Nàng ngoan, sao lại nói nàng không ngoan chứ.
Âm thanh Khuyết Dĩ Ngưng không tự chủ có chút run rẩy, nàng nhìn khuôn mặt Cố Sơn Tuyết gần trong gang tấc, trong mắt mang theo chút si mê.
Đôi môi nhạt của Cố Sơn Tuyết vì có chút rượu mà trở nên đỏ, hai mắt tựa như sương trên núi lướt qua, khiến người ta nhìn mãi không dừng bị dẫn dụ không ngừng theo về phía trước.
Khuyết Dĩ Ngưng không tự chủ được nuốt nước bọt, khuôn mặt kiều diễm động lòng người vì đỏ ửng càng thêm mị hoặc.
Không hề hôn, nhưng nàng có cảm giác như được ôm hôn.
Lông mi Cố Sơn Tuyết nhìn nàng, khuôn mặt nàng không ngừng phóng đại trong con ngươi kia, cho đến khi trên môi có cảm giác ấm áp.
Đầu nàng như cái máy, chậm rãi vận chuyển, không nhúc nhích tùy ý Khuyết Dĩ Ngưng hành động.
Hương thương nữ nhân quấn lấy tràn đầy trong không gian hẹp, hô hấp từ chóp mũi chạm nhau, khiến cho nhịp tim mất kiểm soát.
Vừa ấm vừa ướt.
Trong mắt Khuyết Dĩ Ngưng không tự chủ hiện lên hơi nước, vuốt ve môi Cố Sơn Tuyết.
Trong đầu như pháo hoa nổ từng bừng, từng cái đều mạnh mẽ và đẹp đẽ, hô hấp của nàng dồn dập, hai chân không tự chủ khép chặt lại.
"Cố Sơn Tuyết...."
Khuyết Dĩ Ngưng không tự chủ gọi tên cô, đem mọi kế hoạch bỏ lại sau đầu.
Nàng giương môi không biết thỏa mãn lại tiến thêm bước nữa, nhưng di động trong túi xách của Cố Sơn Tuyết lại rung lên không ngừng, khiến Khuyết Dĩ Ngưng đành phải dừng lại.
Nàng đang mơ màng trong tình ái đột nhiên bị kéo xuống nhân gian, không khí lần nữa quay về hiện thực nhắc nàng đang ở chỗ nào.
Cố Sơn Tuyết vẫn không tỉnh táo, Khuyết Dĩ Ngưng đứng dậy, để Cố Sơn Tuyết dựa vào người nàng, đỡ cô ra khỏi phòng vệ sinh.
Khuyết Dĩ Ngưng trước đó đã ghi nhớ những người làm việc trong nhóm của Cố Sơn Tuyết, cho nên khi thấy người đang đi đến khu vệ sinh thì liền nghĩ cách.
Nàng để Cố Sơn Tuyết ngồi cạnh bồn rửa tay, còn mình trốn trong phòng kế bên.
Nàng không dám đóng chặt cửa, chỉ để lại cái khe, nhìn trợ lý Cố Sơn Tuyết đi đến.
Trợ lý đi vào không thấy sếp mình, xém chút nổi điên, thấy người trong phòng vệ sinh thì thở dài một hơi, vội đỡ người.
Cố Sơn Tuyết không quen liền đẩy nàng, nàng liền nói vài câu mới đỡ người đi được.
Khuyết Dĩ Ngưng chờ cô đi rồi, mới mở cửa từ phòng kế bên đi ra, thở phào một hơi, nhìn vào gương trước bồn rửa tay, lộ ra nụ cười nhạt nhẽo.
Nàng vui vẻ rời khỏi hội trường, tối nay thu hoạch khá tốt, hơn cả mong đợi của nàng.
Nàng không biết Cố Sơn Tuyết uống say rồi có nhớ gì không? nhưng có nhớ hay không cũng không quan trọng.
Coi như may mắn nàng không bị lộ, cho dù có nàng cũng sẽ chối mình chưa từng đến, coi như tạo thành ám chỉ cho đối phương.
Nếu Cố Sơn Tuyết phát hiện bản thân uống say còn thấy ảo giác hôn môi với nàng.... cái này, Khuyết Dĩ Ngưng nghĩ đến liền thấy hưng phấn.
Ám chỉ quá là hoàn hảo.
Khuyết Dĩ Ngưng liếm môi một cái, vui vẻ rời đi nhưng cũng có chút tiếc.
Vừa rồi chị mới có môi chạm môi, còn liếm được được một chút môi đối phương, còn chưa kịp tiến vào trong nữa.
Trong lòng nàng tự trách mình gan không đủ to, sau này có cơ hội tốt thì cứ hôn luôn, hôn thật nồng nhiệt hôn thật sâu vào.
Đương nhiên, này cũng chỉ là dự định của Khuyết Dĩ Ngưng mà thôi.
Không biết cơ hội như vậy còn có lần hai không? thực sự muốn nhanh chóng có được Cố Sơn Tuyết a, như vậy thì có thể công khai làm việc người lớn rồi.
Suy nghĩ như vậy cho đến khi ngồi trên xe, Khuyết Dĩ Ngưng mới nhớ lời Cố Sơn Tuyết nói.
Sao lại nói nàng không ngoan chứ?
Là vì nàng chạy đến đây gặp cô sao?
Khuyết Dĩ Ngưng lo lắng, nhưng không nghĩ ra được đáp án hợp lý, dù sao trước đó nàng cũng đã làm chuyện xấu rồi.
Nhưng mà không thể không nói, giọng Cố Sơn Tuyết giống như sủng nịch lắm a, khiến Khuyết Dĩ Ngưng sinh ảo giác như được thích vậy.
Cố Sơn Tuyết có phải thích nàng rồi không?
Khuyết Dĩ Ngưng nhìn ra cửa sổ xe, khuôn mặt mang nụ cười không biết.
Chương Thi Vũ im lặng lái xe, thấy qua kính chiếu hậu sếp nhà mình lại vui vẻ lâng lâng, không dám nói gì, cũng không dám hỏi gì.
Xe nhanh đến nhà Khuyết Dĩ Ngưng, Khuyết Dĩ Ngưng mới thoát khỏi không khí ngọt ngào kia, khi nhìn lại hai mắt Chương Thi Vũ, biểu tình trở về như cũ.
Nàng hắng giọng một cái: "chuyện tối nay đừng nói cho ai biết, tôi không có ra ngoài nha."
Chương Thi Vũ gật đầu: "đã hiểu."
Khuyết Dĩ Ngưng xuống xe, Chương Thi Vũ đứng nhìn bóng lưng nàng đi xa, trong lòng cảm thán một câu, không lẽ đây là tình yêu hoàn hảo hả, hạ cửa xe rồi lái đi.
Đêm dài ảm đạm, sường mù tản ra ánh mờ ảo.
Cố Sơn Tuyết bị mùi rượu cùng đầu đau làm cho tỉnh lại, tối qua ký ức rải rác, cô ngồi dậy trên giường, nhìn rèm cửa đờ ra.
Đã lâu cô không uống say đến như vậy, mùi trên người không sạch sẽ khiến cô khó chịu.
Cố Sơn Tuyết kéo rèm cửa ra, cầm quần áo và đồ dùng hàng ngay vào phòng tắm.
Ninh Ninh nghe thấy tiếng động, từ trên cây mèo nhảy xuống, vươn chân cong mông duỗi người, vẫy đuôi đi tới chỗ Cố Sơn Tuyết.
"Ninh Ninh ngoan."
Cố Sơn Tuyết cúi người xuống, sờ lung mèo.
Ba chữ này như chạm đúng chỗ nào đó, Cố Sơn Tuyết sửng sốt tại chỗ, ấn thái dương của mình, cảm giác rất là quen.
"Ninh Ninh ngoan..."
Cố Sơn Tuyết không tự chủ lại lẩm bẩm lần nữa, suy nghĩ gì đó rồi khuôn mặt Khuyết Dĩ Ngưng lại hiện lên trong đầu.
Cố Sơn Tuyết cảm giác hình như mình quên đi chuyện gì quan trọng, mà còn liên quan đến Khuyết Dĩ Ngưng.
Cô đứng dậy tại chỗ suy nghĩ, nhưng vẫn không ra, ngửi thấy mùi trên người mình, cô tạm thời không suy nghĩ nữa, đi vào phòng tắm.
Cố Sơn Tuyết mở vòi sen, nước ấm từ trên chảy xuống khiến cho đầu óc thoải mái không ít.
Khuôn mặt xinh đẹp, hai mắt ướt nước, má đỏ hây hây, cánh môi mềm ướt, tựa như giấc mộng đẹp hoang đường, từng chút khiến bản thân không dám tin đó là ảo giác.
Cố Sơn Tuyết không để ý nước chảy vào mắt, liền mở mắt ra, vội lau nước trên mặt, quấn khăn tắm đi ra khỏi phòng tắm, lấy di động của mình, nhắn cho trợ lý hôm qua đưa mình về.
"Hôm qua cô có thấy ai đứng cùng tôi không?"
"Tôi không sao, nhưng mà lại nhớ đến một việc."
"Chắc chắn là chỉ có mình tôi?"
"Vâng, không có ai khác."
Cố Sơn Tuyết cúp máy, không để người còn ướt, tinh thần bấn loạn.
Hình ảnh vừa rồi trong đầu rất thật, là ảo giác của cô sao?
Cô nhìn tin nhắn Khuyết Dĩ Ngưng gửi cho cô, đối phương dường như chờ không được tin nhắn của cô, vào khuya thì nhắn lại ngủ ngon với cô.
Nếu thật là ảo giác, sao cô lại xuất hiện ảo giác như vậy?
Cố Sơn Tuyết hoài nghi chính mình, nghĩ đến cuộc nói chuyện nghe được hôm qua, cho nên tiềm thức cô không ổn định lại nhầm lẫn gì đó, rồi tạo thành cảnh tượng hoang đường này.
Không thể như vậy, tuy cô thương thức đối phương, nhưng cũng không có.....
Cố Sơn Tuyết vì chuyện đó liền tự trách, mặc dù Khuyết Dĩ Ngưng không biết gì, nhưng với tình nghĩa bạn bè thì không nên có cảm giác ý dâm với nàng, cái này khiến Cố Sơn Tuyết rất áy náy và tự trách.
Cô nhìn mặt tường trắng như tuyết, nhíu mày thở dài.
Khuyết Dĩ Ngưng ở nởi khác trong thành phố lại không biết người mình yêu đang tự trách dày vò, chuyện tối qua khiến nàng có mộng đẹp, tắm rửa thay đồ xong, nàng trang điểm ra cửa.
Di động không có tin nhắn hồi âm của Cố Sơn Tuyết, Khuyết Dĩ Ngưng không biết Cố Sơn Tuyết dậy chưa, có nhớ chuyện tối qua không?
Nàng gửi tin nhắn hỏi thăm chào buổi sáng đến cho đối phương, mặt tươi cười đi làm.
Hôm nay vận khí khá là ưu ái nàng, nửa đường đến công ty, nàng nhận được điện thoại từ đồn cảnh sát, liền để Chương Thi Vũ lái đến, cho đến khi tới đồn cảnh sát.
Chuyện liên quan đến manh mối từ Cảnh Lợi Vân, chỉ một đêm, cảnh sát liền dò được mạng lưới quan hệ của Cảnh Lợi Vân, vụ án có bức phá lớn.
Trong thẻ tài khoản vợ cũ của Cảnh Lợi Vân mấy ngày trước được chuyển vào một khoản tiền lớn, khoản tiền chuyển vào từ nước ngoài, nhưng vợ Cảnh Lợi Vân là một phụ nữ thôn quê, không thể nào liên quan đến khoản tiền nước ngoài kia, mà con số cũng hơn cả trăm ngàn.
Lúc cảnh sát dò hỏi được, cô ta đối với việc này hoàn toàn không biết gì.
"Vợ cũ Cảnh Lợi Vân nói, cô ấy không biết thủ tục ngân hàng thế nào, làm thẻ chi phí tất cả trên mạng đều là Cảnh Lợi Vân làm cho cô, sau khi ly hôn với Cảnh Lợi Vân, cái thẻ không tiền nên cô bỏ đi, khi chúng tôi nói đến cái thể đó thì cô ấy kêu không biết gì cả, có thể là trước kia Cảnh Lợi Vân lấy thẻ căn cước của cô ấy làm thẻ ngân hàng, nhưng không nói cho cô ấy biết."
"Khi đó chúng tôi đã có được đột phá mới, liền thẩm vấn đối phương, hắn không dám giấu liền khai ra."
Cảnh sát nói tiến triển trước mắt, để cho Khuyết Dĩ Ngưng xem máy ghi hình.
"Hắn nói là đóng giả người tìm việc làm đến phỏng vấn quý công ty, sau đó quan sát hạng mục hướng đi của công ty, đồng thời thả vi rút vào máy tính của công ty, tiền công là 1 triệu, đưa trước 500 ngàn, sau khi thành công đưa thêm 500 ngàn còn lại."
"Hắn nói là trước giờ chưa từng làm chuyện này nên rất khẩn trương, vì tối hôm trước hắn thấy hành động của mình bị bắt gặp nên mới vội vàng bỏ trốn, nhưng vì mưa lớn nên máy bay không cất cánh, nên hắn chạy về thôn tạm biệt người nhà trước."
"Chúng tôi hỏi hắn ai thuê hắn làm thì hắn không nói rõ, chỉ nói là có một dãy số gọi đến, khi chúng tôi gọi lại số đó đã không tồn tại, đối phương rất cẩn thận."
Khuyết Dĩ Ngưng trầm ngâm một hồi mở miệng: "còn 500 ngàn còn lại đâu? đối phương đã gửi qua chưa?"
Cảnh sát phụ trách lắc đầu, nói tiếp: "mong cô yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng truy ra."
Khuyết Dĩ Ngưng suy nghĩ một chút, cảm giác có chút kỳ quái: "hắn chắc chắn là chỉ thả vi rút vào máy tính thôi sao?"
Cảnh sát: "hắn xác thật là nói như vậy."
Thả vi rút vào và đánh cắp bí mặt không phải một chuyện, kẻ đứng sau nguồn gốc phức tạp, nếu là người đầu thì Khuyết Dĩ Ngưng đoán được là ai? nhưng cũng không dám khẳng định.
Khuyết Dĩ Ngưng: "tôi có thể gặp hắn không?"
Cảnh sát: "mời theo tôi."
Cảnh Lợi Vân vừa thấy Khuyết Dĩ Ngưng thì kích động, hận như không thể ôm chân nàng khóc rống.
"Sếp à, tôi bị quỷ ám, nhưng cô phải tin tôi, tôi không có ăn cắp bí mật gì cả, tôi chỉ làm theo lời người kia nói, dùng usb thả vi rút vào thôi, tôi thực sự không biết số liệu bị cái gì, thực sự không phải tôi làm."
Bộ dạng hắn đáng thương chật vật, âm thanh nghẹn ngào.
Khuyết Dĩ Ngưng cũng không rảnh nghe hắn, chỉ hỏi hắn một vài chuyện, sau đó rời đồn cảnh sát.
Ngồi trong xe, nàng gọi cho Giải Ngạn Hoài, hỏi thăm việc vi rút, việc này bọn họ không có báo với nàng.
"Vi rút? bệnh độc á hả? ý sếp nói là hôm đó tôi mở máy tính thì thấy thứ đồ chơi đó chứ gì?! tôi tiện tay diệt sạch nó rồi!"
Giải Ngạn Hoài có chút mơ màng, giọng nói đáp lại vi diệu.
Nói ra suy nghĩ của mình:
Cố tiểu thư: áy náy, đau lòng tự trách.
Khuyết yêu tinh: [ giặt đồ lót ]