Cùng một câu nói, là người khác nói ra thì cảm giác cũng sẽ khác hoàn toàn.
Nếu như Cố Sơn Tuyết nghe người khác nói câu này, thì sẽ cho là cố ý hoặc khách sáo khen tặng, nhưng đối với Khuyết Dĩ Ngưng, dường như đây chính là tự nhiên, tình chân ý thiết.
Tựa như có thể ở đây gặp được nàng, là một chuyện vô cùng may mắn hạnh phúc.
Cố Sơn Tuyết cảm thấy rất kỳ quái.
Người trước mặt dường như không có ý che đi mục đích của mình, có thể nàng thoải mái bộc lộ mục đích là muốn làm quen hoặc kéo quan hệ tốt với mình.
Tối hôm qua Cố Sơn Tuyết mới hiểu rõ vị tiểu thư Khuyết Dĩ Ngưng này, ngoại trừ hiểu rõ bối cảnh thân phận của nàng ra, thì nghe thấy nhiều nhất chính là chuyện nàng si mê quấn lấy một người không thôi.
Một người chưa từng quen biết nàng bao giờ, vì sao lại ba ngày liền liên tiếp đều xuất hiện trước mặt nàng, chào hỏi nàng.
Cố Sơn Tuyết nghĩ không ra, định im lặng theo dõi diến biến, nên sau khi Khuyết Dĩ Ngưng bắt chuyện xong, thì khẽ vuốt cằm.
Khuyết Dĩ Ngưng: "chúng ta cùng vào chung đi?"
Cố Sơn Tuyết gật đầu, Khuyết Dĩ Ngưng liền nắm tay Cố Sơn Tuyết, nhẹ nhàng dính bên cạnh nàng.
Biện Bác Diễn đứng cách đó không xa nghe rõ ràng cuộc nói chuyện......
Nữ nhân đều là lừa gạt.
Vốn tìm mọi cách để đến đây, thậm chí còn giả làm tình nhân, cuối cùng đến trước mặt người ta thì vờ vịt như vô tình gặp được, đã vậy còn ra vẻ kinh ngạc vui mừng, trước kia sao hắn không phát hiện ra Khuyết Dĩ Ngưng mưu mô như vậy nha.
"Ah, Dĩ Ngưng tỷ tỷ, từ khi nào lại thân thiết với tỷ tỷ của tôi như vậy, đến tôi cũng không biết gì luôn nha."
Cố Thiến Thiến ngồi sau xe vừa xuống, khoác tay một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên chính là cha của Cố Thiến Thiến và Cố Sơn Tuyết, Cố Sùng Hằng.
Hình ảnh này đúng là châm chọc, Khuyết Dĩ Ngưng không biết hắn mang Cố Thiến Thiến đến làm gì? chẳng lẽ cảm thấy Cố Sơn Tuyết bị chỉ chỏ chưa đủ sao?
Khuyết Dĩ Ngưng cười khẽ: "chuyện cô không biết có rất nhiều."
Khuyết Dĩ Ngưng bước đi, đầu ngón tay nhẹ nhàng nắm tây tay Cố Sơn Tuyết: "chúng ta đi vào thôi."
Khuyết Dĩ Ngưng và Cố Sơn Tuyết đi bước khá dài kéo ra một khoảng với hai người đằng sau, Khuyết Dĩ Ngưng mới nhỏ giọng nói: "nhìn cô có vẻ không để ý lắm."
Tuy cả hai đều là con ruột của hắn, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng cảm thấy Cố Sùng Hằng đang cố tình hạ nhục danh dự của Cố Sơn Tuyết, mặc kệ đến cảm giác của con gái mình.
Khuyết Dĩ Ngưng dựa vào gần nàng, cho nên Cố Sơn Tuyết ngửi thấy được hương cam trên người nàng truyền đến, không quá nồng, trong khoảng thời gian mùa đông này mang theo vài phần cảm giác sạch sẽ.
Ánh mắt của nàng luôn nhìn thẳng về phía trước, nghe lời Khuyết Dĩ Ngưng nói, âm thanh trong trẻo lạnh lùng: "ếch ngồi đáy giếng mà thôi."
Nàng mặc kệ Cố Thiến Thiến có đến hay không, thậm chí cũng mặc kệ sự tồn tại của Cố Thiến Thiến.
Khuyết Dĩ Ngưng mỉm cười: "tôi cứ tưởng cô xem cô ta như là chướng ngại vật, không ngờ trong mắt cô thì cô ta chỉ là một kẻ ngang ngực tàn ác, Cố tiểu thư thật biết coi trọng đại khí."
Nàng nói câu sau còn có ý tứ chọc ghẹo ở trong, trong lòng càng thích Cố Sơn Tuyết cao ngạo như vậy hơn.
Làm người và người không đứng cùng một trục hoành, cũng có thể là chênh lệch lớn về thời gian, thì trong mắt người khác không phải là kè thù thì cũng là cái đinh chướng ngại trong mắt, một thứ đồ không quan trọng có thể bị đá văng bất kỳ lúc nào.
Nực cười là Cố Thiến Thiến cứ cố gắng khoe khoang trước mặt Cố Sơn Tuyết, khoe khoang dựa vào thân phận này của nàng thì sẽ lấy được tất cả.
Cố Sơn Tuyết mặc kệ, nét mặt không biểu hiện cái gì, ai cũng không nhìn ra được lúc này nàng đang nghĩ gì.
"Vẫn chưa chính thức giới thiệu với cô, tôi tên là Khuyết Dĩ Ngưng, trăng khuyết trên trời, lấy một chọi mười, da như mỡ đông. Thành ngữ cuối cùng tôi cũng không hề khoe khoang, không tin cô có thể sờ tôi một cái."
Khuyết Dĩ Ngưng kéo Cố Sơn Tuyết đi qua sân nhà, không nhanh không chậm cùng Cố Sơn Tuyết đi về phía trước, và giới thiệu mình với nàng.
Nói xong câu cuối, tay nàng buông tay Cố Sơn Tuyết ra, nắm lấy lòng bàn tay Cố Sơn Tuyết.
Trên mặt nàng mang theo nụ cười không hề che dấu, động tác vốn là hơi quá lố, mang theo trêu chọc, nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy vì cố ý mà gây khó chịu, tự nhiên khiến lòng người không thể chán ghét nổi.
Cố Sơn Tuyết bất ngờ không kịp phản ứng, lại cảm nhận được những đường vân trên làn da, ngoại trừ tối hôm qua, thì đây là lần thứ hai.
Khác với hôm qua chỉ tiếp xúc ngắn ngủi, hôm nay chạm vào thì hình như lâu hơn, cho nên Cố Sơn Tuyết thực sự cảm thấy nhiệt độ lòng bàn tay của Khuyết Dĩ Ngưng vừa trơn mềm lại ấm áp.
Phần nữa là tay của giới nữ đều mềm mại, nhưng Cố Sơn Tuyết lại cảm thấy tay Khuyết Dĩ Ngưng dường như trơn mềm hơn, cô lại ngửi thấy hương cam thoang thoảng từ trên người nàng, hương vị không khác gì chủ nhân.
Ngón tay Khuyết Dĩ Ngưng cũng không dừng lại lâu, theo cánh tay Cố Sơn Tuyết chậm rãi trượt xuống, thả lỏng rồi khoác lên tay nàng, ngữ điệu mềm nhẹ: "Cố tiểu thư, còn cô thì sao?"
Khuyết Dĩ Ngưng vốn định giới thiệu theo kiểu vốn dĩ nó là như thế, nhưng nghĩ lại cũng không cần làm vậy, tránh để lại ấn tượng xấu, tuy là hồi nãy nàng cũng tự giới thiệu mình cường điệu câu cuối.
Nàng hy vọng Cố Sơn Tuyết sau này khi nghe tên nàng, thì sẽ nhớ đến cảm xúc từ tay nàng. (ed: ghê ghê, tạo ấn tượng khó phai đó nha, các chụy em liệu mà học hỏi đi nha.)
Tối hôm qua trước khi đi ngủ nàng cố ý thoa kem dưỡng da, hôm nay trước khi ra ngoài cũng đã chuẩn bị chu đáo, cần phải làm da mình trong mùa đông vừa mềm vừa trơn.
Cố Sơn Tuyết thu liễm chớp mắt hoảng thần nói: "Cố Sơn Tuyết, sơn tức núi, tuyết tức băng tuyết."
So với Khuyết Dĩ Ngưng tự giới thiệu thì thẳng thắn và ngắn gọn hơn, khiến Khuyết Dĩ Ngưng có chút hoài nghi, nếu mình không cố tình giới thiệu dài dòng, chắc Cố Sơn Tuyết chỉ đọc mỗi cái tên cho mình nghe thôi a. =="
Khuyết Dĩ ngưng: "rất hợp với khí chất của Cố tiểu thư."
Cố Sơn Tuyết khách khí nói cảm ơn, đồng thời khen tên Khuyết Dĩ Ngưng một chút, rồi kết thúc cuộc đối thoại này.
Khuyết Dĩ Ngưng càng phát hiện nàng thú vị, cái người này khí chất lạnh không lạnh, ngạo không ngạo.
Không phải là lạnh lùng, cũng không phải là cao ngạo.
Nàng không hề khiến người khác cảm thấy khó chịu, tựa như đây là điều nàng vốn làm.
Bề ngoài của nàng được trang diện rất xinh đẹp, nhưng biểu tình vẫn không thay đổi, mà lại rất thích hợp với phản ứng, khiến người khác đi vào nhịp điệu của nàng.
Khuyết Dĩ Ngưng càng tò mò muốn tìm hiểu từng chút bên trong của nàng xem bề ngoài hành xử thì rất trưởng thành, nhưng bên trong chạm vào có thực sự lạnh đến như vậy không?
Thiệp mời từ lúc mở cửa xe cũng đã kiểm tra xong, Khuyết Dĩ Ngưng kéo Cố Sơn Tuyết đi qua sân nhà, đến bữa tiệc nơi phòng khách.
Chỗ bố trí theo phong cách trung hoa, dây đỏ treo khắp nơi, giữa đại sảnh bày một chiếc bàn dài, trên bàn bày đủ loại dụng cụ, đều là đồ để con nít chọn đoán tương lai.
Bên trên ngoại trừ những thứ bình thường như bút, giấy, kim may vá, đao kiếm ra, thì còn có những món đồ khác, những vị khách đến thăm cũng để lại vài món đồ trên đó, Khuyết Dĩ Ngưng nhìn qua cũng biết có không ít người dồn hết tâm tư vào đó.
Nếu trong nghi thức bắt đồ, cháu gái Trần lão lấy được một thứ của khách bỏ vào, vậy thì vị khách kia có cơ hội được gặp mặt Trần lão, cơ hội này khiến cho nhiều người đỏ mắt.
Khuyết Dĩ Ngưng cũng chuẩn bị quà đến, nhưng hôm nay nàng cũng không định đến làm náo động, đối với hoàn cảnh xa lạ nàng hay quan sát trước một thời gian, cho nên chỉ mang theo món quà bình thường, hôm nay mặc đồ cũng là bộ đồ trước kia mặc đi dự tiệc, cũng không có làm nổi bật quá.
Cố Sơn Tuyết rút tay lại, biểu lộ phải rời đi, nhìn Khuyết Dĩ Ngưng gật đầu: "xin lỗi, không thể tiếp được."
Khuyết Dĩ Ngưng cũng hiểu liền thu tay về, nhìn Cố Sơn Tuyết phất tay.
Người đến dự tiệc cũng dần đông hơn, cứ tốp hai tốp ba đang cùng nói chuyện xả gião, Khuyết Dĩ Ngưng không quen một ai, nhưng chuyện này cũng không cản trở cái gì.
Khuyết Dĩ Ngưng đứng cạnh một nhóm người đang nói chuyện với nhau, nghe bọn họ chào hỏi, sau khi nói xong thì cũng có người rời đi, thuân thế đến trước mục tiêu của mình chào hỏi.
Cho dù không biết đối phương là ai, nhưng có thể đứng ở đây nhất định là có bản lĩnh, Khuyết Dĩ Ngưng không sợ tai tiếng của nguyên chủ, nhìn qua thì 10 phân tự tin khi nói chuyện với mọi người, nhận lấy danh thiếp. Khi đến lĩnh vực mà nàng am hiểu, thì nụ cười trên mặt lại sáng thêm vài phần.
Cố Sơn Tuyết nhìn nữ nhân đang nói cười xuyên qua đám người, trong lòng lộ vẻ nghi hoặc.
Cái người này so với nàng nghe đồn thì hoàn toàn khác hẳn, dù là đang nói chuyện với nhau hay là gặp mặt trực tiếp, tính tiến công rất mạnh, rất hay nắm giữ nhịp điệu, lại biết ý khiến người ta không thấy ghét, hơn nữa còn có chút cảm giác khiến nàng khó đoán được.
Cố Sơn Tuyết thu hồi ánh mắt, nhắc chính mình đừng quá hiếu kỳ.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tiểu Ngô: Ngưng Ngưng, ngươi phá vỡ sự sắp xếp của nguyên chủ!
Khuyết tỷ: lão nương mặc kệ! đừng có hỏi? hỏi thì đã hiểu rõ rồi, lần nữa sống lại.