Thiên tử vừa hạ lệnh, xa giá vội vàng hồi kinh.
Mặc dù quần thần không rõ nguyên do, nhưng vì chuyện của thái tử, ai cũng không dám nói thêm điều gì, nơm nớp lo sợ đi theo sau.
Tạ Phù Sơ bên kia sau khi nghe Chiêu Dương công chúa nói xong, tâm tình nhẹ nhõm hơn nhiều. Nếu thái tử biết có người bày ra bẫy rập, sẽ không phải lâm vào khốn cảnh. Hơn nữa sự bình an của thái tử cũng chứng minh rất nhiều chuyện lớn trong sách có thể được sửa lại.
Khi trở về kinh nàng ngồi xe ngựa, tay để trên đầu gối, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc, nhưng tâm không biết đã bay đến đâu.
Thôi Trưng nhìn Tạ Phù Sơ mấy lần, mím môi không nói gì. Gương mặt nàng ấy vẫn luôn căng thẳng. Thái tử là cội rễ của quốc gia, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhất định sẽ gây ra chấn động. Khi địa vị của thái tử vững chắc, Thôi gia cũng không có lập trường gì khác, nhưng sau này thì sao?
Chuyến du săn long trọng náo nhiệt kết thúc trong hốt hoảng.
Chuyện đầu tiên Minh Đức Đế làm khi hồi kinh chính là hạ lệnh tra rõ sự việc núi lở. Quần thần đều nghĩ thái tử đã hoăng, nhưng đến khi người hoàn toàn không bị tổn hại gì xuất hiện, tất cả đều nghẹn họng nhìn trân trối, vẻ mặt kinh ngạc.
"Hoàng huynh bình an trở về là tốt rồi." Nụ cười của Lý Lệnh Thần có chút miễn cưỡng.
Thái tử liếc nhìn hắn, lại nói với quần thần: "Cô* truy đuổi con mồi sai lầm đi vào nơi nguy hiểm, may mắn gặp được nghĩa sĩ xả thân cứu giúp." Đương nhiên hắn sẽ không nhiều lời bảo rằng đã sớm phát hiện chuyện cái bẫy. Ánh mắt sắc bén quét qua quần thần, thái tử lại chậm rãi mở miệng nói, "Người của cô phát hiện được hỏa dược chỗ núi đá sụp đổ, việc này đã giao cho Đại lý tự và Hình bộ cùng điều tra."
*Cô: tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến.
Quần thần nghe vậy đều khiếp sợ, đây là có người ám hại thái tử!
"Thái tử điện hạ vô sự, bọn đệ hồi kinh trước." Trong Bạch Ngọc Lâu, Triệu Ninh đang kể lại cho Tạ Phù Sơ chuyện xảy ra ngày đó. Hắn được tứ hoàng tử phái đi bảo hộ thái tử, thời điểm xảy ra sự việc bọn họ đang tránh trong một sơn động an toàn, đến khi núi đá nổ tung, quả nhiên bọn họ tìm thấy kẻ lén lút kia. Kẻ nọ phát hiện ra định cắn lưỡi tự sát, nhưng động tác của bọn họ lại nhanh hơn, lập tức chế phục hắn, cũng lén đưa về kinh tra khảo. Thái tử điện hạ không hiện thân, mọi người cũng lợi dụng chuyện điện hạ hoăng.
Tạ Phù Sơ gật đầu, nàng nhìn Triệu Ninh, vẻ mặt có chút phức tạp.
"Đúng rồi, còn có một chuyện." Triệu Ninh đột nhiên nghiêm lại nói.
Triệu Ninh nói: "Về Đỗ Tử Mỹ kia, đệ nhờ các huynh đệ chiếu cố. Quả nhiên trong lúc du săn có người lén vào nhà hắn hạ dược, muốn giết người diệt khẩu! Người nọ đã bị huynh đệ của đệ bắt được, hắn ta khai ra kẻ chủ mưu phía sau."
Trong lòng Tạ Phù Sơ đã có đáp án, nhưng nàng vẫn hỏi một tiếng: "Là ai?"
Triệu Ninh cắn răng, dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hắn nói: "Đại cô nương Tạ gia." Tuy rằng hắn không xem Tạ Phù Phong là tỷ tỷ ruột, nhưng chung quy trên người vẫn chảy cùng một dòng máu. Tạ Phù Phong ở Hầu phủ áo cơm không lo, sao có thể dưỡng thành tâm tính ác độc như thế? "Kế tiếp nên xử lý thế nào?" Triệu Ninh hỏi.
Tạ Phù Sơ cười một tiếng, nàng giấu đi vẻ u tối trong mắt, trầm giọng nói: "Nên làm thế nào thì làm thế ấy."
Có người mưu hại bản thân, uy hiếp đến tính mạng, đương nhiên phải đi báo quan. Trường An dưới chân thiên tử, càng dễ gây náo động.
Tiếng trống phủ nha thùng thùng nổi lên.
Nếu là việc nhỏ bình thường, đương nhiên sẽ giải quyết ở cấp huyện, nhưng người sĩ tử muốn cáo trạng là thiên kim phủ Công Hầu, việc này kinh động không ít người, Kinh triệu doãn* lại đích thân đến thẩm vấn vụ án này.
*Kinh triệu doãn: một chức vụ được đặt ra từ thời nhà Tần có nhiệm vụ quản lý hành chính và trị an ở kinh đô.
Thời điểm Kinh triệu doãn phái người đến mời Tạ Phù Phong, Tạ Phù Phong đang trò chuyện cùng Vương thị, nghe vậy mặt trắng không còn chút máu, làm thế nào cũng không chịu xuất môn. Nàng ta nghe thấy ba chữ "Đỗ Tử Mỹ" đã biết sự tình không thể giấu giếm.
Vương thị trừng mắt với nha dịch tới cửa, tức giận nói: "Các người sao lại thẩm tra xử lý án tử? Đại cô nương nhà ta đại môn không ra nhị môn không bước, sao có thể quan hệ dính líu gì đến việc ấy? Nếu có người vu tội đại cô nương một lần, nàng phải đến nha môn một lần sao? Việc này truyền ra làm sao nàng làm người được nữa?"
Nha dịch tới Hầu phủ cũng không dám lỗ mãng, thấy Vương thị tức giận, chỉ đành liên tục cười nói: "Ta cũng chỉ phụng mệnh Kinh triệu doãn, mong Hầu phu nhân tha thứ. Nếu việc này không quan hệ gì với Tạ tiểu thư, đương nhiên sẽ thay nàng rửa sạch oan khuất." Ngữ khí bọn họ mặc dù rất mềm mỏng, nhưng hiển nhiên không chịu thoái nhượng mảy may. Trịnh lão phu nhân nghe tin cũng chống gậy bước ra, bà ta đập gậy xuống đất, không giận tự uy, trừng mắt trầm giọng nói: "Một khi đã vậy, lão thái thái ta cũng đến nhìn xem."
Đoàn người chậm rãi đến nha môn.
Quốc công phu nhân có cáo mệnh* trong người, Kinh triệu doãn sợ run cả người, vội sai người đưa ghế tựa, mời lão phu nhân ngồi. Thành Trường An thái bình đã lâu, Kinh triệu doãn hắn đã sớm trở thành kẻ nhàn rỗi, lúc trước nghe người Đại lý tự than phiền, còn cảm thấy may mắn bản thân không bị thánh thượng khâm điểm, nào ngờ đã có chuyện xảy đến rồi. Nữ quyến ở phủ Định Dũng Công này, nào có dễ đối phó đâu?
*Cáo mệnh: phụ nữ được được triều đình phong tước hiệu.
Tạ Phù Phong chưa gặp Đỗ Tử Mỹ, nàng ta liền một mực chắc chắn bản thân chưa từng gặp qua người này, không biết, nàng ta không có quan hệ với tất cả chuyện này.
Đỗ Tử Mỹ cười lạnh một tiếng nói: "Đêm thất tịch hôm ấy ở Tụ Tiên Lâu, thơ của Tạ đại cô nương giống như đúc với thơ kẻ hèn này viết lúc trước, việc này có không ít sĩ tử làm chứng. Vì sao Tạ đại cô nương lại nói không biết tại hạ?" Hắn quỳ trên đất, chắp tay với Kinh triệu doãn nói, "Mong đại nhân minh xét!"
Án tử này đã sớm truyền ra ngoài, có không ít sĩ tử vây xem. Nghe Đỗ Tử Mỹ nói xong, quả nhiên có người đồng ý đứng ra làm chứng.
Sắc mặt Tạ Phù Phong bỗng nhiên trắng bệch, nàng ta vẫn gắng biện giải: "Cho dù là thế, vì sao ta phải mua người giết ngươi? Ngươi và ta không có nửa điểm can hệ."
"Sao lại không có?" Đỗ Tử Mỹ nheo mắt, hắn nói, "Mấy năm nay, cô sao chép không ít thơ của kẻ hèn! Kẻ hèn tự biết gia cảnh bần hàn, không so được với Hầu môn nên vẫn nén giận! Nhưng cô lại sai người hạ độc giết ta! Thị khả nhẫn thục bất khả nhẫn*!"
*Thị khả nhẫn thục bất khả nhẫn: việc đó còn nhịn được thì có việc gì không nhịn được.
Lời này không thể nghi ngờ chính là kinh lôi đánh vào đám người.
"Cái gì? Thơ của Tạ đại cô nương đều là chép của người khác?"
"Ta đã nói một nữ tử khuê các nào có tầm mắt đến nhường ấy, vậy mà đều là chép."
"Tạ đại cô nương không phải người như thế, sao các người có thể vu tội không căn cứ?"
......
Đủ loại lời nói quanh quẩn bên tai Tạ Phù Phong, hết lần này đến lần khác nàng ta chỉ muốn ngất đi, nàng ta muốn bất tỉnh, nhưng trông thấy một y giả đứng một bên, lại gượng chống đỡ. Mắt nàng ta lóe ra lệ quang, nàng cắn chặt răng nói: "Vu oan không có chứng cứ, sao ngươi có thể nói ta sao chép của ngươi mà không phải ngươi sao chép của ta?"
Đỗ Tử Mỹ lại nói: "Ở Tụ Tiên Lâu, ta viết Thiên thu thi trước cô, bài thơ cô viết ra lại giống của ta như đúc, chẳng lẽ cô là con giun trong bụng ta sao?"
Tạ Phù Phong trắng bệch nghiêm mặt nói: "Ta, ta cũng là viết từ trước!"
"Có ai xem qua?" Đỗ Tử Mỹ tra hỏi tới.
Một đợt hàn ý vọt lên từ lòng bàn chân, Tạ Phù Phong bất lực nhìn lão tổ tông và Vương thị, nàng ta lẩm nhẩm, lại nói: "Vậy của ngươi có ai xem qua?"
Đỗ Tử Mỹ ha một tiếng, hắn trầm giọng nói: "Ba năm trước ta cùng Thái Bạch* huynh có khắc một hợp tập. Sau này hắn vân du tứ phương, vừa lúc gần đây đã quay về kinh!"
Thái Bạch? Lý Thái Bạch? Sắc mặt Tạ Phù Phong lại càng thêm khó coi. Sao lại còn có người này?
*Thái Bạch: tên tự của Lý Bạch.
"Lý Thái Bạch? Sao chúng ta chưa từng nghe qua?" Sĩ tử bên ngoài ồn ào nói.
Đỗ Tử Mỹ cất cao giọng nói: "Thái Bạch huynh của ta như nhật nguyệt sáng ngời, có hào khí "Ngưỡng thiên đại tiếu xuất môn khứ, ngã bối khởi thị bồng hao nhân*", nếu huynh ấy ở lâu trong kinh, sao có thể không có tiếng tăm?!" Sau khi nói xong, Đỗ Tử Mỹ lại nhìn Tạ Phù Phong nói, "Có lẽ Tạ đại cô nương cũng rất quen thuộc Thái Bạch huynh của ta nhỉ?"
*Trích trong bài "Nam Lăng biệt nhi đồng nhập kinh" của Lý Bạch, dịch nghĩa: Ngửa mặt trông trời cười lớn, Đời ta há chẳng vốn là kiếp phiêu bồng hay sao!
Nguồn: https://www.thivien.net/L%C3%BD-B%E1%BA%A1ch/Nam-L%C4%83ng-bi%E1%BB%87t-nhi-%C4%91%E1%BB%93ng-nh%E1%BA%ADp-kinh/poem-xaxHJwD67yDDMftqqidHow
"Ngươi, ngươi ---" Tạ Phù Phong tâm tư rối loạn, nói không nên lời. Nàng ta khẩn cầu nhìn lão quốc công phu nhân, lẩm bẩm nói, "Tổ mẫu, con, con không cố ý."
Trịnh thị cũng không ngờ sự tình lại diễn biến thế này, bà ta xanh mặt nhìn Tạ Phù Phong.
Đỗ Tử Mỹ thong thả nói: "Trước không bàn việc đạo thơ, Tạ đại cô nương mua người ám sát, tại hạ cũng có nhân chứng cùng vật chứng!"
Kinh triệu doãn liếc mắt trông sang Trịnh thị, thấp giọng nói: "Truyền ---"
"Tam hoàng tử đến ---"
Tửu lâu cách đó không xa, Tạ Phù Sơ đang ngồi xem náo nhiệt.
Chiêu Dương công chúa đứng bên cạnh nàng, vén tay áo châm trà.
"Việc này nàng đã sớm biết?" Chiêu Dương công chúa hỏi.
Tạ Phù Sơ gật đầu, khi nàng thấy Lý Lệnh Thần xuất hiện, không khỏi nhíu mày.