"Ting, nhiệm vụ thành công, điểm khen thưởng kỹ năng 2, giá trị nhan sắc 2, tài phú một trăm lượng hoàng kim."
Trao đổi điểm kỹ năng: Võ công bí tịch, nội công tâm pháp, khinh công, thuật hạ độc, thuật dịch dung, thuật thôi miên Ba Tư (mỗi kỹ năng cần 2 điểm).
Trao đổi giá trị nhan sắc: ngũ quan (phân đoạn), ba vòng (phân đoạn), chiều cao, cân nặng, khí chất (mỗi thứ cần 2 điểm).
Một trăm lượng hoàng kim.
Hai mắt Diệp Khanh Oản phát sáng, đến đúng lúc, cô sớm đã muốn dạo qua Di Hồng Lâu một vòng, tiếc là không có tiền.
Tuy cô là đích nữ Tể tướng, nhưng là nữ quyến, nguồn tiền chỉ có hai nơi.
Một là phụ thân hoặc người có địa vị cao hơn cô ban thưởng.
Còn lại chính là lệ bạc hàng tháng của phủ Tể tướng, mười lượng bạc trắng, tuy cũng không ít, là mức tiêu dùng một năm của gia đình bình thường, nhưng cũng không thắng nổi kiểu tiêu pha của cô.
Thu không đủ chi.
Mưa đúng lúc đấy.
Nhưng còn trao đổi...
Diệp Khanh Oản suy nghĩ, đổi nội công: Kim chung tráo (*), về sau sẽ có ích.
(*) Kim chung tráo hay Kim chung trạo (chuông vàng úp): dùng vài thô quấn cục thành quả chùy rồi đánh vào thân mình mọi bộ vị, lúc đầu thấy đau sau dần không thấy đau thì thay bằng chùy gỗ, rồi chùy đồng.
Giá trị nhan sắc thì thêm vào ngũ quan đi, cho dù là nữ phụ ác độc, cô cũng muốn làm nữ phụ đẹp nhất.
Sắp xếp ổn thỏa hết thảy, cô chỉ cần đi theo cốt truyện, hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.
Cô đang suy nghĩ, thái phó mặc đồ trắng toát nhẹ nhàng xuất hiện trước án thư.
Diệp Khanh Oản sửng sốt, sao hôm nay thái phó lại mặc đồ trắng?
Ngẩng đầu nhìn lên, thái phó cũng đang nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, Diệp Khanh Oản không biết nên làm gì, trái tim bỗng nảy lên thình thịch.
Lúc này, thái phó đột nhiên đi về phía cô.
Diệp Khanh Oản sợ tới mức thở cũng không dám thở mạnh.
Xong rồi xong rồi, không phải y đã biết cái gì chứ?
Chưa đủ đâu nhé, không phải cốt truyện chỉ vừa mới bắt đầu sao?
"Thái phó."
Diệp Khanh Oản hành lễ với y, Liễu Thịnh liếc mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới, trong lòng cũng rất nghi hoặc.
Nàng... không định nói cho mình biết?
Sau khi Liễu Thịnh nhìn cô một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu với cô, làm bộ không có việc gì quay trở lại trước án thư.
Tuy bây giờ y còn chưa biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng y dám khẳng định, y thực sự đã nhìn thấy những lời đó.
Nói cách khác, y có thể nhìn thấy suy nghĩ của Diệp Khanh Oản?
Có thể nghe được tiếng lòng của một người, thực ra lại rất thú vị.
Thử nhìn xem ngày thường nàng suy nghĩ cái gì.
Liễu Thịnh vừa đi, Diệp Khanh Oản liền thè lưỡi, nhanh chóng bóc phốt hai câu.
"Lão thái phó lòng dạ đen tối này, không có việc gì thì đừng có đi lại, làm mình sợ muốn chết, còn tưởng y đã biết chút gì rồi cơ?"
"Nếu y biết thật ra nơi này là thế giới tiểu thuyết, cốt truyện kia từ đầu đã toang rồi, mình lại càng không trở về được, phiền chết."
Âm thanh bóc phốt bên này vừa ra, quyển sách trên tay Liễu Thịnh lại hiện ra phụ đề.
Thế giới tiểu thuyết?
Đó là thứ gì?
Chẳng lẽ là thoại bản?
Cho nên, thế giới hiện tại y đang sống thật ra là...
Liễu Thịnh sợ tới mức thẳng tay ném quyển sách đang cầm ra ngoài.
Không thể nào!
Diệp Khanh Oản bị y làm cho hoảng sợ, thấy y cau mày, biểu cảm khổ sở chật vật, không nhịn được hỏi nội thị.
"Hôm nay thái phó bị làm sao thế?"
Nội thị sớm đã sợ tới mức quỳ xuống, run lên bần bật.
A, quả nhiên là lão thái phó lòng dạ đen tối, nhìn y làm nội thị này sợ tới mức không dám thở mạnh kìa.
Cô vừa mới bóc phốt xong, dư quang ngó thấy thái phó đang liếc cô một cái, nhanh chóng làm như không có việc gì, cúi đầu giả chết.
Giờ phút này nỗi lòng của Liễu Thịnh hồi lâu không thể bình tĩnh lại, thế giới y luôn sống vậy mà chỉ là thoại bản?
Còn y chỉ là một nhân vật trong thoại bản.
Y đường đường là thái phó đương triều, đứng hàng tam công, tuổi trẻ tài tuấn, khí phách hăng hái như thế, ấy vậy mà chỉ là một nhân vật mà vận mệnh cuộc đời đã được sắp xếp hoàn chỉnh dưới ngòi bút của người khác, bảo y tiếp thu kiểu gì được?
Y nhìn chằm chằm Diệp Khanh Oản, trong mắt hiện lên tia sáng khó có thể miêu tả.
Nếu Diệp Khanh Oản đã biết toàn bộ hướng đi của thoại bản, vậy thì...
Diệp Khanh Oản bị y nhìn chằm chằm đến mức hơi mất tự nhiên, may mà các công chúa vương gia khác đã lục tục tiến vào, lúc này mới giảm bớt xấu hổ.
Nếu cái tên Cửu vương gia mắt mù kia không tới thì càng tốt.
Đến khi tên Cửu vương gia mắt mù kia đi ngang qua trước mặt cô, khó hiểu liếc cô một cái.
Diệp Khanh Oản:???
Có bệnh?
Hôm nay nhóm người này sao cứ quái quái?
Diệp Khanh Oản ù ù cạc cạc, nhưng vẫn may sau khi bắt đầu lên lớp, mọi người đều nhanh chóng khôi phục bình thường.
Diệp Khanh Oản cũng chi, hồ, giả, dã (*) đến mơ màng suýt ngủ, thật vất vả mới gồng được đến khi tan học, cô đầu tàu gương mẫu chạy ra ngoài, ngã vào xe ngựa đánh một giấc.
(*) Chi, hồ, giả, dã (trợ từ dùng trong văn nói, để diễn tả bài văn hoặc lời nói không rõ ràng.)
Trở lại phủ Tể tướng, nha hoàn lập tức chào đón, muốn đưa cô đi rửa mặt chải đầu trang điểm một phen.
Diệp Khanh Oản thẳng thừng cự tuyệt, cho dù cô có đẹp như thiên tiên hạ phàm cũng không thay đổi được gì.
Vẫn là nhanh chợp mắt một lúc, nghỉ ngơi dưỡng sức, tiếp theo cô còn phải diễn một màn kịch rất lớn đó.
Màn diễn này cực kỳ quan trọng, là lần đầu tiên nam nữ chính cùng hành động, cũng là mấu chốt xem cô có thể thuận lợi quay về hay không, cô phải diễn thật đạt.
Nhanh chóng ngồi xuống, trên cơ bản mọi người đều đến đông đủ.
Thái phó Liễu Thịnh và Tể tướng tán dóc đến hăng say, Liễu Thịnh đột nhiên hỏi ông: "Tướng gia, gần đây lệnh thiên kim có gì khác so với trước đây không?"
Tướng gia sửng sốt một chút, hình như không rõ tại sao Liễu Thịnh đột nhiên hỏi như thế.
Nhưng rất nhanh đã hiểu được.
"Tiểu nữ gần đây khắc khổ rất nhiều, việc học tiến bộ vượt bậc, phải kể đến thái phó dốc lòng dạy dỗ."
Liễu Thịnh:...
Biết ông hiểu sai ý, nhanh chóng bẻ lại: "Tướng gia quá khen, không dám nhận, ý của hạ quan là về tính tình của lệnh thiên kim, có gì thay đổi không?"
"Có thì cũng có, gặp chuyện trầm ổn không ít, không hấp tấp bộp chộp giống ngày xưa..."
Liễu Thịnh cạn lời.
Y muốn hỏi không phải những thứ này, há mồm muốn nói cho tướng gia: "Nàng xuyên từ thế giới hiện thực đến đây, chúng ta chỉ là thoại bản trong thế giới của nàng."
Nhưng lời từ miệng ra lại biến thành: "Là do tướng gia biết cách dạy dỗ, hổ phụ vô khuyển tử."
Lời vừa ra khỏi miệng, chính Liễu Thịnh đã sợ ngây người.
Rõ ràng y không nói câu này...
Lẽ nào... những việc này không thể nói ra?
Y tưởng tượng một phen, cũng đúng, nếu ai cũng biết mình chẳng qua chỉ là một nhân vật trong thoại bản, không phải thế giới sẽ đại loạn sao?
Thôi vậy, cứ quan sát xem tình hình phát triển như nào đã.
Vì thế Liễu Thịnh thu lại tính toán muốn vạch trần Diệp Khanh Oản, làm như không có việc gì tiếp tục kẻ tung người hứng với tướng gia.
Yến hội chính thức bắt đầu, từng người lần lượt ngồi xuống.
Cửu vương gia lại lề mề chưa tới, ngược lại là bào đệ (*) của Cửu vương gia bận trước bận sau tất bật thu xếp.
(*) Bào đệ: em ruột
Suy cho cùng đương kim hoàng đế có mười mấy nhi tử, Cửu vương gia chỉ là một trong số đó, trên có đích xuất trưởng tử trung cung, dưới có lão yêu phi tần quan sủng lục cung.
Cửu vương gia chẳng qua chỉ là một nhi tử không được sủng ái, mẫu thân lại xuất thân từ cung nữ.
Trên không dựa được phụ hoàng, dưới không dựa được mẫu gia, mọi việc chỉ có thể dựa vào chính mình.
Cho nên hắn muốn huyết vũ tinh phong giành được ngôi vị hoàng đế, chỉ có thể mượn những thế lực khác, ví như Tể tướng đương triều.
Diệp Khanh Oản bấm đầu ngón tay tính giờ, cảm giác đã đến lúc, bèn mở miệng hỏi.
"Thập gia, sao Cửu gia còn chưa tới?"
Thập gia là bào đệ của Cửu gia, thu xếp mọi việc vì hắn, tận tâm tận lực, làm người cũng cực kỳ khéo đưa đẩy.
Vừa định há mồm giải thích, người gác cổng liền cao giọng thông truyền.
"Cửu gia tới."
"Tới rồi."
Mọi người đồng loạt nhìn sang.
Chỉ thấy một nam tử phong tư trác tuyệt, dáng người thon dài tiến vào, bên cạnh là một nữ tử ăn vận mộc mạc.
Mộc mạc đến độ còn không bằng nữ sử nhị đẳng của tướng phủ, nhưng lại khó che giấu dung nhan tuyệt mỹ của nàng, khuôn mặt nhút nhát sợ sệt như mèo con bị vứt bỏ, nhìn thấy mà thương.
Diệp Khanh Oản nhìn thấy nàng, tức khắc xoa tay hầm hè, muốn bắt đầu màn biểu diễn của cô.