Xuyên Thành Nữ Phụ Quyết Không Chết Dưới Tay Nam Chủ!

Chương 4: Trốn chạy lần 2(1)




Tâm trạng cô bực dọc khi phải đôi co với Hàn Minh, hắn quả thật nói rất nhiều.
Cô và hắn chửi mắng nhau hết 1 tiếng mấy đồng hồ làm cô không còn tâm trí để học nữa dù đã tìm được lớp học,nên đành quay về nhà. Cô chuẩn bị ra khỏi cổng thì đột nhiên có người kêu: “ Ngô Mạn Châu đứng lại!!!“. Mạn Châu xoay người, một xô nước tạt thẳng vào người cô.
Quá bất ngờ, cô ngơ ngác một lúc mới định thần lại. Cô chạy đến tủ mình lấy đồng phục thể dục sau đó cô nhanh chóng tìm nhà vệ sinh để thay.
Thay quần áo xong cô bật cửa để mở ra nhưng lại mở không được. Tiếng vọng từ bên ngoài “Ha ha...Mạn Châu tao nhốt mày ở đây thôi là may cho mày lắm rồi.” Một giọng chanh chua khác lớn tiếng nói: “ Mạn Châu, tụi tao trừng trị mày vì muốn tốt cho mày thôi ai kêu mày đi dụ dỗ hết Khương Du lại đến Hàn Minh, mày thật không biết lượng sức mà.”
Cô tức giận lên tiếng: “ Tôi làm gì là việc của tôi, các người mới là những đứa không biết lượng sức. Tôi biết các người thích Khương Du và Hàn Minh, muốn tốt cho họ nên trừng trị tôi nhưng tất cả những gì các người làm bọn họ cũng sẽ không đếm xỉa đến thậm chí còn chưa nhớ tên nữa kìa. Dù tôi dụ dỗ họ nhưng họ cũng biết tên tôi, có ý định chọc phá tôi nên mới mượn các người mà giúp họ đạt được mục đích đó thôi. Haizz tôi thấy mình nói nhiều cũng lãng phí với những người không có đầu óc suy nghĩ như các người.”
”Mày...mày dám nói vậy sao...mấy đứa mau đem nước lau nhà qua đây.” Cô thầm nghĩ: “ Có khi mình chuốc họa vào thân không?Mình chỉ còn bộ này để thay thôi, thôi chết rồi.”Cô nghĩ vậy liền tìm điện thoại gọi cho Tuấn Anh.
*Tút,tút* Tuấn Anh không bắt máy, điện thoại chuyển sang hộp thư thoại cô thử hù đám người kia“Ca ca” cô nói thật lớn tiếng “Ca ca à, anh đã đến trường rồi sao? Em không thể ra được, em bị nhốt trong nhà vệ sinh rồi ca ca mau đến mở cửa cho em đi”
Cô nói đến đây,liền im lặng nghe tiếng những đứa ở bên ngoài nói lý nhí: “ Chết, ca ca của Mạn Châu là Ngô Tuấn Anh hắn rất thương em gái có khi mình sẽ bị đánh chết đấy.” Mạn Châu thầm mừng: “ Chúng nó mắc mưu rồi, biết sợ rồi sao?”
Cô nói lớn tiếng lần nữa: “ Ca ca mau mau đến đây đi, chứ không những đứa nhốt em tụi nó sẽ trốn đó.” Nói xong cô cúp máy “Này các người cũng đã nghe rồi ca ca tôi sẽ tới đây, khôn hồn thì thả tôi ra tôi sẽ đỡ lời cho các người.”
”Tao không thèm, An mày đi xuống dưới xem Ngô Tuấn Anh ở đâu rồi gọi cho tao, mấy tụi bây lấy nước lau nhà đổ vô đó cho tao, con nhỏ đáng ghét tao phải bắt mày hôi hám từ trong ra ngoài.” Những đứa bên ngoài hơi chần chừ nhưng cũng làm theo lời.
Mạn Châu có lo lắng nhưng cái gì cô cũng đã thử, gọi cầu cứu, hù dọa vậy là hết cách rồi nếu phải chịu thì đành vậy. Cô lấy ba lô ôm chặt vào lòng đưa lưng ra chuẩn bị tinh thần chịu nước xối.
*Reng,reng* tiếng chuông điện thoại vang lên từ bên ngoài “Nguyệt, Ngô Tuấn Anh đang ở dưới sân sắp đến rồi” Nguyệt trả lời: “ Cái gì? Ngô Tuấn Anh sắp đến, được rồi tao biết rồi, mày đi trước đi” Cô nghe không lầm đó chứ,Ngô Tuấn Anh thật sự đã đến quả thật tên này yêu thương em gái quá, cô được cứu rồi.
*Ào, ào* tiếng nước xối xả vào người Mạn Châu “Thôi chết nó nặng quá tụi tao lỡ đổ rồi”. “ Tụi bây còn đứng đó làm gì may rút” *Bộp, bộp* tiếng bước chân chạy ra ngoài. Cô đang vui mừng vì sắp được cứu chưa kịp định thần đã bị đổ nước vào người, cô thật sự muốn thét lớn “Tại sao ông trời lại đối xử với con như vậy?”Cô khóc không ra nước mắt.
Tiếng bước chân vang vọng bước đến gần cửa nhà vệ sinh. Cô nói lớn: “Ca ca,em ở đây” tiếng bước chân càng gần hơn.
*Cạch* cánh cửa đã mở nhưng buồn thay người ngoài cánh cửa không phải là ca ca mà là “Lục Khương Du” cô nói lớn,sắc mặt cô tái nhợt. Hắn cười tà mị“Em làm gì mà nói lớn tên ta vậy, em nhớ ta sao?” Cô nghĩ: “Tên này quả thật ảo tưởng, nói lớn tên là nhớ sao trời? Bộ không nghĩ người ta ngạc nhiên quá mới nói lớn sao?” Cô nói với hắn: “ Anh, anh làm gì ở đây? Đây là nhà vệ sinh nữ đó”
Hắn vẫn nở nụ cười trên môi và một tay nắm lấy tay cô: “ Em không nhớ rằng ta đã nói em không thoát được ta sao?”Nụ cười kinh điển của những kẻ đầu óc biến thái hiện lên trên gương mặt tuấn mỹ ấy.Cô còn chưa kịp mở lời hắn liền nói: “ Em hôi quá!!! Mau đi với ta thay quần áo” Tên đáng ghét này vừa nói xong liền kéo cô đi “Này thả tôi ra. Tôi kêu anh thả tôi ra“.
----
*Hộc...Hộc...*tiếng thở gấp của Ngô Tuấn Anh khi hắn chạy đi tìm Mạn Châu. Nhưng khi đến nhà vệ sinh hắn đã không thấy cô đâu tâm trạng rất lo lắng.
Hắn lúc nãy không nghe điện thoại là do đang họp ở công ty. Sau khi họp xong hắn liền nhận được hộp thư thoại kì lạ của Mạn Châu hắn đoán cô đang giả vờ như hắn đang bắt máy mà nói trong lòng hắn thầm nghĩ: “Tiểu Châu thì ra cũng thông minh”
Nghe xong đoạn thư thoại của Mạn Châu hắn lập tức bàn giao công việc cho thư kí, tự mình đi cứu Mạn Châu nhưng ngờ đâu hắn đên cô đã mất tích,hắn nhanh chóng gọi cho cô nhưng cô không hồi âm mà một giọng đàn ông vang lên ở đầu dây bên kia: “Anh, em là Khương Du, em thấy Tiểu Châu bị ướt nên đã dẫn cô ấy đi thay quần áo, lát nữa em sẽ trả cô ấy về anh yên tâm.” Tuấn Anh chưa kịp đáp lời đầu dây bên kia đã tắt khiến hăn càng lo vì hắn biết Khương Du này không phải là hạng tốt dù hắn, Khương Du, Mạn Châu, Bạch Liên chơi với nhau từ nhỏ nhưng tên Khương Du này là người mà em gái cần tránh xa.(tg: vậy Bạch Liên không cần à? Tuấn Anh: “ À tất nhiên là cần, tôi quên”).
----
Khương Du lôi kéo cô đi vào một căn phòng trong trường, theo như cô biết đây là phòng của hắn chủ tịch hội học sinh.
Hắn đẩy cô vào đó, bước lại gần cô, cô có thể cảm nhận được hơi thở của hắn bên tai cô. “Này, anh...anh làm gì vậy, đừng có làm càn nha...” mặt cô tái xanh, giọng nói trở nên lắp bắp.
Hắn giường như rất hài lòng với thái độ nhút nhát của cô,cười nói: “Em nghĩ tôi sẽ làm gì em, những việc em nghĩ tôi chắc chắn sẽ làm nhưng trước hết em đi tắm dùm tôi cái.” Hắn thẩy cho cô một cái khăn và một bộ đồng phục nam. Cô nhận lấy nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh.
Vào nhà vệ sinh cô nhanh chóng chốt cửa, cô thở *Phù* “ May mà mình bị tạt nước hôi nên hắn không làm gì mình, mà khoan...hình như hắn xưng hô với mình là tôi không phải là ta....hắn xưng hô với Bạch Liên là “anh“...từ “ta” hắn chỉ dành riêng cho Mạn Châu vì hắn nói Mạn Châu là nô tì của hắn, hắn là chủ nhân nên hắn dùng từ “ta” để xưng hô. Cách xưng hô này đã bắt đầu từ khi hắn và Mạn Châu 10 tuổi bây giờ cũng đã 7 năm rồi. Mà thôi kệ hắn muốn gọi kiểu gì cũng được.”
Cô nhanh chóng tắm rửa, tìm xung quanh có cửa sổ không để thoát thân nhưng bên ngoài vọng vào tiếng nói chuyện điện thoại hình như giữa hắn và ca ca. Cô nghe được hắn nói rằng hắn sẽ trả cô về nhưng cô vẫn không tin tưởng lắm tìm cách trốn thoát tốt hơn.
*Cạch* cô đẩy cửa thật nhẹ để đi ra nhưng ngờ đâu hắn đã cúp điện thoại từ lâu và nhìn chằm chằm vào bộ dạng thập thò của cô. Hắn đợi cô gần ra khỏi cửa liền đứng dậy kéo cô ra khỏi phòng.
Cô đang vui vẻ tưởng thoát được thì được hắn cho thoát khỏi phòng nhưng vẫn không thoát được hắn. Hắn lôi cô vào xe của hắn sau đó chạy với tốc độ nhanh khiến cô cứng người cầm chặt cánh tay hắn. Nhìn cô cầm chặt tay mình không hiểu sao hắn lại vui vẻ.
Xe đã ngừng,tay cô vừa run vừa nắm chặt cánh tay hắn quả thật nhìn cô như một con thỏ vậy. Hắn để cô bình tĩnh lại sau đó kéo cô ra ngoài. “Em mặc đồng phục nam đi với tôi dễ làm ảnh hưởng đến hình tượng của tôi. Tôi không muốn minh bị người khác nói tôi là gay “ hắn nói với một ngữ điệu châm chọc.
Hắn nói xong lập tức kéo cô vào cửa tiệm. Bước vào một cửa tiệm toàn đồ hiệu khiến cô há hốc mồm vì kiếp trước cô chưa bao giờ bước vào các cửa tiệm hàng hiệu, cô kiếp trước chỉ có thể đứng nhìn trước cửa tiệm mà thôi.
Cô vui vẻ lựa quần áo, hắn nhìn cô biến hoá cảm xúc trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia khiến hắn vui vẻ vô cùng. Cô hăng hái lựa chọn và cô đã chọn trúng được một chiếc đầm màu xanh ngọc bích trên gối khoảng 1 phân có xẻ bên hông, phần áo xẻ chữ V hơi lộ ra khe ngực.Cô còn chọn được một đôi giày đen cổ cao theo chữ X.
Nhân viên đến gần cô “ Quý khách thật biết chọn đây là sản phẩm đẹp nhất của tiệm chúng tôi “
”Cô lấy cho tôi bộ này” Lục Khương Du nói sau đó quay lại nhìn cô”Em nhanh chóng thay đồ cho tôi”giọng nói nghiêm nghị.
Co nghe lời hắn nhanh chóng thay quần áo, cô thật sự rất thích bộ đồ này vì nó có một sự chững chạc, cá tính và một nét hơi quyến rũ nữa.Cô bước đến quầy thu ngân định trả tiền thì thu ngân nói:“Quý khách, bạn trai của quý khách đã trả tiền rồi ạ “
Mạn Châu xoay người nhìn tên Lục Khương Du và nói với thu ngân: “ Anh ta không phải bạn trai tôi, tôi sẽ trả tiền bộ quần áo này bởi vì nó là của tôi”. Lục Khương Du bước đến gần cô: “ Em muốn trả thì cứ trả nhưng nếu thiếu thì em đừng hòng xin tôi trả cho em“.
Cô mạnh miệng nói:“Được thôi, tôi không cần anh phải trả cho tôi đâu!” Cô quay sang nhìn thu ngân “ Cô hãy thanh toán cho tôi“.
”Vâng thưa quý khách, tổng cộng là 7000 USD” Mạn Châu không kiềm được cảm xúc la lớn “Mắc vậy?” Cô nói xong chợt nhớ lời Lục Khương Du nói, hắn quả thật khiến cô tức chết vì cô đã lỡ mạnh miệng nói không cần hắn trả nhưng cô đây lại không có đủ 7000 USD. Suy nghĩ một lát cô nghĩ đành đem trả bộ đồ còn hơn là mặt dày xin hắn.
” Tôi chưa bao giờ để con gái trả tiền khi đi chung với tôi cả”hắn vừa cười vừa nhìn sang Mạn Châu với ánh mắt “ tôi đã nói rồi mà trước sau gì em cũng cần tôi giúp“. Cô khinh, tên này có ý định làm cô bẽ mặt đây mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.