Toả sáng dự tiệc - thượng
Buổi tối Cố Lê Chu mới trở về biệt thự, vừa vào phòng khách đã thấy Cố Lê Mặc đang ngồi trên sô-pha cầm tách trà uống một ngụm.
Rõ ràng là đang chờ cô.
Cố Lê Chu mỉm cười, không nhanh không chậm hỏi: "Hai ngày nay luôn có thời gian đến đây, dạo này anh hai không bận sao?"
Cố Lê Chu nghe được thanh âm em gái nhà mình, hướng ánh mắt đến chỗ khác, kết quả vội vàng không kịp phòng hờ mà bị sặc: "Khụ khụ khụ..."
Cố Lê Chu thấy mặt anh đỏ lên vì sặc, vội vàng bước lên quan tâm nói: "Anh không sao chớ?"
Cô giơ tay muốn giúp anh vỗ lưng nhưng không ngờ lại bị tránh né.
Cố Lê Chu: Excuse me??? Tôi không phải là đứa em gái anh yêu thương nhất sao!
"Cô, cô là ai?"
"..." Cố Lê Chu đen mặt, biểu thị không muốn giải thích.
Hai người cứ như vậy ở phòng khách đối mặt nhìn nhau.
Cố Lê Mặc cảm thấy người trước mắt càng nhìn càng quen, anh mở to mắt, trời ơi đây không phải là em gái đáng yêu của mình sao!
Từ lúc nào thẩm mỹ của em gái mình bình thường lại vậy?
Cả quần áo và cách ăn mặc, còn có lớp trang điểm tinh xảo trên mặt nữa, trước kia rõ ràng không phải là phong cách này!
Không phải, đột nhiên trở nên xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ là có người thích?
Cố Lê Mặc lập tức nghiêm túc, quả quyết đặt câu hỏi: "Chu Chu em lại để ý người nào rồi?"
"Hở?" Cố Lê Chu hơi mơ hồ, cảm thấy không hiểu được mạch não của anh.
Thấy em gái không muốn nói với mình, Cố Lê Mặc thở dài: "Chu Chu chịu vì anh ta thay đổi, xem ra là thật sự rất thích anh ta, vậy nhân phẩm người này thế nào? Làm nghề gì? Từng có bao nhiêu bạn gái? Có chung thuỷ không?"
Cố Lê Chu: "..."
Cảm ơn anh nha, anh nghĩ nhiều rồi.
"Anh hai à anh hiểu lầm rồi, gần đây em chỉ xem chút tạp chí thời trang và một số style của mấy nữ minh tinh, hiểu được những thứ đồ ngày xưa mình thích đã lỗi thời rồi. Vì để theo phong cách thời trang hiện nay nên mới cố ý thay đổi thành thế này, chẳng lẽ khó coi sao?"
Cố Lê Chu vờ mất mát, cúi đầu, nhìn Cố Lê Mặc như bị bóp chặt quả tim.
Anh vội mở miệng chuộc lỗi: "Là lỗi của anh, anh nghĩ nhiều rồi, đương nhiên hôm nay trông em rất xinh đẹp! Siêu xinh đẹp tuyệt vời! Chu Chu là cô gái xinh đẹp nhất!"
"Há há." Được khen trực tiếp như vậy Cố Lê Chu không kìm được cười thành tiếng.
Cố Lê Mặc nhìn cô cười, trong lòng thở phào, cười nói: "Trong lòng anh hai Chu Chu giống như tiểu tiên nữ, mặc kệ thế nào cũng đẹp, luôn hết sức đáng yêu nữa."
Nghe anh nói thế, trái tim Cố Lê Chu ấm áp, "anh trai hờ" thật đúng là đặc biệt yêu chiều em gái. Không khí yêu thương tự nhiên thế này mới là cảm giác người cùng một nhà chứ.
Cố Lê Chu ngoan ngoãn trả lời: "Em biết rồi, anh hai hiểu em nhất."
Đến khi cô nhìn thấy thiệp mời trên bàn, trong lòng thầm đoán được tối nay anh đến đây làm gì.
Ai dà, tiệc sinh nhật lần này không thể không đi. Đây là cơ hội tốt để xây dựng mối quan hệ với nữ chính.
"Biết thì tốt." Cố Lê Mặc thấy em gái nhà mình chú ý tới thiệp mời, trong lòng khó chịu ngoài mặt lại như không có gì: "Tối nay anh cũng không có chuyện gì đặc biệt, chỉ là nghe Lưu quản gia nói Cung Thiên Thành gửi thiệp mời cho em, anh đến xem cái thiệp mời này hình dạng ra sao ấy mà."
Nói xong anh cầm tấm thiệp mời trên bàn lên soi kỹ.
Cố Lê Chu muốn nói em tin anh chắc, một miếng giấy mỏng như vậy có cái gì mà xem?
Không muốn em đi thì cứ nói thẳng!
Cô đang cân nhắc xem nên mở lời thế nào thì phát hiện đôi mắt đen sâu thẳm kia đang khoá chặt trên người mình, đành bất đắc dĩ nói: "Ngôn Ngôn cũng phải đi..."
"Chu Chu là vì cô ấy?"
"Vâng, ông chủ của cô ấy nhất định sẽ ép buộc cô ấy đi, em không yên tâm nên muốn đến xem."
"Em có thể mang theo vài vệ sĩ." Cô Lê Chu tựa hồ sợ bị cự tuyệt.
Đùa chứ lỡ như thiệp mời bị tịch thu cô cũng chỉ có thể nghĩ cách khác mà lẻn vào thôi.
Cố Lê Mặc nhìn em gái nhà mình một mặt ngoan ngoãn chờ mong, cuối cùng vẫn mềm lòng nói: "Được rồi, nhưng Chu Chu không được ở một mình với Cung Thiên Thành, nhân phẩm anh ta không tốt, cách xa ra chút."
Cố Lê Chu điên cuồng gật đầu, đồ ngu ngốc mới sáp lại gần tên cặn bã đó.
Cố Lê Mặc thấy cô nghe lời bèn đưa thiệp mời qua.
Cố Lê Chu nội tâm vui mừng nhận thiệp mời, đồng thời thầm tính toán xem nên làm thế nào bắt đầu tình bạn giữa cô và nữ chính.
Ba ngày sau, tại biệt thự nhỏ, Cố Lê Chu lại lần nữa được thể nghiệm sức mạnh của đồng tiền.
Ban ngày có đoàn đội chuyên nghiệp đến giúp cô chuẩn bị cho bữa tiệc sinh nhật tối đó, từ bảo dưỡng đến tạo kiểu, một loạt thao tác đều được thực hiện suôn sẻ.
Trong phòng, những món trang sức quý giá sáng lấp lánh cùng các loại lễ phục được định chế cao cấp loé sáng muốn mù mắt Cố Lê Chu.
Cô không khỏi cảm thán, có tiền cũng thật tốt.
Tay chân Cố Lê Chu đều dài, dáng người tinh tế, mặc vào bộ lễ phục dạ hội màu đen mà nhà tạo mẫu đưa cho, đứng ở trước gương, quả thực vừa lòng đến không thể vừa lòng hơn.
Sau khi đã định hình trang phục xong, nhà tạo mẫu nhẹ nhàng vấn mái tóc dài của cô lên, càng lộ ra khuôn mặt tinh xảo mỹ lệ.
Cuối cùng chọn thêm vài món trang sức kim cương kết hợp cùng với một đôi giày cao gót và túi xách sang trọng màu tím, toàn bộ tạo hình hoàn thành.
Bữa tiệc được tổ chức tại khách sạn Eaton, khách sạn sang trọng nhất thành phố Bác.
Thảm đỏ kéo dài từ cửa khách sạn đến mặt đường, tạo cho người ta cảm giác trang trọng. Khách mời bữa tiệc lục tục kéo đến, chung quanh khách sạn đỗ đầy siêu xe màu sắc khác nhau.
Ánh đèn lộng lẫy, tiếng người ồn ào, trong lúc nhất thời vô cùng náo nhiệt.
Cố Lê Chu cảm thán, một bữa tiệc sinh nhật thôi mà phô trương lớn như vậy, quả nhiên nam chính thích ra vẻ ngầu lòi.
Cô ngồi trong xe, xuyên qua cửa sổ xe trông thấy những người này đều hướng về phía người nam mặc tây trang màu đen, mày kiếm mũi cao, dáng người mảnh khảnh đang đứng ở trước cửa khách sạn mà chào hỏi.
Trực giác mách bảo cô rằng đây hẳn là Cung Thiên Thành.
Thấy hắn vừa tiếp đón đáp lại những người đó, vừa thỉnh thoảng nhìn về phía thảm đỏ giống như đang tìm ai.
Cố Lê Chu nhíu mày, cái tên vừa ngu vừa xấu này chắc chắn đang tìm Ngôn Ngôn!
Nhưng đêm nay anh gặp tôi thì ngoan ngoãn mà chờ bị hớt tay trên đi.
Lưu quản gia thấy tiểu thư có vẻ không vui liền trò chuyện: "Sợ tiểu thư không biết, khách sạn này cũng là sản nghiệp của Cố gia."
"Ừm? Gì chứ!" Cố Lê Chu quay đầu kinh ngạc nhìn quản gia.
Lưu quản gia tiếp tục nói: "Tiểu thư không nên giật mình, sản nghiệp của nhà họ Cố rất lớn, khách sạn chỉ là một trong số đó mà thôi. Trước kia tiểu thư đối với chuyện của công ty không quan tâm nên không có người nói những điều này cho cháu. Nhưng hiểu biết một chút luôn không xấu."
Ôi trời đất ơi, mình giàu dữ vậy!
Đột nhiên cảm thấy xuyên sách cũng không tệ!
Cố Lê Chu cố ép bản thân bình tĩnh, gật đầu: "Cháu hiểu, cháu sẽ cố gắng."
Lưu quản gia lộ ra nụ cười từ ái, thân thiết nói: "So với trước kia tiểu thư đã hiểu chuyện hơn nhiều rồi."
Cố Lê Chu chớp mắt cười một tiếng: "Người kiểu gì rồi cũng sẽ trưởng thành, xác thật cháu nên hiểu chuyện."
Nét mặt Lưu quản gia ngưng lại, xoay đầu nhìn tiểu thư nhà mình lộ ra vẻ vui mừng.
Cố Lê Chu vẫn chưa nhìn thấy người mà mình tâm niệm nãy giờ, trong lòng thở dài ngoài miệng lại không ngừng tán gẫu cùng quản gia.
"Rõ ràng khách sạn là của nhà mình anh hai vẫn chưa chịu yên tâm, xém chút nữa không cho cháu tới."
"Đặt bao trọn thì sẽ vắng người, lỡ như có sự kiện gì bất ngờ nhân viên khách sạn có thể không kịp xử lý cho nên thiếu gia lo lắng cho tiểu thư."
"Cũng phải."
"Đợi chút nữa bảy vệ sĩ sẽ nguỵ trang thành khách tham gia bữa tiệc, ở bên trong đó bảo vệ tiểu thư."
"Ừm, được."
Lưu quản gia còn muốn dặn dò tí nữa uống rượu ít một chút các thứ thì chợt thấy tiểu thư nhà mình ánh mắt sáng lên, ông ngầm hiểu hẳn là người tiểu thư đang đợi đã tới.
Cố Lê Chu nhìn thấy bên ngoài cửa sổ xe là nữ chính trong bộ váy trắng đang đứng cạnh người đàn ông đầu trọc, người đàn ông đối diện với cô ấy nói gì đó, từ góc độ của bản thân vừa vặn có thể thấy được vẻ lạnh lùng của cô ấy, chỉ chốc lát sau hai người đi về phía Cung Thiên Thành.
Người này chắc chắn là Phương Chí, ông chủ không biết xấu hổ của công ty Ngôn Ngôn.
Không được, không nhịn nổi nữa.
Lưu quản gia thấy cô muốn xuống xe liền đứng dậy mở cửa, mỉm cười nói: "Tiểu thư, đi thôi, chơi vui vẻ nhé."
Cố Lê Chu hít sâu một hơi, đối diện với ánh mắt khích lệ của ông mà nặng nề gật đầu, đêm nay cô muốn nhìn kỹ xem trong bụng mấy tên xấu xa này thối nát cỡ nào.
Cô nhấc chân ra khỏi xe, đứng trên thảm đỏ sải bước ưu nhã.
Mọi người đi đi lại lại nhất thời đều dừng lại nhìn ngắm mỹ nữ xinh đẹp xa lạ.
Cố Lê Chu không chút luống cuống, khoé môi gợi lên một độ cong vừa phải, nhẹ nhàng mỉm cười.
Nụ cười trên môi người duyên dáng. Mắt trong phân định khiến ai mong chờ. [1]
Những tiếng xì xào bàn tán chung quanh tức khắc to dần, không nghi ngờ gì chính là thảo luận về người đẹp vừa xuất hiện ở thảm đỏ.
Có người nam tiến đến bắt chuyện, Cố Lê Chu lịch sự nói xin lỗi rồi trực tiếp đi về phía Bạch Khuynh Ngôn.
Những người phía trước tự nhiên cũng chú ý tới động tĩnh bên này đều nhao nhao nhìn qua.
Cung Thiên Thành tiếp chuyện với Phương Chí, vừa không ngừng dùng mắt ngó về phía Bạch Khuynh Ngôn.
Hắn chuẩn bị dẫn người vào trong, sau khi nghe được động tĩnh thì quay đầu bắt gặp một cô gái dung mạo tinh xảo làm người say mê, đôi chân trắng nõn quyến rũ ẩn hiện trong bộ váy đen xẻ cao, dưới ánh đèn tựa như một bông hoa nở rộ yêu kiều, toát lên vẻ dụ hoặc êm đềm. Cứ như vậy cô từ từ tiến về phía mình.
Cung Thiên Thành theo bản năng nuốt nước miếng, trong đầu không ngừng nhớ xem rốt cuộc mình quen biết với mỹ nữ này khi nào.
Bạch Khuynh Ngôn để ý đến phản ứng của Cung Thiên Thành, trong mắt hiện lên trào phúng, đồng thời vì bản thân không bị nhìn chằm chằm nữa mà thở ra, cô ấy giương mắt nhìn về nơi phát ra tiếng ồn ào.
Tầm mắt Cố Lê Chu vẫn luôn đặt trên người Bạch Khuynh Ngôn, thời điểm người nọ nhìn qua, ánh mắt hai người liền giao nhau.
Đột nhiên không kịp phòng hờ mà nhìn nhau, trong không khí phảng phất như có pháo hoa đang nổ tung.
Cố Lê Chu dừng lại một chút, hướng về phía Bạch Khuynh Ngôn nở nụ cười xinh đẹp.
Mắt phượng quyến rũ hơi nhướng lên, thoáng như có phong tình vạn chủng bao quanh đuôi mày.
Bạch Khuynh Ngôn không nghĩ tới người nọ sẽ hành động như vậy, nhìn thấy đôi mắt sáng rực của cô tươi cười như hoa nhìn mình, đáy lòng thế mà ngứa ngáy.
Cô ấy... đang câu dẫn mình sao?
Bạch Khuynh Ngôn ở trong giới giải trí đã lâu, gặp qua không ít người đồng tính, đối với một cô gái xa lạ trước mặt, ánh mắt có vẻ nóng rực như kia, cô ấy khó mà hiểu sai.
Cuối cùng cô ấy vẫn không thể cưỡng lại được ánh mắt nóng như lửa đốt kia, đôi mi Bạch Khuynh Ngôn khẽ run, xoay mặt sang chỗ khác.
Cố Lê Chu thấy thế, trong mắt tràn đầy ý cười, nhấc chân tiếp tục bước về phía Bạch Khuynh Ngôn.
Đến khi hai người đã ở gần nhau Cố Lê Chu mới nhìn rõ tai cô ấy rõ ràng có hơi phiếm hồng, không khỏi sững sờ, trong lòng cười khẽ, ai bảo nữ chính lạnh lùng xa cách chứ?
Thật sự đáng yêu, rất muốn xoa đầu cô ấy.
Cố Lê Chu nhịn xuống xúc động muốn xoa đầu người ta, hướng cô ấy vươn tay cười nói: "Xin chào, tôi tên là Cố Lê Chu."
Bạch Khuynh Ngôn nhìn bàn tay trắng nõn thon dài trước mặt, thầm nghĩ ở trước mọi người từ chối thì không tốt lắm, huống chi các cô đều là con gái với nhau, không cần né tránh nhiều nghi ngờ như vậy, bèn giơ tay ra nắm lấy tay người nọ, lời ít ý nhiều nói: "Bạch Khuynh Ngôn."
Cố Lê Chu gật đầu buông tay ra, lòng bàn tay âm thầm cọ xát, đây là tay nữ chính đó, mềm mại dịu dàng, cảm giác thật dễ chịu.
Cung Thiên Thành bên cạnh trong mắt tràn đầy kinh sợ, chẳng lẽ tiểu thư Cố gia mà hắn thấy trước kia là giả???
"Cô là Cố Lê Chu?"
Cố Lê Chu đcm trong lòng, người đẹp trước mặt cô còn chưa ngắm đủ, tên cặn bã chết toi này có thể cút qua một bên giùm được không.
Tuy rằng đáy lòng không kiên nhẫn nhưng xung quanh mọi người đều đang nhìn nên ngoài mặt vẫn phải khách sáo.
Cô nhàn nhạt nói: "Anh Cung đây có vấn đề gì sao?"
"Tôi cảm thấy cô so với lúc trước có điểm không giống nhau."
Không ngờ chỉ mới một tháng không gặp nữ nhân này lại thay đổi lớn như vậy, nhớ đến lúc trước ánh mắt cô lấp lánh nhìn mình, trong lòng hắn lập tức nảy sinh ý tưởng: Tiểu thư Cố gia này tuyệt đối là vì mình mà thay đổi thành xinh đẹp, cẩn thận trang điểm, đêm nay tới lấy lòng mình!
Tưởng tượng đến đêm nay có thể cùng mỹ nhân như vậy chơi đùa, hắn nhịn không được bụng dưới nóng lên.
Cố Lê Chu trên mặt lộ rõ vẻ bị gãi đúng chỗ ngứa mỉm cười: "Nếu tôi nhớ không lầm số lần tôi và Cung tổng gặp mặt đếm trên đầu ngón tay, anh cảm thấy thay đổi lớn cũng là bình thường."
Cung Thiên Thành vừa nghe, ngữ khí tự phụ mà nói: "Việc ở công ty rất nhiều, tôi..."
Nhưng không đợi hắn nói hết Cố Lê Chu đã tiếp lời.
Cô thu hồi nét tươi cười trên mặt, mày hơi nhíu lại, biểu tình buồn rầu nói: "Ngày thường tôi thật sự rất bận, không có thời gian để ý đến chuyện gì khác, nhưng vì anh tôi nói thiệp mời đã được gửi đến nhà, phải lịch sự dành ra chút thời gian đi một chuyến, thành thử đêm nay tôi miễn cưỡng huỷ một cuộc gặp mặt để đến đây. Nếu không thì Cung tổng cũng không biết chừng nào mới được gặp lại tôi, nói không chừng lúc đó Cung tổng còn cảm thấy tôi thay đổi nhiều hơn nữa đấy chứ."
Chậc chậc, tên khốn khiếp, là chị đây không muốn gặp cưng, đã hiểu chưa?
Phương Chí đứng một bên: "..."
Sao lại cảm thấy cô đến đây để gây rắc rối vậy???
***
[1] Câu gốc là "Xảo tiếu phán hề, mỹ mục phán hề" được trích từ bài thơ Thạc Nhân 2 của Khổng Tử. Hai câu trên có nghĩa là: Nàng cười rất khéo, trông rất đẹp ở bên khoé miệng có duyên. Mắt của nàng đẹp đẽ, tròng đen, tròng trắng phân biệt long lanh.
Vốn dĩ mình định để nguyên câu gốc rồi chú thích cho mọi người hiểu nhưng tự nhiên đọc cả đoạn thấy chen vô hai câu như vậy hơi cấn cấn sao đó, thành ra lật đật đi tìm tài liệu tham khảo cả buổi rồi dịch thành hai câu mà các bạn đọc ở trên đó. Nếu sau này có thể nghĩ ra hoặc tìm được bản dịch hay hơn thì mình sửa lại. Bạn nào có chuyên môn thì góp ý mình sửa cũng được, mình cảm ơn. 😂
Chúc mấy cục cưng đọc truyện vui vẻ, chương 3 rùi nữ hai mới hiện hình đúng nghĩa. Spoil là ẻm thấy cưng dữ lắm luôn á. =)))