ăn đồ chơi làm bằng đường, hai cái.
Thẩm Cố Dung lại suy nghĩ: [ Ặc! Quên mang linh thạch rồi! Đến lúc đó tới Kiếm Các mua kiếm kiểu gì đây? ]
Mục Trích: "......"
Mục Trích lần đầu tiên biết sư tôn nhà hắn vậy mà cũng có hơi thở khói lửa nhân gian như vậy, bên ngoài là khuôn mặt thoáng như trích tiên, nội tâm lại tính toán so đo chuyện tiền tài tục vật.
Loại tương phản này, thật sự là......
Đáng yêu vô cùng.
Hai người, một kẻ nghĩ thầm, một người tiếp tục độc thoại nội tâm, cứ như vậy một đường an tĩnh đi tới Kiếm Các.
Thẩm Cố Dung khí độ phi phàm, băng tiêu kia tựa như thủ thuật che mắt, người bình thường lướt qua đều không thể nhớ rõ khuôn mặt y, hơn nữa lại dùng phân thần nên càng không nhìn ra được tu vi, trong mắt người khác vô cùng dọa người.
Gã sai vặt Kiếm Các nhìn thấy y, không dám chậm trễ, lập tức cung cung kính kính đón hai người vào.
Kiếm Các nằm ở phía Nam Phù Hiến Thành, dựa lưng vào núi Nam Sơn ngoài Phù Hiến Thành, toàn bộ gác mái tựa như được khảm vào vách núi, những cành hoa vươn dài từ thân cây ra ngoài, tạo ra một nét đặc sắc khác.
Sau khi tiến vào nội thất, cảm giác mát mẻ mang theo hương hoa thanh nhã lập tức bao phủ, gã sai vặt cung kính nói: "Xin hỏi hai vị tiên sư muốn loại kiếm nào?"
Thẩm Cố Dung: [ Không thể nói thẳng là hung kiếm nhỉ? Vậy..... ]
[ Mang tất cả những thanh kiếm tốt nhất của cửa hàng ngươi ra đây? ]
Thẩm Cố Dung là tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé, bình thường ra ngoài mua đồ hay lén mua thoại bản đều thường lười chọn lựa, nói thẳng những lời này, về đến nhà mới lật xem từng thứ, tốt lưu lại, không tốt thì tiện tay ném bừa xuống. Bởi vì tính nết này mà huynh trưởng luôn mắng y là đồ bại gia tử.
Thẩm Cố Dung nói: "Mang tất cả......."
Mục Trích: "......."
Mục Trích không nghĩ tới y vậy mà thật sự dám nói ra những lời này, cũng may hắn nhanh tay lẹ mắt, vội kéo tay áo Thẩm Cố Dung, cắt ngang lời y.
Thẩm Cố Dung nghiêng đầu, không rõ nguyên do.
Mục Trích ho khan một tiếng, đưa ngọc bài Ly Nhân Phong trong tay ra, nói với gã sai vặt: "Tìm Các chủ của các người, hắn biết chúng ta muốn loại kiếm gì."
Gã sai vặt nhận lấy ngọc bài kiểm tra một lượt, vẻ mặt càng cung kính trang nghiêm hơn:
"Vâng, hai vị Tiên quân chờ chút."
Nói xong, hắn dẫn hai người lên gác nhỏ chuyên tiếp khách chờ, sau đó nhanh chóng đi tìm Các chủ Kiếm Các.
Gác nhỏ yên tĩnh thanh bình, cửa sổ gỗ khắc hình thanh kiếm nhỏ mở ra, bên ngoài cửa sổ có một thác nước như dải lụa treo giữa sườn núi, có lẽ được bố trí pháp trận, gần như vậy mà không hề nghe thấy bất kỳ tiếng nước chảy nào.
Thẩm Cố Dung chống cằm, nghiêng đầu nhìn khung cảnh như tranh vẽ ngoài cửa sổ, thuận miệng hỏi Mục Trích: "Con quen thân với chủ tiệm này sao?"
Khóe môi Mục Trích giật giật.
Kiếm Các ở Phù Hiến Thành tuy nhìn qua chỉ như một cửa hàng bán kiếm bình thường, nhưng lại có địa vị cùng tầm ảnh hưởng lớn trong Tam giới, bao nhiêu thanh kiếm của các đại năng đa phần đều xuất phát từ nơi này.
Chẳng qua mấy năm Kiếm Các mới bán ra một thanh kiếm, từng thanh đều có thể khiến người ta chạy theo như vịt, cho nên tu vi của vị Các chủ kia được người ta nâng tầm cực kỳ cao, có rất nhiều người vung tiền như rác chỉ vì một lời hứa hẹn của hắn.
Dù sao trong Tam giới kiếm tu vẫn có số lượng nhiều nhất.
Đây là lần đầu tiên Mục Trích nghe thấy Các chủ bị người ta coi là "Chủ tiệm".
Mục Trích nới: "Mấy năm trước con theo Chưởng giáo ra ngoài rèn luyện, từng gặp mặt Các chủ một lần."
Cũng vì lần đó, Hề Cô Hành mới nhớ phải chuẩn bị cho hắn một thanh kiếm, nếu không dựa vào tính tình hồ đồ kia của Hề Cô Hành, tám phần phải chờ sau khi Mục Trích cập quan mới có thể lấy được thanh kiếm bản mạng.
Thẩm Cố Dung gật đầu, nghĩ thầm: [ Ta còn chưa cùng đồ đệ đi rèn luyện lần nào. ]
Mục Trích sửng sốt, đột nhiên cúi đầu.
Có điều rất nhanh, Thẩm Cố Dung lại tự nhủ: [ Nhưng mà nếu cùng Mục Trích đi rèn luyện thì tám phần lại là hắn chăm sóc ta, vẫn nên đừng gây thêm phiền phức cho đồ đệ thì hơn. ]
Mục Trích: "......"
Sư tôn hắn, thật sự rất biết tự mình hiểu lấy.
Tuy rằng y có một thân tu vi ngập trời, nhưng lại là một người mù mù đường, tính tình cũng không theo lẽ thường, nếu thật sự cùng Mục Trích tới Tam giới rèn luyện, vậy hẳn tám phần vẫn là Mục Trích chăm sóc y nhiều hơn.
Hai người đang nói chuyện, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bánh xe gỗ ma sát với mặt đất, tiếp theo một tiếng cười khẽ truyền tới.
"Ta còn tưởng ngươi chính là một tên kiêu căng tính tình lãnh đạm, không nghĩ tới sẽ có ngày nhìn thấy mặt này của ngươi."
Mục Trích đứng lên, hơi gật đầu về phía cửa: "Các Chủ."
Người gọi là "Các Chủ" kia mặc một thân hắc y, ngồi trên xe lăn bằng gỗ, được gã sai vặt đẩy từ cửa vào, tướng mạo tuấn mỹ, trên mặt đều là ý cười.
Các Chủ cười nói với Mục Trích: "Mục Trích, ngươi cũng có lúc ngoan như vậy sao?"
Mục Trích không dám hé răng.
Các Chủ cầm một cây quạt xếp trong tay, hơi mở ra, phẩy phẩy gió cho mình.
Lúc này Phù Hiến Thành đã qua đợt rét tháng ba, người này mặc áo khoác lông chồn còn cầm cây quạt quạt gió, trong một thoáng, Thẩm Cố Dung nhìn thấy rõ ràng người hắn khẽ run lên, có lẽ là lạnh.
Cho dù như vậy, phong độ của hắn vẫn không thay đổi, miễn cường cười vui, lặng lẽ khép cây quạt xếp lại.
Các Chủ biết Mục Trích là một kẻ tàn nhẫn, nếu nói nhiều hơn chắc chắn hắn sẽ thẹn quá hóa giận, chính mình sợ là không có quả ngon ăn. Hắn đặt quạt xếp lên lòng bàn tay gõ nhẹ, nhìn về phía Thẩm Cố Dung ngồi ngay ngắn một bên, tựa như đang suy tư gì.
Dựa vào tu vi của hắn không cách nào nhìn thấu thủ thuật che mắt của Thẩm Cố Dung, chỉ có thể dựa vào nhãn lực nhiều năm nhìn ra người này tuyệt đối không phải kẻ đầu đường xó chợ.
Hắn thử hỏi: "Vị này là?"
Mục Trích: "Sư tôn ta, Thẩm Thánh quân."
Các Chủ vừa nghe, sắc mặt lập tức biến đổi, vội vàng đứng lên từ xe lăn, nhiệt tình đi tới trước mặt Thẩm Cố Dung, trên mặt hắn toàn bộ đều là ý cười.
Hắn cà lơ phất phơ hành lễ, cười nói: "Đây là Thánh quân Phụng Tuyết sao, vinh hạnh vinh hạnh, tiểu sinh họ Các tên Chủ, ngài gọi ta Tiểu Các là được rồi."
Thẩm Cố Dung: "......"
Thẩm Cố Dung: "???"
Hóa ra Các Chủ chính là tên của ngươi, mà không phải danh hiệu gì?!
Hay nên nói là một từ hai ý nghĩa?
Hơn nữa quan trọng nhất không phải là ngươi bị liệt sao?!
Thẩm Cố Dung bị kỳ tích nền y học này dọa sợ đến mức suýt nữa không giữ được vẻ mặt, y giả vờ bình tĩnh uống trà, ngăn lại vẻ mặt sắp xanh lè.
Rất nhanh y đã gắng gượng ép được biểu cảm, buông chén trà trong tay xuống, nhàn nhạt nói: "Nói chuyện chính đi."
Các Chủ cũng không cảm thấy phản ứng của Thẩm Cố Dung lãnh đạm, một khi tu vi đạt tới cảnh giới người khác không thể theo kịp kia, người y mắng chửi cũng sẽ được người ta tôn sùng thành khuôn vàng thước ngọc.
Các Chủ không cười trêu chọc như trước, nói: "Kiếm Mục Trích muốn ở Kiếm Trủng, mời Thánh quân tới đó cùng ta."
Thẩm Cố Dung gật đầu đứng lên, ý bảo hắn dẫn đường.
Các Chủ để gã sai vặt đẩy chiếc xe lăn hắn dùng để giả vờ cao thâm, tăng thêm khí độ cao nhân đi cất, bước nhanh như bay dẫn đường phía trước.
Thẩm Cố Dung đi theo hắn, vừa đi vừa quan sát người này.
Các Chủ này đại khái là đầu óc quá mức tưng tửng khác người, nhưng có thân phận này của Thánh quân đè nặng, hắn cũng không miệng đầy mê sảng như trước, khí định thần nhàn dẫn đường.
Có lẽ do thói quen, hắn vẫn luôn phe phẩy cây quạt trong tay, mỗi lần quạt một cái lại run lên, sau đó nhanh chóng khép cây quạt lại.
Nhưng không lâu sau, hắn lại "Xoạt" một tiếng mở quạt......
Cứ như vậy lặp lại tuần hoàn, ai thấy cũng phải tán thưởng một tiếng "Tên ngốc".
Thẩm Cố Dung cũng ngốc người, có lẽ cảm thấy quá nhàm chán, y lại bắt đầu đếm số lần Các Chủ mở quạt trong lòng.
"Bảy. Chậc, hắn không nhớ đòn sao?"
Mục Trích: "......"
Ngài cũng rất nhàm chán.
Hai người, một người mở quạt, một người đếm trong lòng, sau khi băng qua một đường hầm sơn động, cuối cùng cũng vào đến Kiếm Trủng bên trong Kiếm Các.
Trong Kiếm Trủng phảng phất như ngẩng đầu liền thấy trời xanh, nhưng khi nhìn kỹ liền có thể nhận ra trên vách núi kia khảm đầy kiếm quang lấp lánh, hội tụ thành một luồng sáng rực rỡ chiếu sáng toàn bộ Kiếm Trủng rộng lớn.
"Những thanh kiếm xuất phẩm từ Kiếm Trủng thường đều sẽ trở thành kiếm bản mạng của các tu sĩ, cùng tu sĩ lập khế ước, do đó mà kết thành kiếm phách ở Kiếm Trủng." Các Chủ chỉ vào rừng ánh sáng xung quanh, giải thích: "Chỉ cần kiếm phách không tiêu tan, chẳng sợ kiếm của tu sĩ có đứt gãy nát vụn, khi trở lại Kiếm Các vẫn có thể chế tạo lại nguyên dạng hình dáng ban đầu."
Lúc này Thẩm Cố Dung mới hiểu rõ.
Khó trách kiếm trong Kiếm Các được nhiều tu sĩ tranh giành như vậy, thì ra là bởi vì điều này.
Mục Trích ngẩng đầu quan sát một vòng, tầm mắt dừng lại trên một chuôi kiếm lóe huyết quang.
Các Chủ nói: "Kiếm có huyết quang đó là hung kiếm. Bảng xếp hạng binh khí ở Phong Lộ Thành có một bảng dành riêng cho hung khí, Lâm Hạ Xuân đứng đầu bảng."
Hắn lại chỉ vào thanh kiếm lóe huyết quang cực kỳ lóa mắt trên vách núi đá, nói: "Dựa vào cường độ sáng của huyết quang mà xếp hạng, "Hà Dụng Tật" xếp thứ ba và "Bất Phùng Tiên" xếp thứ tư, những cái khác đều đã nhận chủ. Còn có thanh kiếm kia, đến nay không người hỏi thăm, tên cũng chưa đặt, bởi vì không ai có thể thu phục được nó.
Lòng hiếu kỳ của Thẩm Cố Dung vô cùng lớn: "Vậy xếp thứ hai là thanh nào?"
Vẻ mặt Các Chủ quái dị, nói: "Xếp thứ hai là "Liêm Câu".......của Ly Nhân Phong."
Thẩm Cố Dung nghi hoặc. Liêm Câu? Hình như sư huynh đệ của y cũng không ai có thanh kiếm tên như vậy. Chẳng lẽ là của Nam Ương Quân?
Y không tiếp tục hỏi nhiều, nghiêng đầu hỏi Mục Trích: "Con chọn được thanh nào chưa?"
Mục Trích gật đầu, chỉ vào thanh kiếm vô danh kia, nói: "Là nó."
Thẩm Cố Dung gật đầu, cũng không nhiều lời mà chỉ dặn dò hắn: "Lượng sức mà làm."
Mục Trịch gật đầu thưa vâng, nói với Các Chủ một tiếng, phi thân nhảy lên vách núi, mắt cũng không chớp, vươn tay đụng vào chuôi hung kiếm kia.
Sau khi đầu ngón tay y chạm tới chuôi kiếm, huyết quang trong nháy mắt nở rộ xung quanh, suýt nữa chiếu cho đôi mắt yếu ớt của Thẩm Cố Dung bỏng rát.
Chờ đến khi y mở mắt ra lần nữa, Mục Trích đã biến mất tại chỗ, bị hung kiếm kia kéo vào trong kiếm hải.
Nếu Mục Trích có thể thành công đi ra từ trong kiếm hải, thì sẽ chứng minh được rằng hắn đã thành công thu phục hung kiếm kia; ngược lại nếu thất bại sẽ chết trong kiếm hải, thi cốt không còn.
Quá trình này thường diễn ra trong thời gian một nén nhang.
Thẩm Cố Dung có một loại tín nhiệm đặc biệt với Mục Trích, y không cảm thấy hắn sẽ bị thanh kiếm kia dây dưa đến chết.
Các Chủ cũng hiểu được năng lực của Mục Trích, không hề lo lắng, hắn còn cười ngâm ngâm nói: "Mục Trích tuổi còn nhỏ đã đạt đến tu vi như vậy, Thánh quân thật là biết cách dạy dỗ."
Thẩm Cố Dung nghĩ thầm: [ Không, ta chẳng dạy hắn gì cả, trước khi bế quan ta còn khuyên hắn không cần để bụng chuyện tu luyện, ai biết hắn lại khắc khổ như vậy. ]
Đồ đệ cần cù như vậy, Thẩm Cố Dung thân là sư tôn không khỏi đỏ cái mặt già, quyết định sau này nhất định phải nỗ lực tu luyện.
Không nhận được câu trả lời, Các Chủ cũng không nhụt chí, lại tiếp tục vuốt mông ngựa Thẩm Cố Dung.
Cuối cùng cháy nhà ra mặt chuột, hắn cũng không làm bộ nữa, cẩn thận hỏi han: "Không biết lần này Thánh quân ghi sổ hay trả bạc?"
Có thể sợ Thánh quân, nhưng không thể không cần tiền.
Thẩm Cố Dung: "......"
Thẩm Cố Dung hơi nghẹn, nhìn hắn bằng vẻ mặt lạnh nhạt, trong lòng lại hoảng hốt không thôi.
Y ra vẻ trấn định, nói: "Có thể ghi sổ?"
Các Chủ vội gật đầu: "Đúng vậy."
Thánh quân một lòng chỉ biết tu luyện, rất ít khi mang theo những vật tiền tài bên người, trước kia Thẩm Phụng Tuyết đã từng dẫn Ôn Lưu Băng và mấy đồ đệ khác của y tới nơi này mua kiếm, tất cả khoản thanh toán đều ghi sổ.
Tuổi Các Chủ không lớn, vừa mới chấp chưởng Kiếm Các chưa tới mười năm, chỉ nghe về sự tích của Thẩm Thánh quân qua lời trưởng bối, lúc này đây nhìn thấy người thật, hắn liền hưng phấn không thôi —— ngay cả yêu cầu trả tiền cũng cực kỳ hào hứng.
Thẩm Cố Dung suy nghĩ hồi lâu, mới gật đầu một cái, nói: "Ừm, ghi sổ."
Các Chủ vội hỏi: "Ngài muốn ghi nơi nào?"
Trong trí nhớ của Thẩm Cố Dung nhảy ra tên sư huynh y, có chút tâm lý trả thù, mặt không cảm xúc nói: "Ghi cho Nhàn Vân Thành......"
Khi y nói, trong đôi mắt nhạt màu có một luồng hàn quang thấm người chảy qua.
"Nhàn Vân Thành, Y quán Lâm Quan, Lâm Thúc Hòa."
Lục sư huynh nợ y hai đợt kinh hách, bây giờ là thời điểm đòi lại.
Các Chủ nghe vậy, vội lấy một cuốn sổ từ sau lưng, lật lật.
"Vẫn là chỗ cũ đúng không? Lâm, Thúc, Hòa..... Ha ha, sư môn Ly Nhân Phong quả nhiên hòa thuận như trong truyền thuyết. Vài thập niên nay, Lâm tu sĩ đã giúp ngài thanh toán tiền bảy thanh kiếm tốt tuyệt thế, cái nào cũng giá trị liên thành."
Các Chủ vui mừng mà nói: "Ta đã nhớ kỹ."
Thẩm Cố Dung: "......"
Y..... Hình như y bị dọa hai lần, cũng xem như..... Xứng đáng?
Lục sư huynh, ta sai rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.