Khuyết Dĩ Ngưng vui vẻ kể lại tiến trình thuận lợi mình cho ra trò chơi mới với Cố Sơn Tuyết, sự hài lòng bên trong không hề giấu giếm.
Kỳ thực chuyện này cũng không khiến Khuyết Dĩ Ngưng cảm thấy vui vẻ nhiều, nhưng khi chia sẻ như vậy thì vui vẻ lại tăng gấp đôi.
Cố Sơn Tuyết: "chúc mừng, tôi tin là sau khi chính thức ra mắt thì độ nổi tiếng sẽ tốt hơn."
Khuyết Dĩ Ngưng: "Ừ, tôi đang xin cấp bản quyền, xong rồi thì sẽ chính thức ra mắt, đây chỉ mới bắt đầu thôi!"
Hiện tại chỉ mới đưa ra ý tưởng đầu tiên, Khuyết Dĩ Ngưng dựa theo thành công trong ký ức của chính mình, hơn nữa cho ra phương hướng đại khái, để mọi người kết hợp cho ra sản phẩm khác biết, sáng tạo nhân vật không giống nhau.
Âm thanh Cố Sơn Tuyết mang theo nụ cười thản nhiên, đưa ra một vài ý tưởng với đầu dây bên kia, như là di chuyển xung quanh, kết hợp, chủ đề chơi, thi đua nhiều kiểu.
Khuyết Dĩ Ngưng cùng cô bàn luận, nói ra ý tưởng của mình, bất giác câu chuyện càng thêm nhập tâm, đến khi câu chuyện đi đến giai đoạn phát triển cuối cùng thì thời gian cũng đã hơn 1 giờ.
"Cô đang ở Lư Tô hả, nếu tối có rảnh thì cùng ra ngoài ăn một bữa được không?"
Khuyết Dĩ Ngưng cuối cùng cũng mở lời mời, chờ Cố Sơn Tuyết trả lời.
Nàng đã lâu không gặp cô rồi.
"Tối nay chắc không được rồi."
Cố Sơn Tuyết xem lịch trình của mình, có chút áy náy nói.
"Vậy à.... vậy được rồi."
Khuyết Dĩ Ngưng nghĩ rằng đây là từ chối, nụ cười trên mặt nhạt đi.
Cố Sơn Tuyết định nói cơm tối, nhưng lại nhịn xuống.
Không nên nói, biết rõ quan hệ của các nàng có chút khác thường, buổi tối hẹn gặp Khuyết Dĩ Ngưng, đây không phải là cho Khuyết Dĩ Ngưng hy vọng sao.
Cô không muốn Khuyết Dĩ Ngưng thất vọng, cho nên thà không để cho Khuyết Dĩ Ngưng hy vọng.
Khuyết Dĩ Ngưng cúp máy, tinh thần vừa rồi hưng phấn nháy mắt liền mất hết, khiến nàng cảm giác không còn sức lực nữa.
Nàng nhìn chân trời đổi sắc, tắt máy vi tính.
Di động rung lên mấy cái, có người nhắn tin cho Khuyết Dĩ Ngưng.
Khuyết Dĩ Ngưng xem nội dung, suy nghĩ một chút liền nhắn lại.
Trước đó không lâu, nàng và Kiều Vũ Sơ tụ tập ăn uống, khi đó Kiều Vũ Sơ ngồi ở bàn cơm cười hỏi nàng đã đem người về tay chưa? khi nghe Khuyết Dĩ Ngưng nói Cố Sơn Tuyết đã từ chối, liền vỗ bàn một cái, nói sẽ giới thiệu cho Khuyết Dĩ Ngưng người khác.
Tôi không muốn thấy bà lần nữa thất tình, người này không được thì chúng ta đổi người khác, còn nhiều chị em xinh đẹp hơn mà, chuyện này để tôi lo cho!
Khuyết Dĩ Ngưng cự tuyệt, nói không cần, nàng chỉ thích Cố Sơn Tuyết, không định buông nhanh như vậy.
Nhưng vài ngày sau, Kiều Vũ Sơ vẫn mượn cớ mời đi ăn đưa người đến, nhìn Khuyết Dĩ Ngưng không ngừng nháy mắt.
Khuyết Dĩ Ngưng chỉ coi người kia như bạn bè, không định có ý khác với đối phương, nhưng đối phương lại lịch sự nói tương lai không chừng sẽ hợp tác làm ăn với nàng nên đã xin số di động của nàng.
Khuyết Dĩ Ngưng mặc dù là người khéo đưa đẩy, nhưng đời này nàng không có mục đích cần đạt được, nên lười giấu đi tính cách của mình, nàng thấy được cô gái kia có ý với nàng, nhưng nàng không muốn để người ta hiểu lầm, người đó nhiều lần mời nàng nhưng nàng đều nói bận để từ chối.
Đối phương thấy được nàng có ý xa cách, nên hôm nay nhắn tin khá thẳng thắn.
[ cô không cần phải lo lắng, cũng không có ý gì khác, chỉ là bạn bè bình thường cùng ăn chung bữa cơm thôi không vấn đề gì chứ? ]
Đối phương đã nói như vậy, Khuyết Dĩ Ngưng còn từ chối thì cũng có chút kỳ, đối phương cũng không phải kiểu người đáng ghét, còn noi sau này sẽ hợp tác làm ăn, cho nên Khuyết Dĩ Ngưng liền đồng ý.
Khi Khuyết Dĩ Ngưng đến, Khương Tiêu Oản đã ngồi đó chờ.
Hiện tại là đầu xuân, nàng mặc chiếc áo khoác quân đội màu xanh, xõa tóc dài, mắt ngọc mày ngài, dáng vẻ yểu điệu.
Nhìn thấy Khuyết Dĩ Ngưng, nàng giơ tay vẫy cười với Khuyết Dĩ Ngưng.
Nhìn khuôn mặt này đơn thuần Khuyết Dĩ Ngưng cũng không nghĩ nàng đã 30 rồi, trên người nàng vẫn còn khí tức thiếu nữ, tựa như hoa bách hợp sáng sớm dính sương mai.
"Cô thật khó hẹn nha, hẹn nhiều lần cô mới chịu ra."
Khương Tiêu Oản cười oán giận, nhìn Khuyết Dĩ Ngưng ngồi xuống trước mặt của mình.
" Thật ngại quá, gần đây bận nhiều việc, cho nên không thể ra được."
Khuyết Dĩ Ngưng nói xin lỗi, giơ tay gọi phục vụ đến gọi thức ăn.
"Tôi thấy hình như cô sợ tôi có ý với cô, yên tâm đi, tôi không có thích cô đâu, nhưng mà cảm giác kết bạn thì chắc là rất tốt."
Khương Tiêu Oản nói trắng ra, đem mục đích ngôn ngữ giấu đi cười nhẹ nhàng, là người khác thì sẽ nói thẳng, nhưng từ trong miệng nàng nghe như đang chọc ghẹo bạn bè.
Nàng đúng là không thích Khuyết Dĩ Ngưng, nhưng lại có hứng thú với nàng.
Lúc trước chỉ gặp qua nàng, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng đối với nàng không có ấn tượng.
Thái độ Khương Tiêu Oản tự nhiên phóng khoáng, Khuyết Dĩ Ngưng nhướng mày cười theo.
Ăn cơm các nàng trò chuyện về gu thời trang này nọ, quan hệ coi như hài hòa.
"Buổi tối có việc không? dẫn cô đi quán bar chơi, tối nay ban nhạc tôi có diễn, đến cổ vũ được không?"
"Ban nhạc của cô à?"
Khuyết Dĩ Ngưng hơi kinh ngạc, cái này ngoài tưởng tượng của nàng, nàng tưởng Khương Tiêu Oản chỉ biết mặc đồ đắt tiền là nữ nhân thanh tú để người ta ngắm, không ngờ nàng còn có ban nhạc.
"Phải, tôi là ca chính."
Khương Tiêu Oản nhìn Khuyết Dĩ Ngưng chớp mắt, cảm giác tiêu soái khó nói, đây là ấn tượng sơ bộ của Khuyết Dĩ Ngưng dành cho nàng.
"Được."
Khuyết Dĩ Ngưng vui vẻ đồng ý, lâu rồi nàng không thả lỏng, đi bar uống rượu nghe hát cũng được.
"Đi thôi."
Khương Tiêu Oản vỗ tay, dành chỗ cho Khuyết Dĩ Ngưng, để nàng lái xe đi theo nàng.
Xe Khuyết Dĩ Ngưng dừng bên đường trước một quán bar, hiện tại tối còn sớm, nhưng chỗ này đã bắt đầu náo nhiệt.
Cờ LGBT treo trên tường, nhìn qua hầu như đều là nữ, ngẫu nhiên có vài người nhìn giống nam sinh, nhưng nhìn kỹ là trang phục nam tính của nữ sinh.
Khuyết Dĩ Ngưng liền hiểu được đây là bar les, liền hứng thú nhìn bày trí trong quán.
"Tôi vào hậu trường thay đồ, chờ chút nữa bắt đầu, cô gọi hai ly rượu uống trước đi nha," Khương Tiêu Oản dựa vào người Khuyết Dĩ Ngưng nói, sau đó kế gần nhìn nàng, "hình như cô chưa từng đến đây nhỉ, không phải đang khẩn trương đó chứ?"
"Cô đang hiểu lầm tôi cái gì hả?"
Khuyết Dĩ Ngưng chống nhìn nàng thản nhiên nói.
Nàng vốn xinh đẹp, khuôn mặt sinh động hoạt bát, khiến cho khuôn mặt nàng tăng thêm vài phần sắc thí, tựa như hoa hồng dại nổi giận, vừa xinh đẹp lại kiêu ngạo.
"Vậy là được rồi."
Khương Tiêu Oản tim đập mất nhịp một chút, đứng dậy liền rời đi.
Tầm mắc nàng nhìn quét qua một đám người đang ngo ngoe muốn động dục, ra hiệu là của mình khiến cho đám nhóc tham lam này phải thôi không dám có ý gì khác.
Tuy Khương Tiêu Oản đã làm vậy, nhưng trong bar có không ít người to gan.
Tỷ tỷ xinh đẹp xa lạ, ai không muốn làm quen một chút, hỏi thử xem có khả năng làm tình không.
Khuyết Dĩ Ngưng liền trực tiếp từ chối, có người to gan không chút sợ hãi gì, Khuyết Dĩ Ngưng liền từ chối thẳng nói mình đã có người yêu không cần.
Cô nương bị từ chối tiếc hận liền về chỗ ngồi, báo với mọi người nàng đã có người yêu rồi.
8h tối, bắt đầu nổi nhạc.
Khuyết Dĩ Ngưng nhìn Khương Tiêu Oản đứng trên sân khấu, lắc lư chén rượu.
Khương Tiêu Oản cột tóc đuôi ngựa, mặc đầm trễ vai để độ vóc dáng xinh đẹp, nàng đeo cây đàn guitar, bên trong cánh tay có hình xăm, nhìn vừa đẹp lại tàn bạo, so với nữ nhân vừa ăn cơm cùng thì như hai người khác nhau.
Kiểu người tương phản như vậy rất dễ khiến người ta có lòng hiếu kỳ muốn tìm hiểu, nháy mắt Khuyết Dĩ Ngưng liền hiểu mục đích Khương Tiêu Oản đưa nàng đến đây.
Nói trắng ra là vẫn muốn tán tỉnh nàng, đúng là nữ nhân giảo hoạt.
Đáng tiếc Khuyết Dĩ Ngưng với nữ nhân còn thiếu nữ này nàng không có hứng thú, nàng chỉ thích kiểu như Cố Sơn Tuyết, còn Khương Tiêu Oản thì giống như cô ấy đã nói làm bạn là tốt nhất.
Giọng Khương Tiêu Oản khá tốt, giọng thướt tha mềm mại, trong bóng đêm càng thêm kiều diễm.
Người vào bar dần đông lên, càng lúc càng có nhiều người mời, Khuyết Dĩ Ngưng không thể làm gì khác là chỉ cười trước sau như một, học theo Cố Sơn Tuyết làm mặt lạnh.
Phát hiện mình lại nghĩ đến Cố Sơn Tuyết, Khuyết Dĩ Ngưng uống một ngụm, tính toán tạo cơ hội gặp Cố Sơn Tuyết, nếu đối phương có bận thì nàng nghĩ Cố Sơn Tuyết thấy nàng cũng không thể không liếc một cái.
Khương Tiêu Oản hát hai bài, khi xuống sân khẩu liền có người muốn đến đón, Khương Tiêu Oản nhìn các nàng lắc đầu, liền đi tới chỗ Khuyết Dĩ Ngưng.
"Hát hay lắm."
Khuyết Dĩ Ngưng đẩy ly rượu bên cạnh chưa chạm vào cho Khương Tiêu Oản, khen một tiếng.
Thấy Khuyết Dĩ Ngưng phản ứng không được phóng khoáng như mình nghĩ, Khương Tiêu Oản có chút buồn, nhưng cũng không quá thất vọng, cầm ly lên cụng với Khuyết Dĩ Ngưng một cái.
Nàng đang định nói chuyện với Khuyết Dĩ Ngưng, tìm hiểu thêm người bạn này thì thấy nàng cười nhận điện thoại.
Khuyết Dĩ Ngưng thấy di động hiển thị tên Cố Sơn Tuyết, thì vui vẻ bắt máy, nhưng bên kia không nghe được âm thanh nào.
Cũng may hiện tai trong quán không có bật nhạc, nàng có thể nghe rõ tiếng thở bên kia.
Không biết vì sao trong lòng nàng có dự cảm xấu, liền gọi tên đối phương.
"Sơn Tuyết? cô sao vậy Sơn Tuyết?"
"Ngưng...."
Khuyết Dĩ Ngưng chỉ kịp nghe được một chữ, di động bên kia liền bị tắt.
Nhất định là xảy ra chuyện!
Khuyết Dĩ Ngưng liền bật dậy, không chút nghĩ ngợi liền ra ngoài.
Nàng không ngừng điện cho Cố Sơn Tuyết, nhưng không có ai nghe.
Nàng liền gọi cho trợ lý Cố Sơn Tuyết, hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì.
"Giám đốc đang dự một buổi tiệc đêm, mấy giây trước cô ấy có nhắn tin cho tôi, nhưng bây giờ tôi không thấy cô ấy đâu, giám đốc có cài định vị trong di động, luôn bật máy, trước khi chúng tôi lên đường."
Trợ lý của Cố Sơn Tuyết cũng đang lo lắng, nhanh chóng báo tình huống.
"Các người đang ở chỗ nào, tôi đến đó liền."
Khuyết Dĩ Ngưng nghĩ may là Cố Sơn Tuyết có chuẩn bị, nàng đón Taxi, do quá gấp nên lên xe mới phát hiện Khương Tiêu Oản cũng nhảy lên xe theo.
Bất quá nàng cũng không rảnh đuổi người xuống xe, mắt nhìn bản đồ giao thông trên đồng hồ đeo tay.
Định vị dừng trước một quán bar, Khuyết Dĩ Ngưng vội xuống xe, trợ lý Cố Sơn Tuyết đang cùng với người tổ thức can thiệp.
"Xin lỗi, chúng tôi không có thẻ mở cửa tầng trên, vì không nằm trong phạm vi quản lý của chúng tôi, hơn nữa đây là nơi riêng tư của khác không thể tiết lộ."
Nhân viên lễ tân khó xử, nhìn thấy quản lý sảnh đi đến, liền báo cáo tình huống.
"Chúng tôi không có chìa khóa, nhưng có thể cùng các cô đến gõ cửa, xin bình tĩnh đừng nóng vội."
Quản lý ấn thang máy, gọi bảo an đến.
Khương Tiêu Oản lấy di động ra gọi: "kêu người cầm thể phòng 3201 đến tầng cao nhất mở cửa cho tôi."
Khương Tiêu Oản vỗ vỗ Khuyết Dĩ Ngưng: "đừng gấp, quán bar này là nhà tôi mở."
Khuyết Dĩ Ngưng nghĩ, cũng may không đuổi người xuống xe, nếu không thì trễ thêm chút nữa.