Trong văn phòng, Cố Sơn Tuyết đang ở trong phòng làm việc bận rộn.
Tiếng gõ cửa dồn dập khiến cô phải nhíu mày, An Đạt mở cửa đi vào.
Âm thanh của An Đạt có chút nóng vội: "giám đốc, Khuyết tiểu thư xảy ra chuyện rồi, bị tai nạn ở đường Đông Ba bên kia, chủ biên tòa soạn ở công ty con gần đó gọi đến, nói là có nhà báo viết bài nàng bị tai nạn, chúng ta có cần áp tin xuống không?"
Cố Sơn Tuyết vừa nghe An Đạt nói câu đầu tiên thì đã đơ người, trong đầu có chút trống rỗng, chỉ có thể nhìn môi An Đạt không ngừng khép mở.
Ý thức của cô dường như thoát khỏi thân thể, nghe thấy âm thanh vang lên trong lòng mình.
"Tai nạn giao thông?"
Phản ứng đầu tiên của Cố Sơn Tuyết là không thể nào, rõ ràng vừa rồi Khuyết Dĩ Ngưng còn nhắn với cô là đang đến buổi họp báo mà, sao lại đột nhiên bị tai nạn được chứ?"
An Đạt: "vâng, tôi đã xác nhận rồi, mấy phút trước có một vụ tai nạn giao thông ở đại lộ đã được đưa tin....."
An Đạt thấy sắc mặt giám đốc nhà mình tái nhợt, không đành lòng nói tiếp.
Nàng theo Cố Sơn Tuyết cũng nhiều nằm, biết vị giám đốc lãnh tâm lãnh tình này bạn bè thân thiết không nhiều, Khuyết Dĩ Ngưng coi như là một người đặc biệt, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Cố Sơn Tuyết lên mạng tìm kiếm, kết quả phát hiện bảng tin tai nạn hiện trường vài phút trước...."
Ngã tư đầu đường Đông Lan, hai chiếc xe va chạm nhau, chiếc xe bị đâm lõm phần hông bay ra một khoảng xa.
Ngoại trừ đài truyền hình chính phủ đưa tin, còn có ký giả đến chụp hình.
Nữ nhân được mang ra từ ghế sau xe người đầy máu, cả khuôn mặt cũng bị máu che đi, Cố Sơn Tuyết vẫn có thể nhận ra người mà mình quen.
Sợ hãi cùng lắm chỉ như vậy thôi, cú sốc lớn khiến Cố Sơn Tuyết trống rỗng.
"Nàng ở bệnh viện nào?"
Cố Sơn Tuyết không mang theo gì vội đi ra ngoài, An Đạt vội vàng theo sau cô.
Cho đến khi lái xe được một đoạn, Cố Sơn Tuyết mới chậm rãi phục hồi lý trí.
"Mau cho người áp tin xuống."
Âm thanh của cô mang chút run rẩy, cố gáng để mình tỉnh táo.
An Đạt gật đầu: "đã áp xuống rồi, cũng đã báo tin cho người trong nghề, đây nhất định là có người nhằm vào Khuyết tiểu thư!"
"Điều tra đi, vụ tai nạn này tuyệt đối có kẻ phá."
Trong mắt Cố Sơn Tuyết tích tụ bão táp, nắm đấm siết chặt.
Nhất định là âm mưu nhắm vào Khuyết Dĩ Ngưng, tai họa xảy ra ngay lúc nàng trên đường đến buổi họp báo, sau vụ tai nạn cô còn không được thông báo, thì đã có người biết thân phận của Khuyết Dĩ Ngưng và vụ tai nạn liền có mặt đưa tin, mục đích không cần nói cũng biết.
Cố Sơn Tuyết gấp đến độ hỏa, nét mặt càng thêm lãnh tĩnh.
Trước phòng ICU, Vưu Lan Thanh được chồng cùng con gái đỡ, hầu như đứng không nổi.
Mấy phút trước bà chạy đến đây, thấy phòng cấp cứu sáng đèn, suýt chút thì chịu sốc không nổi mà bất tỉnh.
Vưu Lan Thanh trước giờ luôn nghĩ mình là người phụ nữ tốt số, lúc lập gia đình chồng chưa có sự nghiệp gì, nhưng không lo áo cơm, con trai con gái nuôi đều hiếu thuận, nửa đời trước vì không có con ruột mà tiếc nuối, nhưng sau khi con gái sinh ra thì sự tiếc nuối này cũng được bù đắp lại.
Con gái vừa ra đời, bà coi như mạng sống của bà, cưng chiều nàng, coi nàng như trân bảo, hy vọng nàng đời này thoải mái sống theo ý mình không phải phiền lo cái gì, hạnh phúc đến cuối đời.
Lúc con gái vừa mới ra đời, Vưu Lan Thanh cũng lo lắng ba đứa con nuôi trong nhà có ý khác, cũng may bọn họ không có, con trai lớn coi em gái như con mà cưng chiều, so với hai ông bà còn tốt hơn, tuy con gái nuôi thứ hai có chút khắc khẩu với con gái út, nhưng cũng không phải mâu thuẫn lớn gì, hơn nữa từ góc độ Vưu Lan Thanh thì cũng không chấp mấy lời con gái nuôi thứ hai nói với con gái út của mình, nhưng mà miệng đúng là có chút không tha người. Con gái nuôi thứ ba thì tuổi cũng gần bằng con gái út, suốt ngày cãi nhau ầm ĩ nhao nhao cũng là chuyện bình thường, Vưu Lan Thanh luôn hài lòng với chuyện gia đình mình, nhưng không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy.
"Nhất định là có người hại Ngưng Ngưng, Hán Nghĩa, nhất định có người muốn hại Ngưng Ngưng!"
Hai mắt Vưu Lan Thanh đỏ bừng, khi ông bà đến bệnh viện, cảnh sát đã đứng chờ, nói hung thủ uống rượu lái xe.
Sao có thể được? ngay ban ngày ban mặt còn là buổi trưa! sao lại có người uống say như chết mà đâm vào xe con gái bà được!
"Tôi biết rồi, tôi biết rồi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho kẻ hại Ngưng Ngưng."
Khuyết Hán Nghĩa dung nhan tiểu tụy, an ủi vợ của mình, trong lòng lo lắng không thua gì vợ mình.
So với vợ nghĩ đơn giản, ông còn nghĩ nhiều hơn, tuy mấy năm nay ông từng chút để lại sự nghiệp cho con trai và con gái nuôi làm, nhưng cũng không phải là không thấy rõ sự phát triện của thương nghiệp, con gái mở công ty làm game nổi tiếng như vậy, một khi mang ra thị trường tiền đồ tương lai nhất định rất tốt, hôm qua ông vì chuyện này mà cười không thôi, ai ngờ hôm nay con gái lại xảy ra chuyện, nguyên nhân nhất định không thể đơn giản như vậy.
"Ba, mẹ."
Khuyết Lâm Dương vội vàng từ cuối hành lang đi đến, Vưu Lan Thanh thấy hắn liền nhịn không được đỏ mắt.
Vưu Lan Thanh khóc nức nở nói: "Lâm Dương à..... em gái con......"
"Không sao đâu, Ngưng Ngưng vận khí tốt, nhất định không có chuyện gì đâu, mẹ yên tâm đi, mẹ để ý sức khỏe, đừng để Ngưng Ngưng ra thì mẹ lại ngã xuống."
Khuyết Lâm Dương đỡ Vưu Lan Thanh trấn an bà.
Khuyết Lâm Dương hơn 40 cũng gần 50 rồi, tướng mạo vẫn chưa lộ hình thái quá già, nhìn có chút nho nhã ôn hòa biết mang chút năng lượng tích cực để trấn an lòng người.
Khi Khuyết Sở Linh đến, nhìn thấy bộ dạng hắn còn đang giả vờ, nhưng mà hiện tại em gái còn đang nguy nan phía trước, cha mẹ còn ở đây, nàng đành phải nhịn xuống, đến bên cạnh ba mình, không tiếng động an ủi ông.
Phòng cấp cứu vẫn sáng đèn, nắm lấy lòng người, không khí ngưng trệ khó tả.
Cố Sơn Tuyết cùng An Đạt đi tới, khi thấy người nhà Khuyết gia ở hành lang, liền lễ phép chào hỏi, giới thiệu thân phận của mình, sau đó ánh mắt nhìn chằm chằm vào phòng cấp cứu.
Cô có chút xa lạ với Khuyết gia, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng là bạn bè, Khuyết ba và Khuyết mẹ nặng nề gật đầu.
"Chú dì, tình huống Ngưng Ngưng hiện tại sao rồi?"
Khuyết Hán Nghĩa lắc đầu: "đã vào hơn 20 phút rồi, vẫn không biết, bác sĩ nói bị thương rất nặng."
Lúc đó Khuyết Dĩ Ngưng ngồi sau xe, chiếc xe kia đâm vào giữa thân xe, Khuyết Dĩ Ngưng bị thương nặng nhất, lúc đưa đến bác sĩ nói với bọn họ bị thương quá nặng dữ nhiều lành ít, bọn họ sẽ cố gắng cứu chữa.
Cố Sơn Tuyết muốn xem hình chụp hiện trường tai nạn, nhưng lại không còn sức mà dựa vào tường.
Ngoài trừ cầu khẩn cô không biết làm gì hơn, trong lòng như bị đào ra một động lớn, trong chỗ rỗng chỉ có gió, máu trong người như đọng lại thành băng.
Bất lực vậy so với trước kia đứng trước phòng bệnh của mẹ sợ hãi càng nhiều hơn, trước khi mẹ qua đời, Cố Sơn Tuyết cũng đã chuẩn bị tinh thần, mẹ bệnh mấy chục năm, cô biết rồi sẽ có ngày phải rời đi, tựa như lá vàng khô trên cây rụng xuống trở về với bụi tro.
Nhưng Khuyết Dĩ Ngưng thì không như vậy, nàng còn trẻ còn cả thanh xuân phía trước, nàng còn cuộc sống rất dài chưa trải qua, nàng còn chưa có được hạnh phúc trợn đời, sao có thể cứ vậy mà rời khỏi cô?
Cố Sơn Tuyết không cho phép.
Hôm nay không thể như vậy.
Hôm nay tiểu hoa hồng của cô phải thật vui vẻ đi họp báo, sau đó cười mời cô đi ăn mừng mới đúng.
Chứ không phải hiện tại, cô phải đứng ngoài cửa, chờ nàng phía trong kia tỉnh lại.
Đem mọi lo lắng thống khổ tức giận ép xuống đáy lòng, từ góc độ người bên cạnh thì cô gái trẻ này tỉnh táo quá độ, khuôn mặt bình tĩnh như nước đọng, nhưng khi nhìn sâu vào mắt cô thì sẽ thấy được sự bi ai trong đó.
Kiều Vũ Sơ và Khuyết Tử Tịch gần như xuất hiện cùng lúc ở bệnh viện, hành lang 7 chen chúc chút chật, cho nên khiến người ta không thở nổi.
Cố Sơn Tuyết cho An Đạt rời đi trước xem tình huống trợ lý Chương Thi Vũ của Khuyết Dĩ Ngưng, nàng cũng ở trong chiếc xe đó, cũng đồng cảnh ngộ chịu nạn.
Một người rời đi, không khí vẫn nặng nề.
Trong hoàn cảnh đau đớn im lặng này, Cố Sơn Tuyết ngẩng đầu ánh mắt nhìn đối lại với ánh mắt của Khuyết Lâm Dương.
Cô chợt ngẩng đầu, Khuyết Lâm Dương nhanh chóng thu hồi sự hiếu kỳ tò mò trong mắt, lộ ra nụ cười miễn cưỡng, nhìn thì giống như anh trai tốt đang lo lắng cho em gái xảy ra chuyện.
Nhưng Cố Sơn Tuyết vấn thấy được sự khác thường của hắn, cô nhận thấy được hắn không hề đau lòng, Khuyết Dĩ Ngưng không ít lần nói với cô vị đại ca nuôi này đang giấu giếm chuyện gì đó.
Đột nhiên khi đó cô cảm thấy kẻ chủ mưu chuyện này chính là Khuyết Lâm Dương, người thông minh thì sẽ thấy được sự tài hoa và tiền đồ của Ngưng Ngưng nhà cô, sau này phát triển thì khó mà đoán được, huống chi cô từng thấy Ngưng Ngưng dùng cách của mình để trừng trị kẻ khác, không thể nghi ngờ là một nhân tài trong thương giới, tai nạn lần này chắc chắn là người đàn ông này muốn giết chết Ngưng Ngưng khi nàng còn chưa kịp phát triển.
Nhưng tóm lại chỉ là suy đoán, nhìn Khuyết mẹ dựa vào Khuyết Lâm Dương, trong lòng Cố Sơn Tuyết lạnh xuống.
Ca cấp cứu vẫn kéo dài, sau 2 tiếng, đèn đỏ chuyển thành xanh.
Vưu Lan Thanh đón chờ, ánh mắt nhìn bác sĩ.
Bác sĩ gật đầu, Cố Sơn Tuyết đứng một bên thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi buông góc áo mình đã siết chặt.
Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.
Cô nhìn Khuyết Dĩ Ngưng được đưa từ phòng cấp cứu ra sắc mặt trắng bệch, muốn đẩy giường bệnh theo cùng, nhưng lại phát hiện mình không còn sức, cả người là mồ hôi lạnh.
'Tích'.
'Tích'.
Âm thanh máy móc vang từng hồi trong phòng bệnh, không khí bên trong cũng yên tĩnh không tiếng động.
Ý thức Khuyết Dĩ Ngưng rời vào bóng tối vô tận, không có ánh sáng.
Tựa như cơn mưa lông vũ, không ngừng kinh hoảng rơi xuống.
Khuôn mặt yên tĩnh thong thả nằm dưới mặt nước, gợn lên chút sóng nhỏ.
Cánh lông chim nhanh chóng rơi vào nước, ý thức Khuyết Dĩ Ngưng vào giờ khắc này đột nhiên thanh tỉnh.
Nàng cảm giác được bụng dưới của mình đau quặn không ngừng, tựa như dưới hồ nước có lực hút cực mạnh, không ngừng kéo nàng xuống dưới.
Dưới hồ nước lạnh lẽo, dòng máu đỏ chuyển động nhẹ nhàng trong màn đêm.
Không thấy rõ được cái gì.
Nước tràn vào tai nàng, mắt nàng, kéo ý thức nàng đi xa hơn.
Xung quanh trở nên nóng rực, ánh lửa khiến cảnh vật biến dạng, thân thể có mùi cháy khét, vừa mở mắt là biển lửa.
Khuyết Dĩ Ngưng ở trong biển lửa nhìn thấy chính mình, nàng ngồi im trên ghế, tùy ý để biển lửa nuốt chửng.
Khuyết Dĩ Ngưng đưa tay ra, khi sắp đụng đến, nàng liền mở mắt ra.
'Tích'.
'Tích'.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Cố tiểu thư mặt ngoài lãnh tĩnh, kỳ thực bị hù đến toàn thân như nhũn ra.