Khuyết Dĩ Ngưng cũng không định tiếp tục hứng thú này, lắc đầu: "chuyện của một người bạn thôi, nếu Cố tiểu thư đồng ý có thể giúp tôi một chút."
Cố Sơn Tuyết nhìn mỳ nấu trong nồi rồi nhìn Khuyết Dĩ Ngưng hỏi: "cần gấp lắm hả?"
Khuyết Dĩ Ngưng: "không vội, chờ Cố tiểu thư nấu ăn cho tôi xong rồi làm cũng được, cám ơn trước nha."
Cố Sơn Tuyết: "vậy cô nhắn qua di động cho tôi đi."
Khuyết Dĩ Ngưng: "ok, nhắn qua liền."
Khuyết Dĩ Ngưng chạm ngón tay vào màn hình, nhắn lại cho Kiều Vũ Sơ.
[ Khuyết Dĩ Ngưng ]: tôi đã nhắn cho Cố tiểu thư nhà tôi rồi, chờ chúng tôi ăn tối xong rồi giải quyết giúp bà, bà chờ một chút đi!
[ Kiều Vũ Sơ ]: được rồi, mà nhanh nhanh chút đi nha.
[ Kiều Vũ Sơ ]: khoan đã.... Cố tiểu thư nhà bà? bà thành công rồi hả? đem người về tay rồi hả?
[ Khuyết Dĩ Ngưng ]: cái này thì chưa.
[ Kiều Vũ Sơ ]: dù sao bà cũng chưa từng thử qua, đối phương có khi nào là gái thẳng sắt thép không?
[ Khuyết Dĩ Ngưng ]: tôi cảm thấy cũng không có thẳng lắm.
Thẳng hay không thì Khuyết Dĩ Ngưng không dám chắc, dù sao tình cảm giữa người với người là một thứ chuyện kỳ quái.
Khuyết Dĩ Ngưng bị Cố Sơn Tuyết hấp dẫn cũng không chỉ mỗi tính cách, nàng sinh ra hấp dẫn bởi Cố Sơn Tuyết là vì cái gì thì Khuyết Dĩ Ngưng cũng không biết được.
Bất quá, Khuyết Dĩ Ngưng cảm thấy việc này có thể được.
Trong lúc Khuyết Dĩ Ngưng và Kiều Vũ Sơ nhắn tin cho nhau, Cố Sơn Tuyết đang đưa lưng về phía Khuyết Dĩ Ngưng, nhìn mì trong nồi, lấy di động mở tấm hình kia lên, xem đề vật lý.
Nhìn một hồi xong, Cố Sơn Tuyết trầm mặc.
Cô đã tốt nghiệp đại học khá lâu rồi, hơn nữa cô học quản trị kinh doanh, đối với cái đề vật lý này khiến cô lại phải trầm tư.
Nhìn có chút quen quen, nhưng mà hình như cũng không rõ ràng lắm.
Nhưng Cố Sơn Tuyết cũng không dám nói với Khuyết Dĩ Ngưng là mình không biết giải, cô liền mở danh bạ bạn bè của mình lên, gửi hình qua.
[ Sờ Phùng Thu ]:?
[ Sở Phùng Thu ]: sao bà gửi đề vật lý qua cho tôi chi vậy? hình như đây là đề cao trung!?
[ Cố Sơn Tuyết ]: có người bạn hỏi, hiện tại không rảnh, phiền bà giải dùm tôi.
[ Sở Phùng Thu ]: chờ chút.
Cố Sơn Tuyết vớt mỳ Ý ra dĩa, lén quay đầu nhìn Khuyết Dĩ Ngưng, thấy nàng không có nhìn qua đây, liền ì ạch rửa rau.
Người hỏi bài là một người bạn từng hợp tác kinh doanh với cô, qua lại không nhiều, nhưng cô thích cách sống đối phương, mà tính cách hai người có nhiều điểm giống nhau, quan trọng là thường bàn luận đến những vấn đề trọng tâm, cô biết đối phương tốt nghiệp từ một trường cao đẳng nổi tiếng, thành tích khoa tự nhiên cũng rất cao.
Nói vậy thì tốc độ giải đề của đối phương chắc sẽ rất nhanh, hy vọng đối phương xong trước khi cô nấu ăn xong, gửi cách giải cho cô, để cô học thuộc nó.
Sở Phùng Thu nhìn cái đề đơn giản hoàn toàn không biết mình bị hối thúc, lấy giấy bút trong ngăn kéo ra,chuẩn bị giải bài cho đối phương.
Tống Mãn ngẩng đầu: "Lão Sở, viết cái gì vậy?"
Sở Phùng Thu: "đề vật lý cao trung."
Tống Mãn: "có người gửi đề cho bà giải hả? bà đang bận mà, để tôi làm cho."
Tống Mãn cầm giấy bắt đầu viết cách giải, sau đó lấy di động Sở Phùng Thu chụp lại, gửi đáp án qua.
Cố Sơn Tuyết nhìn lướt qua, thấy có 3 cách giải, trầm mặc một chút.
Nàng nhanh chóng rưới sốt cà chua lên mỳ Ý, sau đó để lên bàn ăn.
Cố Sơn Tuyết: "Khuyết tiểu thư, cô ăn trước đi, tôi đi vệ sinh một chút, sau đó sẽ lấy giấy viết bài giải cho cô."
Khuyết Dĩ Ngưng: "được."
Khi Cố Sơn Tuyết đi vào phòng vệ sinh, Khuyết Dĩ Ngưng lấy di động ra điều chỉnh ánh sáng, chụp hình dĩa mỳ Ý lại, rồi đăng lên nhóm.
Cố Sơn Tuyết vừa đóng cửa lại thì lấy 3 cách giải ra học thuộc lòng, sau đó lên mạng tra công thức, cố gắng hiểu đáp án xong rồi mới thả lỏng mặt ra khỏi phòng vệ sinh, đi tới phòng sách lấy giấy ra viết.
Cố Sơn Tuyết viết xuống 3 cách giải, rồi đưa cho Khuyết Dĩ Ngưng và giải thích.
Khuyết Dĩ Ngưng nghe xong như lọt vào sương mù, nhưng cũng không trở ngại nàng vỗ tay.
Khuyết Dĩ Ngưng chống mặt: "Cố tiểu thư giỏi quá, thậm chí kiến thức như vậy mà cũng nhớ được a?"
"Nhớ rõ một chút thôi."
Cố Sơn Tuyết được khen thì lo lắng, mặt đã tản mùi rượu lại ửng hồng gò má.
Khuyết Dĩ Ngưng cười: "rất lợi hại rồi, mà đồ ăn cũng rất ngon nữa, tay nghề nấu ăn khiến tôi rất kinh ngạc đó."
Cái này không phải Khuyết Dĩ Ngưng nịnh hót Cố Sơn Tuyết, mà thực sự là ăn rất ngon.
Khuyết Dĩ Ngưng dùng nĩa cuộn mỳ Ý, cho vào miệng.
Cố Sơn Tuyết: "vì muốn chăm sóc mẹ tôi nên tôi mới học nấu ăn, thân thể mẹ tôi không được tốt, ăn uống không được nhiều, cho nên vì bà tôi đi học nấu ăn, nhưng mà tôi đã không còn cơ hội nấu ăn cho bà nữa rồi."
Ánh đèn chiếu vào khuôn mặt Cố Sơn Tuyết, hàng mi in bóng tựa như cánh bướm đen yên tĩnh.
Khuyết Dĩ Ngưng đang ăn mì thì dừng lại, nụ cười trên mặt cũng giảm xuống: "xin lỗi, lại chạm đến chuyện đau lòng của cô."
Khuyết Dĩ Ngưng biết thế nào là nỗi đau mất người thân, đồng thời lại yêu thích thêm một điểm của Cố Sơn Tuyết, nàng thích người có lòng hiếu thảo.
Cố Sơn Tuyết: "không có gì, chuyện đã qua rồi."
Qua rồi? Khuyết Dĩ Ngưng thấy không hẳn vậy.
Tuy nàng không xem qua nội dung quyển sách này, nhưng nàng dùng con mắt thương nhân mà nhìn, Cố Sơn Tuyết lần này về nước mục tiêu rất rõ ràng, nhắm vào Cố thị.
Với tình huống trước mặt, cha Cố Sơn Tuyết là Cố Sùng Hằng có hai người con gái, nhưng mà Cố Sơn Tuyết không biết đã quăng xa Cố Thiến Thiến ở mấy con phố rồi, về mặt kế thừa tài sản thì so ra Cố Sơn Tuyết lợi hại hơn nhiều.
Nhưng cái này cũng không chắc là kết quả cuối cùng, ai mà biết Cố Sùng Hằng sẽ làm gì.
Dù sao thì mang vợ cũ ra nước ngoài sống, sau đó quang minh chính đại đưa tiểu tam và con gái riêng về nhà nuôi, gã đàn ông như vậy mà nói thương yêu thật lòng thì cũng khó đoán được kết quả cuối cùng.
Khuyết Dĩ Ngưng: "ừ, chuyện qua thì tốt rồi, dì chắc cũng hy vọng cô sống thật vui vẻ."
Khuyết Dĩ Ngưng dừng động tác ăn, nhìn mắt Cố Sơn Tuyết nói: "tôi cũng hy vọng cô thực sự vui vẻ, cho nên sau này cô muốn nhờ tôi giúp cái gì, thì cứ trực tiếp nói với tôi, nếu cần tôi có thể giúp được, tôi nhất định sẽ dùng hết khả năng.:
Cố Sơn Tuyết nhìn nàng chằm chằm, cong môi nói: "được."
Đây là lời hứa nghiêm túc, mặc dù Cố Sơn Tuyết cảm thấy cũng không có gì cần Khuyết Dĩ Ngưng giúp, nhưng là tấm lòng của nàng thì sẽ nhận bằng tấm lòng của mình.
Khuyết Dĩ Ngưng: "khi nào Cố tiểu thư rảnh vậy? có thể nhận lời mời cùng tôi đi tắm suối nước nóng được không?"
Trọng tâm câu chuyện bị thay đổi, Cố Sơn Tuyết nhất thời không theo kịp.
Khuyết Dĩ Ngưng: "cô xem cô a, mấy ngày nay đều bận bịu, con người thì phải kết hợp làm và nghỉ, nhưng mà nếu cô không có thời gian, vậy thì chờ cô rảnh rồi báo cho tôi biết cũng được, tôi sẽ hẹn cô lại."
Khuyết Dĩ Ngưng không muốn tạo cảm giác ép buộc cho Cố Sơn Tuyết, nắm chặt phải có chừng mực, nếu đã chủ động tạo cơ hội rồi, thì không nên khiến đối phương thấy khó chịu.
Cố Sơn Tuyết nghĩ đến lịch trình của mình một chút: "ngày mốt có thể."
Khuyết Dĩ Ngưng: "thật hả? chắc chứ?"
Cố Sơn Tuyết gật đầu: "chắc."
Khuyết Dĩ Ngưng: "vậy để tôi đặt chỗ với người ta, đến khi đó sẽ thông báo cho cô biết."
Cố Sơn Tuyết: "được"
Khuyết Dĩ Ngưng tiếp tục ăn mỳ, cho đến khi ăn xong thì mới nhớ ra một việc.
"Cố tiểu thư, mèo nhà cô đâu?"
Khuyết Dĩ Ngưng nhớ nhà Cố Sơn Tuyết có một con mèo Mỹ lông ngắn, mà ảnh avatar của Cố Sơn Tuyết cũng là con mèo đó, cái này không thể quên được, nhưng mấy lần ở gần Cố Sơn Tuyết thì nàng lại không nghĩ đến mèo, cho nên bây giờ mới nhớ ra.
Cố Sơn Tuyết: "hiện tại trời lạnh, chắc là trốn trong ổ ngủ rồi."
Cố Sơn Tuyết mở đèn một căn phòng khác, không thấy mèo nằm trong ổ.
Cố Sơn Tuyết từ trong phòng đi ra, nhìn xung quanh một lần.
Khuyết Dĩ Ngưng: "không ở trong phòng sao?"
Cố Sơn Tuyết:" ừ, chắc là trốn trong hốc nào rồi."
Cô nhỏ giọng kêu tên con mèo: "Ninh Ninh, em đâu rồi?"
Khuyết Dĩ Ngưng nghe thấy tiếng kêu không hiểu tình hình liền bối rối, sau đó mới hiểu ra.
Khuyết Dĩ Ngưng cười khẽ: "tôi tưởng, Cố tiêu thư đang gọi tôi a."
Cố Sơn Tuyết không hề nghĩ đến chuyện đó, Khuyết Dĩ Ngưng lại nói như vậy, định gọi mèo nhà mình lần nữa thì phải nghẹn lại, mắt nhìn Khuyết Dĩ Ngưng, có chút nóng mặt không hiểu,
"Con mèo tên Ninh Ninh, Ninh Ninh là tên mẹ tôi đặt cho nó, nó là một con mèo đực."
Có lẽ nghe thấy tiếng chủ nhân gọi, con mèo nhỏ chui ra từ ngăn tủ, đứng trước mặt Khuyết Dĩ Ngưng và Cố Sơn Tuyết duỗi người, cái mông mèo giơ lên cao, cái đuôi lười biếng phe phẩy, ngẩng đầu nhìn Cố Sơn Tuyết rồi nhìn Khuyết Dĩ Ngưng một chút.
Khuyết Dĩ Ngưng ăn hai ba ngụm mỳ còn dư lại, lau miệng rồi lau tay.
"Tôi có thể ôm nó vuốt ve một cái không?"
Cố Sơn Tuyết gật đầu: "được, tính khí Ninh Ninh..... tính khí nó rất tốt."
Khuyết Dĩ Ngưng nhướng mày, "ừ, tôi biết mà, em Ngưng Ngưng của chúng ta tính khí cũng tốt nha."
Lời nàng nói có ý riêng, tiếu ý sàng người khiến Cố Sơn Tuyết không tự chủ được ấn lòng bàn tay mình.
Khuyết Dĩ Ngưng cúi người xuống, bế mèo con lên.
Vì đã ngủ hồi lâu, nên thân mèo ấm áp, Khuyết Dĩ Ngưng ôm bó vào ngực vuốt lông của nó, với kỹ thuật thành thạo, khiến cho con mèo trong ngực phát ra tiếng hưởng thụ.
Khuyết Dĩ Ngưng cong môi, ngẩng đầu nhìn Cố Sơn Tuyết: "vừa đáng yêu, lai vừa ngoan, nó bao nhiêu tháng rồi?"
Cố Sơn Tuyết: "6 tháng."
Khuyết Dĩ Ngưng: "6 tháng a..... đã triệt sản chưa?"
Khuyết Dĩ Ngưng nhìn nó nằm trong ngực mình hưởng thụ, sờ lên đệm thịt mềm mềm của nó.
Cố Sơn Tuyết: quan thời gian ngắn sẽ đi, sẽ giải quyết trước mùa xuân."
Khuyết Dĩ Ngưng: "gọi tôi đi cùng với, đây là bước ngoặt cuộc đời mèo của Ninh Ninh, Ngưng Ngưng tôi đây dĩ nhiên muốn an ủi nó, hơn nữa cô cũng không rảnh, vậy để tôi làm dùm cho."
Cố Sơn Tuyết không chút do dự liền đồng ý: "được."
Khuyết Dĩ Ngưng khom lưng thả mèo trong ngực ra.
Con mèo rùng một cái, hồn nhiên cũng không biết cuộc đời mình đã được an bài xong, ở trong phòng lắc ư vài vòng, nhảy vào hộc tủ, nắm coi Cố Sơn Tuyết và Khuyết Dĩ Ngưng.
Khuyết Dĩ Ngưng thích nhất cái tên này, vì đồng âm với nó, nàng dám chắc sau này Cố Sơn Tuyết về nhìn mèo nhà mình, nhất định sẽ nhớ đến nàng.
Cái này còn phải cảm ơn mẹ vợ tương lai không thể gặp mặt, Khuyết Dĩ Ngưng nghĩ quay về nhất định sẽ đốt cho đối phương hai nén nhang tỏ lòng hiếu thảo.
Khuyết Dĩ Ngưng: "tôi đi rửa dĩa đây, cảm ơn Cố tiểu thư chiêu đãi bữa tối nay, vốn là đưa cô về, rồi lại để cô vào bếp nấu ăn, thực sự là ngại quá."
Cố Sơn Tuyết: "không sao đâu, coi như bận rộn bù lại chút tâm ý, cô cứ để đó đi, để tôi rửa cho."
Khuyết Dĩ Ngưng hai tay chống bàn bếp, nhướn người về trước nhìn cô: "Cố tiểu thư a, không cần khách khí với Ngưng Ngưng."
Con mèo nằm trong hộc tủ tưởng đang gọi mình liền meo ~ một tiếng.
Khuyết Dĩ Ngưng cũng học theo nó, kêu: "meo meo ~"
Cố Sơn Tuyết cảm thấy, nàng uống rượu đến giờ vẫn chưa tỉnh.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Cố tiểu thư ở trong phòng điên cuồng học thuộc lòng để sao chép bài ha ha ha ha
Sở Phùng Thu và Tống Mãn là ở trong bộ khác MAU ĐẾN LÀM BÀI, nhóm thiếu nữ học bá, cảm thấy hứng thú có thể qua xem.