Bị Chiêu Dương công chúa cắt ngang, hứng thú của Tạ Phù Sơ phai nhạt đi một chút. Cũng không quan tâm Tạ Phù Phong và Lý Lệnh Thần trò chuyện gì, nàng mang Ỷ Ngọc rời khỏi Tụ Tiên Lâu. Dù sao nàng cũng không ngăn được nam nữ chính gặp nhau. Trên đường lại mua chút quà vặt tinh xảo, đến khi Tạ Phù Sơ hồi phủ, thời gian cũng không còn sớm.
Cửa hông Hầu phủ, một nam nhân trung niên bước chân vội vã, đi qua đi lại. Gia đinh Hầu phủ lười biếng nhấc mày liếc nhìn hắn, lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt. Tạ Phù Sơ quay về cửa hông, vừa lúc chạm mặt nam nhân kia. Khóe mắt Tạ Phù Sơ nhảy dựng, trên mặt có thêm mấy phần kinh ngạc, tiếp theo là nồng đậm lo lắng.
"Tiểu thư ---" người nọ đã thấy nàng, trên mặt vui vẻ. Nhưng rất nhanh đã im lặng, quan sát một vòng xung quanh, thấy gia đinh Hầu phủ không chú ý mới nhanh chóng bước tới gần Tạ Phù Sơ, dừng ở một góc ít người lui tới.
"Trung thúc, sao thúc lại ở đây? Triệu Ninh xảy ra chuyện gì sao?" Tạ Phù Sơ trầm giọng hỏi. Nam nhân này là thân tín nàng bồi dưỡng, ở lại bên cạnh Triệu Ninh chăm sóc hắn và tửu lâu. Sao bây giờ lại đến kinh thành?
"Tiểu thư đừng hoảng hốt." Triệu Trung* vội nói, ông ấy im lặng cười nói, "Người đến kinh thành mới có mấy ngày, thiếu gia cùng chúng tiểu nhân đều mong nhớ, vốn muốn nhờ đồng hương mang hộ một phong thư đến, nhưng lại sợ người của Hầu phủ mất hứng. Tửu lâu bên kia không có chuyện gì, ta liền rút thời gian tự mình đến Hầu phủ một chuyến, không ngờ lập tức gặp được người."
*Trong raw lúc thì để Triệu Trung, lúc thì Triệu Vinh. Mình thống nhất là Triệu Trung luôn nhé.
"Thì ra là thế." Tạ Phù Sơ thở phào nhẹ nhõm, trái tim căng chặt mới chậm rãi buông xuống. Lại nói, Triệu gia mới là nhà của nàng, là nơi nàng sinh tồn. Hầu phủ lạnh lẽo, khắp chốn chẳng có lấy một chút tình cảm lại tràn đầy toan tính. Thả lỏng người, nàng hỏi, "Triệu Ninh thế nào rồi?"
"Thiếu gia dốc lòng tập võ, cậu ấy nói muốn tòng quân." Nói đến việc này, sắc mặt Triệu Trung có chút khó xử. Đao kiếm không có mắt, vào chiến trường cửu tử nhất sinh, sao ông ấy có thể yên tâm?
Tạ Phù Sơ hơi chau mày, cũng không nói thêm gì.
"Đúng rồi." Triệu Trung lại nói, "Ta và mấy chưởng quầy muốn chuyển việc buôn bán đến kinh thành, tiểu thư nghĩ thế nào?" Triệu Trung thận trọng nhìn Tạ Phù Sơ. Suy cho cùng, bọn họ là do Tạ Phù Sơ bồi dưỡng, sẽ càng hy vọng đi theo nàng. Hiện tại tiểu thư quay về Hầu phủ, chỉ là tường viện cao thâm, ai biết sẽ có lục đục gì hay không?
Tạ Phù Sơ suy nghĩ một lát nói: "Cũng tốt, ta cũng có chút bạc." Trong kế hoạch của nàng, nàng muốn mang những người mình bồi dưỡng vào kinh thành. Hệ thống đã mở khóa những thứ có liên quan đến y thuật, để thuận tiện hành sự, cũng phải mở dược đường của riêng mình. Nàng không có thiên phú gì trong việc buôn bán, vừa lúc có thể giao cho thân tín của mình. Nàng nói kế hoạch của mình cho Triệu Trung, lại lấy ra một khối ngọc bội giao cho Triệu Trung, nói: "Ngày sau nếu đến Hầu phủ cứ tìm nha đầu Ỷ Ngọc của ta là được."
Triệu Trung liếc mắt nhìn sang tiểu nha đầu nho nhỏ bên cạnh Tạ Phù Sơ, trong lòng thầm kinh ngạc, ông ấy gật đầu nói: "Vâng."
Tạ Phù Sơ tiễn Triệu Trung đi rồi mới về phủ, lúc mới bước vào cửa, đã thấy Tạ Phù Sách vẻ mặt âm trầm ngăn Tạ Phù Phong đứng một bên. Dây thường xuân xanh tươi đung đưa trong gió như một hồ nước xanh. Vài phiến lá xanh nhạt rũ xuống vai Tạ Phù Phong, nàng ta rũ mặt, sắc mặt ửng hồng.
"Chung quy nam nữ hữu biệt." Tạ Phù Sách mím môi, hồi lâu sau mới nói một câu này. Hắn gặp Tạ Phù Phong ngoài cửa, thấy nàng ta một thân trường sam nam nhân, mới biết được nàng ta lại đi gặp gỡ sĩ tử. Trong lòng hắn thoáng có chút tức giận, đến khi người hầu của Lý Lệnh Thần đến trước mặt hắn nói "Đã đưa đại cô nương bình an trở về", lửa giận của hắn lại tăng vọt, không khống chế được tâm tình của bản thân. Nếu trước kia bởi vì cho là quan hệ huyết mạch mà khắc chế, như vậy hiện tại, sự buông thả và mừng thầm trong lòng đã sắp khiến tình cảm của hắn phát triển đến nỗi không thể ngăn cản, nhưng hết lần này đến lần khác lại không thể nói rõ cho mọi người biết.
Tạ Phù Phong không biết Tạ Phù Sách đang tức giận điều gì, nâng mắt nhìn khuôn mặt anh tuấn góc cạnh rõ ràng của Tạ Phù Sách, trong đầu lại không khỏi so sánh với vẻ phong độ nhẹ nhàng của Lý Lệnh Thần. Nàng ta chớp mắt, cười nói với Tạ Phù Sách: "Nhị ca, trước đây không phải muội cũng xuất môn đó sao? Muội trong sáng vô tư, không làm chuyện gì đáng xấu hổ cả."
"Muội có biết người nọ là tam hoàng tử không?" Tạ Phù Sách không nghe lọt lời nói của Tạ Phù Phong, sắc mặt hắn nặng nề, không chút do dự nói, "Chính phi của tam hoàng tử hoăng thệ, chẳng lẽ muội muốn gả cho hắn làm vợ kế sao?"
Trên mặt Tạ Phù Phong lộ ra thần sắc nhục nhã, nàng ta trừng mắt nhìn Tạ Phù Sách, rơi nước mắt nói: "Nhị ca, huynh nói gì vậy?"
Thấy Tạ Phù Phong rơi lệ, Tạ Phù Sách bắt đầu luống cuống, mặt đỏ tai hồng muốn lau nước mắt cho nàng ta, lại bị Tạ Phù Phong tát một cái.
Tạ Phù Sơ ở một bên nhìn xem cũng cảm thấy đau răng, nàng chậc một tiếng, chậm rãi đi qua.
Thính lực Tạ Phù Sách nhạy bén, vội xoay người quát: "Ai?" Đến khi trông thấy Tạ Phù Sơ, sắc mặt hắn bất thiện nói, "Lén lút làm gì?"
Cái đồ chó này! Trong lòng Tạ Phù Sơ thầm mắng một câu, tầm mắt của nàng dạo qua một vòng trên người Tạ Phù Sách, thản nhiên nói: "Ta ra ngoài đi đường này về thì có vấn đề gì? Nhị ca trong lòng có quỷ mới cảm thấy người khác đều là hạng người lén lút khả nghi sao?" Nàng thoáng nhìn qua Tạ Phù Phong, ung dung nói, "Nam nữ hữu biệt, nếu người bên ngoài thấy lại tưởng rằng nhị ca huynh có tâm tư gì đấy."
Tạ Phù Sách bị chọc tức, đi mấy bước tới trước mặt Tạ Phù Sơ, giơ tay định đánh nàng, nhưng Tạ Phù Sơ lách mình tránh qua được.
Một câu "Tiểu thư" của Ỷ Ngọc bị kẹt trong cổ họng, nàng ấy vừa sợ hãi nhìn Tạ Phù Sách, như đang nhìn ma quỷ.
Mặt Tạ Phù Sơ bỗng trầm xuống, nàng lạnh lùng nhìn Tạ Phù Sách nói: "Nhị ca đây là thẹn quá hóa giận?"
Tạ Phù Sách vốn đang gần tức giận, bị Tạ Phù Sơ kích thích, lửa giận lại nổi lên. Hắn quát to nói: "Dù ta đánh ngươi thì thế nào?"
"Không thế nào cả." Tạ Phù Sơ thoáng thấy một dáng người áo xanh, thản nhiên mở miệng nói.
Quả nhiên, không đợi Tạ Phù Sách động thủ, một giọng nam trầm ổn truyền đến.
"Tạ Phù Sách, đệ đang làm gì vậy?"
Trong mấy vị công tử Tạ gia, cũng chỉ có Tạ Phù Tô có chút tiền đồ. Tạ Phù Sách vốn có chút sợ hãi huynh trưởng, nghe hắn quát một tiếng, lập tức tỉnh táo lại, lui về sau từng bước, ngượng ngùng đứng một bên.
Vẻ mặt Tạ Phù Sơ lãnh đạm, nàng nhẹ phất tay áo, đầu ngón tay bắn ra một viên thuốc về phía y phục Tạ Phù Sách, thấy không có người chú ý, nàng cong lên một nụ cười như có như không. Vị huynh trưởng này thật không xứng, không cho hắn biết tay một chút chỉ sợ hắn không chịu tỉnh ngộ. Y thuật của nàng đương nhiên cũng có thể bào chế chút thuốc độc phòng thân, dùng trên người Tạ Phù Sách sẽ không tổn hại đến tính mạng của hắn, lại có thể khiến hắn khó chịu một thời gian, đỡ phải xuất môn gây họa cho người.
Mấy ngày kế tiếp, quả nhiên Tạ Phù Sơ trông thấy đại phu đi đi lại lại trong Hầu phủ, cặp mắt Vương thị lúc nào cũng đỏ hoe. Mà Định Dũng Hầu vẫn nghĩ là do Tạ Phù Sách đi đến nơi nào không sạch sẽ dính vào thân mình, cũng không quản hắn kêu la đau nhức, mạnh mẽ đánh hắn mấy gậy, đánh đến Tạ Phù Sách khổ không nói nổi.
Tạ Phù Sơ tựa người trên tháp, vừa đọc sách, vừa phân tâm nghe Ỷ Ngọc kể chuyện Tạ Phù Sách chịu tội, khóe môi không che giấu được vẻ tươi cười.
Sau khi chọc Tạ Phù Sơ cười, Ỷ Ngọc bỗng nhớ tới một việc, nàng ấy nói: "Nhị tiểu thư, đây là thiếp mời phủ Tề Quốc công đưa tới, Nguyên tiểu thư hẹn người ra ngoài du sơn."