Thằng khốn đừng mơ chiếm được chị
"Em nghiêm túc với Cung Thiên Thành?"
Cố Lê Chu vừa mới xuyên vào, chưa kịp chải chuốt đàng hoàng một phen thì anh trai của cơ thể này đã tới cửa.
Người con trai trước mắt dáng người thẳng tắp, ngũ quan sắc xảo thâm thuý, mười phần tuấn tú.
Cô nhớ lại miêu tả của "anh trai hờ" này trong nguyên văn: Thành thục ổn trọng, có năng lực, có cảm giác trách nhiệm, nghiện em gái, đối với em gái luôn muốn gì được nấy.
Thời điểm cô đọc sách còn cảm thấy đây mới là dáng vẻ nên có của nam chính, hiện tại lại trở thành anh trai của cô rồi?
Nhưng trong lòng thầm cảm thấy vui mừng, dù sao có một người anh trai tốt với IQ online như này việc hoàn thành nhiệm vụ do hệ thống đưa ra chỉ là chuyện nhỏ.
Dáng vẻ đắc ý của Cố Lê Chu bị Cố Lê Mặc chú ý, khiến anh càng thêm cảm thấy em gái mình đối với Cung Thiên Thành thật sự có ý tứ, trong lòng phút chốc lạnh đi mấy phần.
"Em mới gặp Cung Thiên Thành vài lần đã thích anh ta, anh hiểu anh ta hơn so với em, bên cạnh anh ta luôn có phụ nữ vây quanh mải miết không ngừng, lăng nhăng đào hoa không chung thuỷ, hai người vốn dĩ không hợp."
"Anh sẽ không đồng ý em và anh ta ở bên nhau đâu, tốt nhất em nên từ bỏ anh ta đi."
Cố Lê Chu nghe vậy liền lấy lại tinh thần, nhìn đến người "anh trai hờ" đang mím môi mỏng, lông mày nhíu chặt, đôi mắt dài cùng tròng mắt đen láy nhìn cô với vẻ không hài lòng.
Nhớ lại cảnh tượng này trong nguyên văn, sau khi bị Cố Lê Mặc ngăn cản, nguyên chủ không chịu nghe lời khuyên của anh mà cãi nhau một trận, sau đó dứt khoát bỏ nhà ra đi để thể hiện bản thân đối với Cung Thiên Thành là thật lòng.
Hai người cự cãi tan rã trong không vui, quan hệ lạnh nhạt một thời gian dài.
Đương nhiên, Cố Lê Chu tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
Cô hướng về phía Cố Lê Mặc nở một nụ cười ngoan ngoãn, gật đầu nói: "Anh nói rất đúng, em cũng cảm thấy không hợp."
Quả nhiên, "anh trai hờ" kinh ngạc mất một lúc, nhưng sắc mặt không còn cứng ngắc nữa, hiển nhiên rất hài lòng với câu trả lời của cô.
"Thật không? Sao anh lại nghe nói Chu Chu định đem Giải trí Thiên Duyệt tặng cho Cung Thiên Thành làm quà sinh nhật, đối với anh ta hào phóng như vậy ư?"
Cố Lê Mặc đau lòng mà nhìn Cố Lê Chu, tuy rằng đối với anh một cái công ty giải trí cũng không tính là gì, nhưng dù sao cũng là một miếng thịt béo, huống chi miếng thịt béo này còn là anh tặng cho Cố Lê Chu, vừa nghĩ đến sắp bị tặng cho tên đàn ông khác, vẫn là cảm thấy không hợp tình hợp lý, trong lòng tràn đầy cảm giác trống vắng.
Nói thật, từ nhỏ đến lớn em gái nhà mình đối với sinh nhật của anh còn chưa để tâm đến như vậy, chẳng lẽ anh còn thua so với một "thằng ất ơ"?
Nghĩ như vậy, Cố Lê Mặc trong lòng không khỏi cảm thấy lạnh, càng nhíu mày chặt hơn.
Cố Lê Chu nghe anh nói xong, cảm giác thật sự chua, thầm cảm thán không thể nghi ngờ đây chính là nghiện em gái, cô hướng về phía Cố Lê Mặc chớp mắt vô tội: "Ai đồn chuyện không có như thế, chẳng lẽ trong mắt anh, em ngu ngốc vậy sao?"
"Đúng vậy."
"..."
Được rồi, nguyên chủ quả thật ngốc nghếch, trong nguyên văn đúng là có làm chuyện này.
Suy cho cùng Cố Lê Mặc vẫn là sợ tổn thương trái tim bé nhỏ của em gái nhà mình nên nói thêm một câu: "Con gái ngốc nghếch cũng đáng yêu lắm."
"... Em có thể giải thích." Cố Lê Chu cảm thấy lần này vẫn kịp cứu lấy mình: "Trước đây em chỉ cảm thấy Cung Thiên Thành nhìn mặt không tệ, cho nên đối với anh ta mới để ý hơn vài phần, thật sự không khoa trương như lời đồn bên ngoài đâu, chỉ là đơn thuần giống như fan cuồng bình thường thôi."
Nhìn thấy ánh mắt "anh trai hờ" nheo lại, Cố Lê Chu vội vàng nói: "Nhưng hiện tại em không thích anh ta nữa, người đẹp có đầy lại càng nhìn càng đẹp nên em trèo tường rồi."
Cố Lê Chu nói xong, Cô Lê Mặc cũng không lên tiếng, anh ngồi thẳng dậy, ánh mắt đen láy đánh giá, như thể xem cô có nói dối hay không.
Đang lúc Cố Lê Chu nghĩ có nên nói thêm để tăng sức thuyết phục không, liền nghe được Cố Lê Mặc hỏi: "Trèo tường? Ai?"
Cố Lê Chu vừa mới đến đây, cũng không biết có người nào đặc biệt xinh đẹp, không khỏi suy nghĩ mà nói: "... Bạch Khuynh Ngôn." Nếu là nữ chính, người kia hẳn là giống như miêu tả trong sách, giá trị nhan sắc rất cao đi.
Vì để quán triệt hình tượng truy tinh [1] trước mặt Cô Lê Mặc, Cô Lê Chu đối với anh nói mấy câu vô nghĩa: "Ngôn Ngôn của em là người vừa xinh đẹp, kỹ thuật diễn xuất lại tốt, đã diễn qua rất nhiều nhân vật. Ví dụ như hoàng hậu, nữ sát thủ, nữ cảnh sát, vân vân... Biểu hiện rất đáng để thưởng thức, không ai không ấn tượng, khiến fans tụi em đây trong lòng tràn đầy kiêu ngạo."
"Fans? Chu Chu muốn truy tinh sao?"
"Đúng vậy! Chính là truy tinh đó, anh hai thật thông minh quá."
Cố Lê Mặc cũng không dễ bị lừa như vậy, ngược lại sắc mặt nghiêm túc thêm vài phần: "Không cần tâng bốc như vậy, truy tinh thì truy tinh đi, vì sao lại là cô gái này? Lúc trước anh điều tra Cung Thiên Thành phát hiện giữa bọn họ rất mập mờ, nói thật đi có phải em cố ý đúng không? Có phải là vì tiếp cận Cung Thiên Thành không?"
Cố Lê Chu: "..."
Nụ cười dần biến mất, lại quay về cái tên Cung Thiên Thành nữa rồi.
"Những cái đó đều là lời đồn, là Cung Thiên Thành da mặt dày lì lợm la liếm cho nên mới khiến anh hiểu lầm Ngôn Ngôn có quan hệ với anh ta, thực chất Ngôn Ngôn còn chẳng thèm đếm xỉa đến anh ta, chỉ là nhiều trường hợp không thể tránh khỏi mà thôi."
"Anh hai cũng biết con gái muốn vào giới giải trí không phải dễ dàng, vừa hay ông chủ của công ty Ngôn Ngôn và Cung Thiên Thành lại là cá mè một lứa, hắn thường xuyên tạo cơ hội để Cung Thiên Thành và Ngôn Ngôn ở chung với nhau cho nên mới khiến người khác hiểu lầm, trên thực tế thì Ngôn Ngôn là người bị hại."
Thấy Cố Lê Chu khinh thường Cung Thiên Thành, đáy lòng Cố Lê Mặc vô cùng thoải mái, cũng không ủ rũ nữa, thế nhưng trong lòng vẫn chưa thật sự yên tâm: "Sao em biết rõ ràng thế hả? Thật sự không phải vì Cung Thiên Thành sao?"
"Em thật sự không thích Cung Thiên Thành." Cố Lê Chu sắc mặt không đổi, "Những việc này đều đã tìm người điều tra qua, dù gì thì em vẫn là fans của Ngôn Ngôn, theo lẽ thường hẳn là muốn hiểu biết nhiều hơn về cô ấy rồi."
Cố Lê Mặc gật đầu, xác thật đúng như tư liệu điều tra vừa mới xem, Bạch Khuynh Ngôn này đối với Cung Thiên Thành không có cử chỉ gì chủ động, nhưng lúc riêng tư thế nào thì không biết, rốt cuộc thì trong giới giải trí này người có tâm tư trong sạch không nhiều, ai biết có phải chỉ là bộ dạng giả vờ để giữ vững hình tượng hay không.
Nhìn em gái nhà mình, công chúa nhỏ của Cố gia, từ bé đến lớn luôn được bảo vệ chu đáo, lại ngây thơ đến vậy, hiện tại như thế nào cũng khiến anh không an tâm, chỉ sợ cô không biết nhìn người.
Nhìn đến vẻ nghiêm túc kia của cô, anh biết không phải chỉ nói suông, chắc chắn cô đã làm gì đó rồi, Cố Lê Mặc không nhịn được âm thầm thở dài, thôi thì truy tinh so với việc thích Cung Thiên Thành vẫn tốt hơn, mặc kệ cô vậy, dù sao có anh che chở cũng không thể có chuyện sai lầm to tát gì xảy ra được.
Cô Lê Chu không biết trong lòng Cố Lê Mặc nghĩ gì, thấy anh không nói lời nào, chính mình cũng dứt khoát im lặng.
Cái này gọi là địch bất động, ta không động.
Cố Lê Mặc lấy lại tinh thần, nói tiếp ý trước đó của Cố Lê Chu: "Cô ấy có để ý tới Cung Thiên Thành hay không đó chỉ là chuyện sớm muộn, Cung Thiên Thành sẽ không bỏ qua cô ấy đâu, giới giải trí chính là như vậy, trừ khi cô ấy không muốn đóng phim nữa."
Khoé mắt Cố Lê Chu giật một cái, nữ chính và loại nam chính cặn bã này ở bên nhau kiểu gì cũng không thể tính là đỉnh cao nhân sinh được, như vậy chẳng phải cô sẽ chết thẳng cẳng à.
Cảm giác chính mình nhỏ yếu đáng thương lại bất lực, Cô Lê Chu đau lòng bản thân một giây, đứng dậy rót cốc nước uống cho nguôi cảm xúc, thuận tiện rót cho "anh trai hờ" một cốc, vừa đưa tới liền thấy sắc mặt anh không thay đổi bây giờ đột ngột kích động, gần như có thể thấy rõ vẻ cảm động và ngạc nhiên vui vẻ trong mắt anh, khoé môi cũng nhếch sắp tới mang tai.
... Đến mức đó sao.
Nguyên chủ à, thật là tội lỗi.
Cố Lê Chu lắc đầu: "Em sẽ không để chuyện này xảy ra."
"Chu Chu muốn giúp cô ấy?" Cố Lê Mặc đáy mắt mỉm cười, đối với hành động em gái rót nước cho mình vô cùng hưởng thụ.
"Vâng, em là fan cứng của cô ấy, nếu cô ấy không vui em cũng sẽ không vui." Tôi có thể làm gì được, bị một cái hệ thống cùi bắp uy hiếp tính mạng, tôi không có lựa chọn.
"Chu Chu cũng đã hai mươi lăm tuổi, là người lớn rồi, muốn làm gì thì làm, chỉ cần không lãng phí tình cảm với mấy tên trai đểu thì anh hai luôn ủng hộ em."
Người con trai trước mắt mặt mày dịu dàng nhìn cô, Cố Lê Chu vội vàng không kịp đề phòng mà cảm thấy ấm áp, loại cảm giác này ở thế giới thực chưa trải qua bao giờ, ba mẹ ruột chưa từng cho cô yêu thương chiều chuộng, bởi vì họ đã ly hôn từ rất sớm và lập gia đình riêng, cô đến đâu cũng khiến người ta thấy ngại.
Thì ra được người khác yêu thương chiều chuộng là cảm giác tốt như vậy, thật là một loại ngọt ngào đáng chết mà!
Cố Lê Chu cười cười: "Được, anh hai có thể hiểu là tốt rồi, dù sao một thiên tiên như Ngôn Ngôn sao lại mắt mù mà coi trọng Cung Thiên Thành được, tỉ lệ này quả thật không đáng kể, cho nên em nhất định sẽ giúp cô ấy."
"Mắt mù sao?"
"Vâng? Đúng vậy, mắt mù mới đi coi trọng Cung Thiên Thành."
Cố Lê Mặc nhìn em gái nhà mình mà sửng sốt, vẫn là không nhịn được nở nụ cười.
"Không cần nói bản thân như vậy."
"..."
"Em không có..." Cô muốn phản bác nhưng lại không biết nói gì, xác thật lúc trước nguyên chủ đã làm chuyện này, cái nồi này cô không thể không đội.
"Lần sau nhớ 'rửa mắt' là được, có anh hai 'giữ cửa' sẽ không có chuyện gì đâu."
"Vâng." Cố Lê Chu xoa xoa huyệt thái dương, bày ra dáng vẻ mệt mỏi, ánh mắt trông mong nhìn về phía Cố Lê Mặc, "Anh hai, chuyện đã rõ ràng rồi, em có thể lên lầu nghỉ ngơi được chưa?"
Cố Lê Mặc gật đầu: "Nghỉ ngơi sớm một chút, thân thể quan trọng nhất, ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Cố Lê Chu nói xong liền chạy lên lầu, hiện tại cô vô cùng muốn tìm điện thoại của nguyên chủ.
Đột nhiên nghĩ đến chính mình còn không biết nữ chính trông ra làm sao, bây giờ bị lòng hiếu kỳ làm cho trong lòng ngứa ngáy, thật muốn nhìn xem nữ chính mà trong sách viết là mỹ nữ siêu cấp rốt cuộc đẹp đến cỡ nào.
Cố Lê Chu đi vào phòng, tìm được điện thoại của nguyên chủ trên giường, mở khoá vân tay, lên mạng search ba chữ Bạch Khuynh Ngôn, quả nhiên có ảnh chụp.
Cô click mở một bức ảnh cổ trang, nhìn thấy cô gái trong ảnh làn da trắng ngần, mắt đẹp mày phượng, giữa đôi lông mày còn có ý vị câu người, môi đỏ xinh đẹp nổi bật giống như hồng mai cao ngạo, đẹp nhưng không mang vẻ quyến rũ, tựa thần tiên trên trời không dính khói lửa nhân gian.
"Chậc chậc, quả nhiên là vưu vật tuyệt sắc giai nhân trong quyển sách này nha. Tác giả không lừa mình."
Cố Lê Chu dùng tay che lại ngực, không xong rồi, là cảm giác động tâm.
"Muốn có WeChat người đẹp, muốn làm bạn bè với người đẹp." Cố Lê Chu nhìn chăm chăm bức ảnh, lại nghĩ tới tình cảnh của mình bây giờ, nên giải quyết ổn thỏa mọi chuyện của nguyên chủ trước đã.
Nhớ đến khi nãy Cố Lê Mặc nhắc tới sinh nhật Cung Thiên Thành, Cố Lê Chu đau đầu, trong nguyên văn chính là ở tiệc sinh nhật này nguyên chủ quen biết với thanh mai trúc mã của Cung Thiên Thành là Nhạc Du Du, cô ta tiếp cận nguyên chủ và nhanh chóng trở thành bạn tốt của nguyên chủ.
Người này bình thường ngoài mặt là dáng vẻ hy vọng nguyên chủ và nam chính ở bên nhau, thực chất cũng chỉ muốn lợi dụng nguyên chủ biến cô trở thành vũ khí, vì bản thân tiến đến vị trí cao hơn mà dọn sạch chướng ngại, chỉ có nguyên chủ ngốc bạch ngọt này mới có thể tin tưởng cô ta như vậy, người ta chỉ đâu đánh đó, lợi dụng đến vui vẻ.
Nhạc Du Du chính là nữ phụ độc ác điển hình, cuối cùng nguyên chủ xảy ra tai nạn cũng là chuyện cô ta gây ra, đồng thời còn thuê người hạ sát nữ chính, làm đến tê tâm phế liệt, cô ta không chiếm được thì đừng hòng kẻ nào có thể nghĩ tới.
Cố Lê Chu lắc đầu, người này không được, quả thật quá điên, sao cô ta không kéo theo nam chính cùng nhau tuẫn tình luôn đi, như vậy không phải mọi người đều vui à.
Phần sau của nguyên văn làm người ta rất buồn bực, nam chính luôn khéo léo xuất hiện như anh hùng cứu mỹ nhân, không thể không nói tác giả vì cái kết HE mà liều mạng.
Cố Lê Chu thở dài, thử gọi hệ thống một tiếng, căn phòng rộng lớn vẫn im ắng như cũ.
Tốt lắm, cái thứ không đáng tin cậy này vẫn còn đang ngủ, mới vừa đồng ý tiếp nhận nhiệm vụ xong thì quăng lại một câu không đủ năng lượng rồi không phản ứng nữa, thật đúng là cái đồ chết tiệt.
Tổng cảm thấy bản thân đang bị cái hệ thống cùi bắp này thao túng.
Cố Lê Chu mệt mỏi thể xác lẫn tinh thần, ném điện thoại xuống, từ trên giường bật dậy.
Cô đến trước tủ quần áo của nguyên chủ, chuẩn bị tuỳ ý tìm một bộ đồ ngủ để tắm rửa, kết quả vừa mở cửa tủ ra là một mớ lộn xộn.
Tất cả đều là màu hồng! Đã vậy còn có hoa nữa... quần áo ghê đến mức làm người ta không nỡ nhìn thẳng.
Cố Lê Chu hữu khí vô lực lấy ra một cái áo ngủ có ít hoạ tiết nhất, đem nó đi về phía phòng tắm.
Trong phòng tắm hơi nóng bốc lên, Cố Lê Chu vừa kỳ cọ vừa suy nghĩ, trình độ thẩm mỹ của nguyên chủ thật là một lời khó nói hết, anh trai tây trang giày da, đẹp trai bức người, sao nguyên chủ đây toàn là màu hồng hoạ tiết hoa vậy trời?
Lại nghĩ đến nguyên chủ nhất kiến chung tình, tái kiến khuynh tâm, một lòng kiên định, quyết chí không thay đổi đối với cái loại nam chính cặn bã này, thành thử không thể không chấp nhận rằng cô ấy thật sự không có mắt thẩm mỹ.
Song, dáng người của nguyên chủ rất không tồi, chỗ cần có thì có, chỗ nên gầy thì gầy, da thịt non mịn, sờ lên cảm giác rất thoải mái.
Cố Lê Chu tắm rửa xong, xoay người lấy khăn tắm, sự chú ý đã bị cánh cửa bên phải bồn tắm thu hút, không phải vì bên trong phòng tắm có cánh cửa kỳ lạ mà là vì khung cửa lẫn mặt ngoài đều khảm những viên kim cương lấp lánh ánh sáng.
Không cần nghĩ nhiều cũng biết nhà họ Cố giàu như vậy, mấy viên kim cương đó chắc chắn là hàng thiệt!
Cô không nhịn được đi qua dùng tay sờ soạng, sau khi chiêm ngưỡng kiệt tác của nhà giàu xong phát hiện cửa có thể mở ra. Cô tò mò mở cửa, lại phát hiện bên trong chỉ có một cái gương soi toàn thân bình thường.
Cố Lê Chu: "???"
Cố Lê Chu nhìn cái gương quý giá trước mặt, tâm tình phức tạp.
Cô giơ tay tuỳ ý vuốt tóc, vén mái tóc dài sang hai bên, khuôn mặt nhỏ từ từ lộ ra khiến cô không kịp phòng ngừa mà bị vẻ đẹp của nguyên chủ làm giật mình.
Người trong gương có đôi mắt trong trẻo sáng ngời, khoé mắt hơi hướng lên trên xinh đẹp quyến rũ, mày liễu hơi cong, lông mi dài vẫn còn vương chút hơi nước rung động, làn da trắng nõn không tì vết có chút hồng hào, đôi môi no đủ hồng nhuận giống như hoa hồng kiều diễm ướt át, khuôn mặt nhỏ nhắn minh diễm đoan chính thanh nhã, cực kỳ động lòng người.
Cố Lê Chu hít hà một hơi, lần nữa đem tay áp vào ngực, tim đập thình thịch.
Dáng người này cũng quá khiến người ta yêu thích rồi, xinh đẹp công nha.
Rốt cuộc thường ngày nguyên chủ trang điểm đáng sợ đến cỡ nào vậy, nếu không với nhan sắc chẳng cần trang điểm vẫn yêu kiều này sao nam chính lại không coi trọng, vừa mới bắt đầu đã bị ghét bỏ nữa chứ.
Cố Lê Chu nghĩ mà sợ, may mắn nha đầu này thẩm mỹ kỳ dị, tự mình trang điểm xấu, bằng không thì đã lên thuyền giặc của nam chính từ lâu rồi, hiện tại đây là món hời của cô, tuy rằng dáng vóc bản thân không tồi nhưng so sánh với thân hình này thì không bằng, vốn dĩ bộ dáng của mình luôn lộ ra thập phần khinh bỉ.
Cô không khỏi cảm thán gen của nhà họ Cố thật sự tốt, toàn là tổng tài ngự tỷ.
Cô Lê Chu càng ngắm càng hài lòng, suy nghĩ đến thời điểm vả mặt trai đểu thêm vui vẻ tự tin.
Có được xuất thân và nhan sắc này cùng với IQ online cô khẳng định trai đểu vĩnh viễn đừng mơ chiếm được chị đây!
***
[1] Truy tinh – 追星: Theo đuổi ngôi sao, thần tượng.
Có lỗi chính tả hay type hoặc gì khác thì cmt cho mình biết nha. Chúc mấy cục cưng đọc truyện vui vẻ, sẵn tiện cho xin mín vote hí hí hí. 🫢