Xuyên Thành Nữ Phụ Tai Tiếng

Chương 71:




"Cái gì? sân golf sao? cái này hình như chị cũng có chút ấn tượng."
Hầu Man Ny liền thu lại biểu tình trên mặt, tựa như đang nhớ lại nói.
Khuyết Dĩ Ngưng im lặng nhìn cô ta, cảm giác không hổ là vợ chồng với Khuyết Lâm Dương, hai người đều là diễn viên phái thực lực.
Khuyết Dĩ Ngưng không nói gì, ánh mắt khiến cho Hầu Man Ny trong lòng khác thường có chút sợ hãi.
Cô ta cười khan một tiếng: "Ngưng Ngưng, sao em lại đột nhiên nói đến cái này?"
Khuyết Dĩ Ngưng mạnh dạn nói: "cái này á, vì có người nói cho em biết, đại ca hình như thường đến sân golf đó chơi, hầu như đến mỗi tuần, nhưng mà đại ca chưa bao giờ nói với em là thích môn thể thao này, cho nên em mới hiếu kỳ hỏi chị dâu."
Nhưng sắc mặt Khuyết Dĩ Ngưng lại không hiếu kỳ như vậy, khiến Hầu Man Ny hoài nghi không biết nàng đã biết được cái gì chưa, vẻ mặt nhịn không được, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười.
Hầu Man Ny: "đúng vậy, anh ấy hình như thích đánh golf, nhưng chị không thích cái môn này, nên không đi cùng anh ấy."
"Vậy à, em tưởng là chị dâu với đại ca ân ái như vậy thì chắc cũng phải có cùng sở thích chứ."
Khuyết Dĩ Ngưng làm như thật lòng nói những lời này, nhưng Hầu Man Ny nghe xong có chút ngồi không yên, cảm giác không được thoải mái.
"Phải rồi chị dâu, sao đại ca em không đến vậy?"
Hầu Man Ny: "anh ấy có nhiều việc bận rộn ở công ty, không thể phân thân được, cho nên chị đến thăm em."
"Nhưng trước kia đại ca rất hay quan tâm em, trước kia chỉ cần em bị thương một chút thôi, là anh ấy đã nóng ruột rồi, hiện tại xảy ra chuyện lớn như vậy, anh ấy lại chỉ đến thăm em có một lần, không lẽ cảm thấy công ty quan trọng hơn em hả?"
Vẻ mặt Khuyết Dĩ Ngưng buồn bã, ánh mắt im lặng nhìn Hầu Man Ny.
"Làm gì có chứ? nhưng mà Ngưng Ngưng lớn như vậy rồi, em cũng phải hiểu cho anh trai mình vì công ty phải cực khổ thế nào chứ, anh ấy....."
"Vậy để em nói ba giảm công việc cho anh ấy nha, anh ấy bận quá cũng sẽ khiến thân thể mệt mỏi đó."
Khuyết Dĩ Ngưng bắt đầu giả bộ làm tiểu thư kiêu căng, vẻ mặt đầy bất mãn.
Hầu Man Ny vội vã khuyên nàng, không dừng chơi bài tình cảm, Khuyết Dĩ Ngưng vờ như nghe lọt tai, trong lòng thì lại cười lạnh.
Xem ra hai vợ chồng này quan hệ không tệ, cho dù biết đối phương không ra gì, nhưng vì lợi ích vẫn bao che cho đối phương.
Khuyết Dĩ Ngưng cũng không cảm thấy có gì lạ, dù sao những kẻ ngứa mắt như vậy cũng sẽ vì quyền lợi mà đứng một phía bao che cho nhau thôi, giống như cái kiểu của Hầu Man Ny và Khuyết Lâm Dương kết hôn nhiều năm chỉ có một đứa con bề ngoài thì gia đình êm ấm tốt đẹp, đại khái cũng đã sớm thành quyền lợi chung rồi.
Khuyết Dĩ Ngưng chỉ muốn thăm dò ý Hầu Man Ny, xem coi có thể cạy miệng cô ta được gì không, hiện tại thì không thể được, nhưng có thể từ một người khác cạy được tin tức của bọn họ.
Hầu Man Ny nhìn Khuyết Dĩ Ngưng có chút buồn ngủ không nói gì, trong lòng cười nhạt.
Vị đại tiểu thư này đúng không thật thà không biết thế sự, tưởng nàng có chút thành tích thì sẽ biết thay đổi, hiện tại xem ra Khuyết Lâm Dương nói xạo rồi, còn lo lắng không thôi nữa chứ.
Bản tính con người là như vậy, sao có thể dễ dàng thay đổi được?
Phòng bệnh yên tĩnh không lâu, Vưu Lan Thanh rất nhanh mang theo Tiếu Tiếu quay về.
"Tiểu cô cô, để con rửa dâu tây giúp cô."
Tiếu Tiếu cầm trong tay một bọc dâu tây lớn, đong đưa mang vào phòng vệ sinh.
" Tiếu Tiếu chúng ta thật ngoan."
Vưu Lan Thanh nhìn Tiếu Tiếu nhón chân ở trong phòng vệ sinh rửa trái cây, nhịn không được cười từ ái.
" Tiếu Tiếu chúng ta là đáng yêu nhất."
Khuyết Dĩ Ngưng gật đầu, nhìn Tiếu Tiếu trong lòng đầy ôn nhu.
Nhưng thực ra trong lòng nàng cũng không vui vẻ nhiều đến thế, thậm chí còn nghĩ đến vì sao Tiếu Tiếu lại là con của hai vợ chồng này, nếu sau này nàng đối đầu với hai vợ chồng này, Tiếu Tiếu khi đó sẽ làm gì đây?
Nếu kẻ đứng sau hạ thủ nàng lần nảy là Khuyết Lâm Dương, vậy thì nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.
Tiếu Tiếu rửa dâu tây xong, đứng bên cạnh giường bệnh cẩn thận đút cho Khuyết Dĩ Ngưng ăn, thấy vết thương trên cánh tay Khuyết Dĩ Ngưng, nhịn không được quyệt miệng thổi thổi.
Cánh tay còn lại của Khuyết Dĩ Ngưng vẫn hoạt động được xoa đầu nàng, nhéo mũi tiểu cô nương.
Hầu Man Ny và Tiếu Tiếu cũng không ở lâu, hôm nay không phải ngày nghỉ, chiều Tiếu Tiếu còn phải đi học.
Tiếu Tiếu lưu luyến không muốn đi, đúng lúc y tá đến thay thuốc.
Tiếu Tiếu mím môi một cái, là một đứa bé tự kỷ không giao tiếp với người khác lại có dũng cảm nắm góc áo cô y tá.
"Tỷ tỷ, chị làm nhẹ thôi nha, đừng để tiểu cô của em bị đau, phải để cô mau khỏi mới được."
"Đứa nhỏ này....."
Vưu Lan Thanh nhịn không được cười, mắt có chút cay.
"Được a, người bạn nhỏ chị nhất định sẽ nhẹ nhàng mà, không để tiểu cô của em đau đâu."
Y tá ôn nhu nói, đẩy xe đến bên cạnh giường bệnh.
Tiếu Tiếu lưu luyến rởi đi, khoát tay với Khuyết Dĩ Ngưng.
"Lâm Dương và Man Ny thực sự rất biết dạy con trẻ, Tiếu Tiếu được bọn họ nuôi rất tốt, vừa thông minh lại lễ phép."
Vưu Lan Thanh nhịn không được cảm thán, trong mắt tất cả đều là thoả mãn.
Khuyết Dĩ Ngưng không nhìn mặt bà cũng không nói gì.
Khuyết ba và Khuyết mẹ thực sự đều rất tốt, người hiền lành như họ sống thiện lương nên cũng không biết rõ thế gian này còn nhiều thứ ghê tởm lấy oán báo ơn đâu.
Lúc thay thuốc Khuyết Dĩ Ngưng chịu đau, trong lòng nghĩ đến kế hoạch tiếp theo.
Nàng chính thức bắt đầu tu dưỡng cho mình, trong lúc này cũng không hề nhàn rỗi.
Nàng nhờ Cố Sơn Tuyết đi theo dõi cô gái kia, tư liệu nàng cần bên này còn thiếu, Lâm Chân còn phải giúp nàng theo dõi bên kia, thực sự cũng hết cách phân thân.
Cố Sơn Tuyết bên kia nhanh chóng hồi âm, không quá 3 ngày đã tra xong người đi cạnh Khuyết Sở Linh có khuôn mặt giống Tiêu Sam Nguyệt kia.
Trên đời này đúng là có chuyện trùng hợp thần kỳ như vậy, hai người không có máu mủ lại có khuôn mặt y như nhau.
Cô gái kia tên Chu Uyển Kỳ, từ tỉnh lân cận đến thành phố, học đại học ở Lư Tô, hiện tại đang học đại học sư phạm năm ba.
Quan hệ gia đình bình thường không có gì để tra, cho nên chủ yếu chỉ tra quá trình bọn họ quen biết nhau.
Nữ sinh đại học thì không có tính toán gì, không cần nhiều tiền cũng lấy được tin tức nàng và Khuyết Sở Linh quen biết nhau.
"Đúng là kiểu yêu đương phim thần tượng a."
Khuyết Dĩ Ngưng nhìn tư liệu, cảm thán.
Cố Sơn Tuyết ngồi bên cạnh cầm di động giúp cho nàng, để tránh cho nàng bị mỏi tay.
Chu Uyển Kỳ quen biết Khuyết Sở Linh trong một trận mưa lớn, nữ sinh ngây thơ còn mù mờ với xã hội, cũng với ngự tỷ ôn nhu mở cưa xe sang trọng, từ một lần đi nhờ liền kéo dài cho đến nay.
Khuyết Dĩ Ngưng có chút thương hại với cô gái rơi vào tình yêu mà không biết mình là thế thân này, xem hết toàn bộ tư liệu.
"Sơn Tuyết, người của chị còn liên lạc với cô ấy chứ?"
Cố Sơn Tuyết: "ừ, em muốn....?"
Khuyết Dĩ Ngưng mỉm cười: "đương nhiên là muốn nhị tỷ đến tìm em rồi."
Về quan hệ tam giác giữa Khuyết Lâm Dương bọn họ, Khuyết Dĩ Ngưng không thể cạy miệng hai người kia thì chỉ còn cách cạy miệng Khuyết Sở Linh.
Vị nhị tỷ này sẽ phải đứng về phía nàng, dù sao với tình huống trước mắt, nàng cũng không cần khống chế người này.
Tìm thế thân, dư tình không dứt, sao lại có thể tha thứ cho người yêu năm đó ngủ với đại ca mình được?
Khuyết Dĩ Ngưng thực sự không biết có phải là trước kia Khuyết Lâm Dương có vô tội thật không? nhưng nàng biết hận thù sẽ bị chuyển, hận nhất hai người đó một thì chết, một thì còn sống, hận này sẽ theo thời gian tăng gấp bội, sao có chuyện thoải mái mà yêu đương được.
Cố Sơn Tuyết: "cần chị làm gì?"
"Nhờ chị chuyển lời thăm hỏi giúp em đến người kia a!"
Khuyết Dĩ Ngưng nhìn ống truyền dịch trên mu bàn tay mình mỉm cười nói.
Khí sắc nàng qua nhiều ngày bảo dưỡng cũng đã khá hơn, so với dĩ vãng thì đã đỡ nhợt nhạt hơn, Cố Sơn Tuyết liền cho người đi làm theo ý của Khuyết Dĩ Ngưng, mò lấy bàn tay có chút ấm áp ướt ướt của Khuyết Dĩ Ngưng, vào phòng vệ sinh lấy khăn thấm nước ấm lau tay cho Khuyết Dĩ Ngưng.
Khuyết Dĩ Ngưng im lặng nhìn động tác của cô, dùng tay còn lành lặn nắm lấy tay cô, thân mật cầm ngón giữa của cô cọ vào ngón tay của nàng.
Khuyết Dĩ Ngưng nói nhỏ: "Sơn Tuyết, có thể quen biết chị thật là tốt a."
"Luôn giúp đỡ em, luôn chăm sóc em, ngược lại thì chị, vì quen biết em mà chịu không ít phiền phức a."
Khuyết Dĩ Ngưng cúi đầu, âm thanh có chút áy náy.
"Không đâu," Cố Sơn Tuyết không biết vì sao nàng lại nghĩ vậy, kiên quyết phủ nhận câu nói của nàng, "chị cũng thấy quen biết em rất tốt mà."
Cố Sơn Tuyết là người tình cảm luôn giấu trong lòng, ít khi nói thẳng ra, so với nói cô càng thích làm việc thực tế hơn.
Vì lời nói của Khuyết Dĩ Ngưng, Cố Sơn Tuyết không tự chủ nhớ lại trước kia Khuyết Dĩ Ngưng tốt với mình, cô biết Khuyết Dĩ Ngưng thật lòng quan tâm cô, làm mấy chuyện đó, nói những lời này, kỳ thực cô đều nhớ trong lòng.
"Đừng nghĩ bậy nữa, em đối với chị không có phiền gì cả."
Cố Sơn Tuyết nhìn Khuyết Dĩ Ngưng cúi đầu, có chút không yên lại nói thêm một câu.
Nếu Cố Sơn Tuyết không đi vào phòng vệ sinh mà quay đầu lại, thì sẽ thấy Khuyết Dĩ Ngưng ủy khuất nói chuyện trên mặt không hề có chút khổ sở nào cả, ánh mắt đầy giảo hoạt.
Cố tiểu thư sự đáng yêu quá đi à, Khuyết Dĩ Ngưng cười to trong lòng.
*
Hiện tại ở Lư Tô đang là lúc giao mùa giữa xuân và hạ, cây cối xanh um.
Khuyết Sở Linh và Chu Uyển Kỳ hẹn gặp nhau, khi thấy bạn gái chậm rãi đi đến, Khuyết Sở Linh nhịn không được mỉm cười.
Nhưng nụ cười của nàng rất nhanh bị Chu Uyển Kỳ làm phai đi, sắc mặt thậm chí có chút âm trầm.
"Linh tỷ, chút nữa em có thể đến bệnh viện chung với chị thăm em gái chị được không? em cảm thấy hình như cô ấy rất tốt a."
"Em gái chị? sao em biết em ấy nằm viện?"
Trong lòng Khuyết Sở Linh trầm xuống, nhìn nữ hài vẻ mặt mờ mịt.
"Thì là.... có một người bạn quen biết cô ấy, thay cô ấy tặng cho em món quà, còn nói hôm nay chị sẽ đến thăm cô ấy....."
Chu Uyển Kỳ nói có chút nhỏ, nhìn sắc mặt Khuyết Sở Linh cảm giác như mình đã gây họa.
"Em làm sai gì rồi hả? nếu không..... em trả quà lại cho cô ấy, chỉ là vòng tay thôi à."
Chu Uyển Kỳ lắc lư cổ tay của mình, đó là một sợi dây bạc.
"Không cần, cứ giữ đi." Khuyết Sở Linh nhìn thoáng qua cau mày hỏi, "Em biết em gái chị tên là gì không?"
"Bạn em nói cho em biết, cô ấy tên là Khuyết Dĩ Ngưng.
Khuyết Dĩ Ngưng!
Khuyết Sở Linh không nghĩ đây là trùng hợp, tạm thời nàng không còn tâm tư tiếp tục buổi hẹn hò này nữa, trấn an cô bạn gái nhỏ xong nàng liền lên xe lái đến bệnh viện.
Trong phòng bệnh, Khuyết Dĩ Ngưng đang xem sách, ngẩng đầu thấy nàng bộ dạng không chút gì ngạc nhiên, tựa như đã chờ hồi lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.