Xuyên Thành Nữ Phụ Quyết Không Chết Dưới Tay Nam Chủ!

Chương 8: Tại sao?(h)




Bắt đầu từ ngày cô và Hạo Phong quen nhau cũng đã được nửa tháng nhưng lại gặp một trắc trở vô cùng lớn khiến cô phải chia tay với Lâm Hạo Phong.Đó là một việc khiến cô đau đớn và biết được vẫn không tránh khỏi những bi kịch của nữ phụ.Bi kịch bắt đầu xảy ra khi Ngô Tuấn Anh công tác trở về.
Hôm Ngô Tuấn Anh đi công tác trở về cô rất háo hức vì muốn báo tin mình hẹn hò với Lâm Hạo Phong cho anh biết nhưng thái độ của anh lại không như cô mong đợi.
Ngày hôm ấy Ngô gia ăn bữa cơm gia đình vừa ăn vừa trò chuyện: “ Tiểu Châu dạo này em sao rồi? Lâm Hạo Phong có chăm sóc tốt cho em không?”Ngô Tuấn Anh hỏi cô.
”Em khỏe,Hạo Phong ca chăm sóc cho em rất tốt.” Cô cười tươi trả lời.
”Hạo Phong ca?Em thân thiết với Lâm Hạo Phong khi nào vậy?.” Tuấn Anh gặng hỏi.
”Dạ em thân thiết với anh ấy cũng gần 1 tháng rồi và chúng em đang quen nhau đó ca ca.” Cô vui vẻ trả lời.
”Quen nhau?” Tuấn Anh đột nhiên lớn tiếng.
” Con quen bác sĩ Lâm hả,Châu nhi?” Thừa Gia Y hỏi cô.
Nhìn hai người trước mặt mình tỏ quá thái độ khiến cô cũng hơi bực tức: “ Vâng, con đang quen Hạo Phong ca có vấn đề gì sao?” Cô hơi chau mày hỏi.
”Không có vấn đề nhưng Châu nhi à, ta khuyên con không nên quen bác sĩ Lâm.”Thừa Gia Y nói giọng đều đều.
”Vậy tại sao con không nên quen Hạo Phong ca?”cô tức giận nói.
”Lâm Hạo Phong không thích hợp với em, tiểu Châu à.” Tuấn Anh điềm đạm nói.
”Hạo Phong ca tại sao không thích hợp với em? Ca ca, anh nói cho em biết tại sao đi.”Cô gặng hỏi.
”Nói chung anh không muốn em quen Lâm Hạo Phong.”Ngô Tuấn Anh đẩy kính và nói.
”Ca ca thật vô lý, anh không thể nói cho em lý do mà nói rằng anh không muốn em quen với Hạo Phong ca?!!”Cô tức giận bỏ lên lầu.
Cô không nói chuyện với Ngô Tuấn Anh mấy ngày liền.Ngô Tuấn Anh nghĩ cô giận mình nên anh đã mở lời trước: “ Tiểu Châu, anh xin lỗi về ngày hôm đó.”
Cô thấy anh xin lỗi nên cô thở dài và nói:“Em chỉ giận anh lúc đó thôi, dạo này em không nói chuyện với anh vì em đang suy nghĩ tại sao anh và dì lại khuyên em không nên quen Hạo Phong ca. Em nghĩ chắc anh và dì lo lắng sợ em bị tổn thương nếu mà chia tay hay gì đúng không? Ca ca, em đã lớn rồi em sẽ quyết định người mà em muốn hẹn hò nên anh đừng lo lắng nữa vì Hạo Phong ca rất tốt với em.” Cô cười nhẹ.
”Anh hiểu rồi.”Ngô Tuấn Anh nhẹ nhàng đáp.
”Ca ca,anh là người anh trai em yêu nhất trên đời.” Cô nhào đến ôm lấy anh.
”Anh trai,...”Ngô Tuấn Anh nói nhỏ trong miệng.
Qua ngày hôm đó mọi chuyện trở nên bình thường Ngô gia vẫn vui vẻ và có một điều đặc biệt là dì –Thừa Gia Y đã mời Lâm Hạo Phong đến nhà dùng cơm. Điều đó khiến cô bất ngờ và cũng hơi lo vì đây cứ như là ra mắt bạn trai dù Lâm Hạo Phong cũng đã quen với người nhà Ngô gia.
Bữa ăn tối hôm đó rất vui vẻ và thuận lợi, dì chỉ hỏi thăm một vài câu về chuyện của cô và Hạo Phong còn Ngô Tuấn Anh thì im lặng suốt buổi ăn như bao ngày thường nên cô cũng chả cảm thấy lạ.
Bắt đầu từ buổi hôm đó cô được đi về nhà trễ hơn bình thường nên ngày nào cô cũng vui vẻ nhưng đến một ngày khiến cô như bị một bầu trời đổ sập vào người và cô chỉ biết khóc hỏi ông trời tại sao lại đối xử với cô như vậy.
Chiều hôm đó là ngày dì và ca ca cô đi dự tiệc của tập đoàn Ngô thị, ca ca có mời cô đi cùng vì không muốn cô ở nhà một mình nhưng cô từ chối nói rằng mình không biết chuyện kinh doanh của Ngô gia nên cô đi cũng không làm được gì.
Cô hôm đó ở nhà chơi vi tính, mở truyện ngôn tình ra đọc không biết lúc nào trời đã tối khuya lúc nhận ra cũng đã 11h tối nên cô quyết định đi ngủ.Lúc định lăn đi ngủ thì một giọng nói lớn phát ra ở dưới sảnh:“Thiếu gia!!“. Nghe tiếng nói lớn ấy khiến cô suy nghĩ :“Nếu được kêu là thiếu gia thì là ca ca của cô nhưng chẳng phải anh ấy đi dự tiệc sao?” và cô nhanh chóng chạy xuống xem đã xảy ra chuyện gì.
Bước xuống sảnh thì cô đã thấy một nam nhân ngã ngồi ở dưới đất, nhìn lại thì ra là ca ca cô -Ngô Tuấn Anh. Cô chạy đến đỡ Ngô Tuấn Anh ngồi lên ghế sofa cùng 1 người
giúp việc.
”Ca ca, anh sao vậy?” cô ân cần hỏi nhưng anh không trả lời thay vào đó là lời nói của người giúp việc:“Thưa tiểu thư, tôi nghe tài xế nói là thiếu gia trong buổi tiệc đã uống rất nhiều rượu nên phu nhân kêu người đưa thiếu gia về.”
”Vậy dì khi nào về? Dì có nhắn lại với tài xế không? “Cô hỏi người giúp việc-dì Lam.
”Thưa tiểu thư, phu nhân nói với tài xế nhắn với tiểu thư rằng là phu nhân phải ở lại bàn chuyện công việc và do nơi đãi tiệc khác xa nên phu nhân ở khách sạn gần đó.”Dì Lam trả lời.
”Vâng, cảm ơn dì Lam đi nghỉ đi con lo cho ca ca được rồi.”Cô nói.
”Vậy tiểu thư cần gì cứ nói cho tôi.”Dì Lam nói xong đi vào phòng ngủ của người giúp việc.
Giờ đây trong sảnh chỉ còn cô và Ngô Tuấn Anh vì những người làm khác làm việc theo thời vụ nên đến tối họ sẽ về chỉ còn dì Lam và Vu quản gia ở lại Ngô gia nhưng hôm nay Vu quản gia phải chuẩn bị cho bữa tiệc nên đã đi và ở lại giúp Thừa Gia Y.
Cô kéo anh đứng dậy và khoác tay anh qua vai mình và từ từ đưa anh lên lầu. Cơ thể nhỏ bé của cô bị một cơ thể nặng nề đề lên nên đến lầu 1 cô đã rất mệt, may mắn thay là phòng Ngô Tuấn Anh ngay lầu 1 nhưng ở góc trong cùng của tầng lầu.
Cô có gắng đưa anh đến phòng, lúc đó cô có cảm giác nhẹ hơn giường như anh đã hơi tỉnh và còn không ngừng nói:“Tiểu Châu, tiểu Châu...”giọng nói chứa đầy men say của anh. Đưa anh đến phòng, kéo anh lên giường cuối cùng cô cũng đã hết hơi, cô ngồi bên mép giường anh nghỉ ngơi sau đó gỡ kính và đắp chăn cho anh.
Vừa đắp chăn lên người anh lại dùng tay và chân hất tung chăn khỏi giường như cơ thể anh đang rất nóng, hai má anh hơi ửng đỏ toàn cơ thể nồng mùi rượu:“Nước,...nước. Cô thấy anh như thế nên đã đắp chăn lại cho anh và đi lấy nước cho anh uống. Cho anh uống nước xong đôi mắt đang hạ dần dần hé mở. Cô nhìn anh:“Ca ca, anh sao rồi?”
Ánh mắt anh lờ đờ nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn bên giường, không suy nghĩ gì anh lập tức đưa tay kéo cô vào lòng và miệng không nói:'Tiểu Châu, anh không cho phép ai có em... EM LÀ CỦA ANH” câu nói rất rõ ràng khiến cô nghe rõ từng chữ một.
”Ca ca...anh say rồi, anh nghỉ ngơi đi.” Cô nói xong đưa tay đè lên ngực anh và đẩy anh ra.Vừa đứng dậy rời khỏi giường thì cô bị một bàn tay kéo lại khiến cô nằm trên giường. Lồm cồm ngồi dậy thì cô đã bị đè xuống bởi một sức lực mạnh mẽ.
”Anh không cho em đi đâu hết.”Ngô Tuấn Anh sát mặt lại gần cô.Cô xoay mặt né tránh:“Ca ca, đừng vậy...chúng ta là anh em đó.”giọng cô hơi run.
Ngô Tuấn Anh kéo mặt cô lại, bắt cô nhìn thẳng vào anh:“Chúng ta không có quan hệ máu mủ “ anh nói lớn dường như muốn khẳng định giữa cô và anh không hề có quan hệ anh em.
Ngô Tuấn Anh áp sát mặt cô, hơi thở mang men rượu phả vào trong mặt cô, cô cố né nhưng đã bị tay anh giữ mặt lại, môi anh chạm vào môi cô. Bất ngờ cô chỉ biết trợn mắt nhìn anh, anh hôn rất mãnh liệt khiến môi cô có cảm giác rát gần như sắp chảy máu.
Cô bất giác mở hở miệng đầu lưỡi anh lập tức xông vào tung hoành trong khoang miệng cô.Nụ hôn kéo dài vài phút khiến cô gần sắp hết hơi anh mới rời khỏi môi cô, cả hai đều thở mạnh.
Ngô Tuấn Anh trượt môi xuống cổ cô, anh mút và cắn khiến cái cổ trắng ngần của cô có những giấu đỏ lớn. “Ca ca...đừng”cô đỏ mặt nói và dùng tay đẩy đầu anh ra khỏi cổ cô.
Sức lực cô quá yếu nên không hề làm ảnh hưởng đến đàn ông đang hôn thân thể cô điên cuồng và bàn tay của anh ta bắt đầu không yên vuốt ve đùi cô. Nước bọt làm ướt chiếc đầm ngủ khiến nó dính sát vào người, lộ ra bầu ngực cùng với nhũ hoa đã bắt đầu căng cứng.
Anh thấy chiếc đầm này quá vướng víu nên đã dùng lực xé đôi nó ra.Bây giờ cô đang trần trụi ở thân trên và thân dưới chỉ còn một chiếc quần lót. Cô xấu hổ đưa tay che bầu ngực.Ngô Tuấn Anh ngang tàng đưa một tay nắm hai cổ tay nhỏ của cô đưa lên đỉnh đầu cô.
Cô dùng sức phản kháng nhưng lại khiến cơ thể lắc lư, uốn éo trước mặt anh càng khiến anh nổi lửa dục vọng đưa tay còn lại của mình vào chiếc quần lót chạm vào nơi kín đáo của phụ nữ.
Hành động này của anh khiến cô run rẩy vì cô chưa từng làm chuyện này trước đây, cô chỉ cảm nhận được sự mệt mỏi sau khi làm chuyện này do lúc đó là lúc cô thành Ngô Mạn Châu.
”Ca ca, đừng mà....ca ca” giọng nói thành khẩn xin tha và nước mắt không biết khi nào từ từ lăn xuống gò má ửng hồng của cô. Anh không để tâm câu nói của cô, kéo tuột chiếc quần lót của cô xuống tận mắt cá chân.
Thấy anh không dừng lại cô bèn dùng cách công kích mong anh thả cô ra:“Ngô Tuấn Anh, anh có biết tôi không còn trong sạch nữa không? Tôi đã bị người khác cướp mất lần đầu rồi, anh nói anh không cho người ta có được tôi nên anh làm vậy nhưng tôi đã bị người khác cướp mất từ lâu rồi nên anh làm vậy cũng vô ích và tôi cũng sẽ căm ghét anh nên anh thả tôi ra đi.” Cô cố giữ bình tĩnh mà nói.
Những câu nói ấy khiến Ngô Tuấn Anh ngừng lại và áp sát vào mặt cô một lần nữa:“Ai? là ai?”giọng anh đầy tức giận hỏi.
”Anh biết để làm gì? Anh chỉ cần biết tôi không và sẽ không bao giờ là của anh.”Cô khẳng định nói. Với câu nói này khiến lòng anh hơi đắng chát làm anh tỉnh cả rượu.
”Anh yêu em, Mạn Châu.”ánh mắt u buồn nhìn cô và lần nữa hôn lên môi cô.Nụ hôn khiến anh nổi lên một khát vọng chiếm hữu dù nghe qua bao lời cô nói, bây giờ anh chỉ bỏ ngoài tai.
Ngô Tuấn Anh bắt đầu chạm vào hoa huy*t đang ẩm ướt của cô khiến cô có từng đợt khoái cảm nhưng do vẫn còn lý trí cô vẫn cắn chặt môi để không phải nói lên nhưng âm thanh dâm mĩ. Chỗ nam tính của anh đã cương cứng và muốn được làm việc.
Ngô Tuấn Anh kéo chiếc quần cản trở của mình ra, côn th*t đã dựng đứng lên và sắp không kiềm được nữa. Anh bắt đầu nhẹ nhàng đưa côn th*t của mình vào Mạn Châu:“Ngô Tuấn Anh...đừng... tôi xin anh..”giọng nói đứt hơi bởi nhịp thở mạnh,tóc cô đã ướt sũng bởi mồ hôi toát ra, cả người cô đang nóng ran như lửa đốt.
“...A...” tiếng hét lớn bởi côn th*t của Ngô Tuấn Anh đã đâm vào hoa huy*t của cô. Anh bắt đầu chầm chậm sau đó nhanh dần khiến cô không kiềm chế được phải rên những tiếng đầy dâm mĩ.
Mật dịch cùng tinh dịch chảy dài bên đùi cô, trong lúc đó nước mắt cô cứ đầm đìa chảy ra, trong đầu cô có một câu hỏi được lặp đi lặp lại “Tại sao? Tại sao? Tạo sao?“.Cô đã bị làm rất nhiều lần khiến cô không chịu được mà ngủ thiếp đi.
Cô từ ngày đó đã quyết không tin tưởng bất kì ai trên thế giới này,sự việc ngày hôm nay là do cô quá tin tưởng Ngô Tuấn Anh là một người anh trai tốt với cô, thật là sai lầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.